Lúc màn đêm buông xuống, Tuyên gia đã tắt đèn, viện tam tiến vắng vẻ không tiếng động.
Tuyên Thiệu toàn thân y phục dạ hành, nằm trên mái nhà thật cao.
Quan sát đông đảo người canh gác ở bên ngoài Tuyên gia.
Yên Vũ nhắm mắt nằm ở trên giường nhưng hai lỗ tai phóng ra thính lực đến cực hạn. Trên trán chảy ra mồ hôi mịn, nàng cũng không có thời gian để ý tới.
Nàng nghe được tiếng của Tuyên Thiệu, trong lòng miêu tả thân hình của hắn.
Nghe động tĩnh của quan binh bao vây bên ngoài Tuyên gia.
Nàng dường như nghe được tiếng trên trăm cây đuốc cháy rừng rực.
Nghe được có người tuần tra không ngừng, đi qua từ trong ngõ hẻm bên ngoài Tuyên gia.
Nghe được người canh gác chỉ ngáp một cái đã bị quát mắng nghiêm khắc.
Bao vây bên ngoài Tuyên gia có thể nói là không hề có khe hở.
Cao Khôn thật sự muốn khoá cứng người của Tuyên gia, ngay cả một con muỗi cũng không thả ra.
Tuyên Thiệu muốn từ nơi này ra ngoài, nói dễ vậy sao?
Lòng của Yên Vũ bị vò thành một cục.
Trong miệng lẩm nhẩm lời cầu nguyện nhớ được mà bản thân nàng cũng không phát hiện ra. Nàng chưa bao giờ tin phật, nhưng cũng đến lúc ôm lấy chân phật.
Chỉ cần Tuyên Thiệu có thể bình an, vậy để cho nàng sau này mỗi ngày đều ở trước phật dâng vài nén nhang, dập đầu vài cái đều được.
Một trận gió qua, hình như có tiếng gió lay động tay áo.
Tuyên Thiệu đã cách nóc nhà Tuyên gia, không tiếng động lẻn ra bên ngoài.
Thần kinh Yên Vũ lập tức căng thẳng.
Nàng ngừng thở chăm chú lắng nghe.
Thật tốt, thật tốt… Người canh gác cũng không có phát hiện cái gì.
Bóng đêm là thứ che chắn rất tốt.
Tuyên Thiệu trong bóng đêm nhìn không thấy người bên cạnh, thân hình nhanh tựa như ma quỷ.
Một tên canh gác ngửa đầu ngáp, dường như thấy một bóng đen lướt qua đỉnh đầu trong bầu trời đêm còn nhanh hơn chim.
Hắn lập tức giơ tay lên dụi dụi mắt, là hắn quá buồn ngủ cho nên hoa mắt ư?
Sau khi dụi dụi mắt, chỉ thấy bầu trời đầy sao lấp loé, đâu có bóng đen gì.
Ừ, quả nhiên là hắn hoa mắt.
Tiếng động của Tuyên Thiệu đã xa không nghe thấy được.
Trong lòng Yên Vũ an tâm một chút.
Đây coi như là… bình an đi ra? Trước hừng đông hắn có thể trở về không?
Rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Muốn làm thế nào để vãn hồi cục diện ngày nay của Tuyên gia? Làm sao để bảo vệ một nhà già trẻ này?
Trong lòng Yên Vũ không chắc chắn, nhưng nàng tin tưởng Tuyên Thiệu.
Nàng tin rằng điều Tuyên Thiệu muốn làm, chắc chắn có thể làm được! Nàng chỉ cần an tâm ở nhà chờ hắn trở về là tốt rồi.
Một đêm này, Tuyên Thiệu hết sức may mắn là khinh công của mình không tệ, bí mật gặp Thái tử, rồi gặp Lộ Nam Phi, rồi lại gặp cái người mà hắn đã sớm an bài. Cũng thật không ngờ, người an bài lúc trước sẽ có công dụng như vậy vào giờ phút này… Cho dù gặp mấy người như thế nhưng hắn cũng kịp chạy về.
Yên Vũ trừng vành mắt đen, ôm đầu gối, ngồi ở đầu giường chờ hắn.
Hắn lặng lẽ thay y phục dạ hành, đi vào phòng trong, mới nhìn thấy nàng còn chưa ngủ.
Hắn khẽ cười tiến lên. “Đang lo lắng cho ta?”
Yên Vũ gật đầu. “Thủ vệ nhiều như vậy, thiếp sợ chàng…”
Hắn ôm vai nàng qua, phát hiện toàn thân nàng hơi run rẩy, liền ôm nàng thật chặt. “Được rồi, đừng lo lắng, chẳng phải ta đã trở lại rồi sao?”
Yên Vũ gật đầu, dường như muốn nói cái gì, nhưng mím miệng nhịn lại.
Nên nói, hắn nhất định sẽ chủ động nói với mình. Hắn không nói gì, vậy nàng tốt nhất cũng không nên hỏi.
Chuyện như vầy, nói càng ít càng an toàn.
Cho dù thấp thỏm bất an trong lòng, nhưng Yên Vũ buộc mình vẫn cứ nhịn xuống, không hỏi điều gì cả.
Nàng biết, nếu như nàng hỏi, Tuyên Thiệu nhất định sẽ nói cho nàng biết toàn bộ kế hoạch của hắn.
Nhưng nếu như bây giờ vẫn chưa tới lúc nàng nên biết, nàng thà rằng để cho mình sốt ruột sốt gan cũng không đi ép hỏi hắn.
Trong triều đình đặc biệt yên lặng.
Là cái loại yên lặng kềm nén trước khi giông bão đến.
Mỗi người tựa như đều đang chờ đợi.
Chờ đợi Hoàng đế có phải là còn có thể đổi ý hay không.
Hai ngày nay, Cao Khôn mặt tươi cười đặc biệt nhiều, cho dù thấy đồ đệ mà trước đây hắn chê ngu, hắn đều khẽ mỉm cười.
Giống như đã nắm chắc phần thắng, giống như trong triều đã không còn người có thể địch nổi hắn, hắn đã quyền khuynh triều dã, dưới một người trên hàng vạn người.
Ngay cả danh xưng của mình sau khi diệt xong Tuyên gia hắn cũng nghĩ xong, gọi là “cửu thiên cửu bách tuế”. Chẳng phải Hoàng đế là “vạn tuế” sao? Hắn không thể so với Hoàng đế, “cửu thiên cửu bách tuế” ngược lại mới vừa tốt.
Cao Khôn suy nghĩ, lại không khỏi cười ra tiếng.
“Sư phụ, chuyện gì cao hứng như vậy?” Thái giám Lưu Quang, tiểu đồ đệ Cao Khôn mới nhận, xoay người hỏi.
Cao Khôn đưa tay cốc đầu hắn một cái. “Ngươi không hiểu.”
Lưu Quang ha ha cười theo hai tiếng, không dám hỏi tới nữa.
“Hoàng thượng đâu?” Cao Khôn vừa đi tới dưới hành lang vừa hỏi. “Vẫn còn ở trong phòng luyện đan sao?”
“Không, Hoàng thượng từ hôm qua, sau khi chiêu hạnh Mục mỹ nhân cho tới bây giờ đều không có ra khỏi tẩm điện.” Lưu Quang hề hề vui vẻ hai tiếng. “Bây giờ đan dược vẫn do đạo trưởng Huyền Cơ Tử đưa đến tẩm cung cho Hoàng thượng.”
Cao Khôn lại đưa tay với đầu Lưu Quang. “Huyền Cơ Tử thì Huyền Cơ Tử, đạo trưởng gì gì chứ, chỉ là danh xưng hù người. Chờ đến khi… Hừ, xem ta có đuổi hắn ra ngoài hay không!”
Lưu Quang vội cúi đầu xuống. “Dạ, đúng, sư phụ nói đúng lắm.”
Cao Khôn chạy tới bên ngoài tẩm cung của Hoàng đế.
Hắn bỗng cảm thấy bầu không khí trong cung hôm nay hơi khác.
Nhưng quan sát tỉ mỉ lại không có phát hiện rốt cuộc là khác ở đâu. Dường như hôm nay thị vệ trong cung đều đặc biệt tinh thần hăng hái?
Hay là bản thân hắn quá mức phấn khởi, nên mới nhìn nơi nơi đều đặc biệt có sức sống?
Cao Khôn đi tới cửa tẩm điện, lại nhìn thấy tiểu thái giám thường tới lui hầu hạ bên cạnh Huyền Cơ Tử đang đứng ở cửa tẩm điện.
Cao Khôn liếc hắn một cái. “Sao đứng ở chỗ này? Đạo trưởng vẫn còn ở bên trong không?”
Tiểu thái giám kia gật đầu một cái, nói: “Dạ, Hoàng thượng cho gọi đạo trưởng đi vào để hỏi chuyện.”
Lưu Quang ở bên cạnh khẽ ngẩng đầu, dò xét sắc mặt của Cao Khôn, oán thầm trong bụng. Không cho mình gọi đạo trưởng, hắn ở trước mặt người khác cũng chẳng phải gọi đạo trưởng sao? Thật sự là…
Cao Khôn nghe vậy gật đầu.
Bỗng nhiên trong tẩm điện truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của Mục Thanh Thanh.
Người ngoài điện đều cả kinh, trợn to hai mắt nhìn cửa điện, dáng vẻ muốn vào nhưng không dám vào.
Cao Khôn nhìn chung quanh một chút, nổi giận nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Vọt vào!”
Thái giám xung quanh nghe vậy lập tức phá cửa ra.
Cao Khôn nâng mắt nhìn vào trong điện.
Chỉ thấy gió từ cửa thổi vào, tầng tầng sa mỏng bên trong bị gió nâng lên, lay động phất phới.
Mục Thanh Thanh ngã trên mặt đất, thở dốc, trợn to hai mắt nhìn về phía trên giường.
Bên trên, một người ngồi xếp bằng, cả người trần trụi, đầu hơi rũ, hai tay chúm Lan Hoa Chỉ đặt trên hai đầu gối.
“Hoàng… Hoàng thượng… Nô tài không biết Hoàng thượng đang ngộ đạo, xin Hoàng thượng tha tội.” Bọn thái giám chạy ào vào trong điện nhìn thấy bóng người trần trụi ở trên giường, tất cả đều quỳ xuống.
Hơi có chút nơm nớp lo sợ.
Đầu gối của Cao Khôn cũng hơi mềm nhũn, lúc sắp quỳ xuống thì lại nghe thấy Mục Thanh Thanh té trên đất run giọng nói rằng: “Hoàng thượng… không thở…”
Tẩm điện thoáng chốc cực kỳ yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.
Cao Khôn nhìn nhìn bóng dáng của Hoàng đế bên trong màn lụa mỏng, nhìn Mục Thanh Thanh hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?”
Lúc này lại thấy Huyền Cơ Tử vòng ra từ bên trong bình phong.
Hắn toàn thân áo đạo sĩ trắng tinh, trong tay cầm phất trần cũng trắng tinh.
Giơ tay lên một cái, phất trần vẽ ra một đường vòng cung ở trước người hắn. Hắn chậm rãi nói: “Hoàng thượng toạ hoá! Hôm nay Thánh thượng tu thành chánh quả, đắc đạo thăng tiên. Các ngươi còn không quỳ xuống chúc mừng Thánh thượng?”
Đám thái giám trong ngoài điện đều mắt choáng váng.
Cặp mắt của Cao Khôn càng nhìn chằm chằm Huyền Cơ Tử, không nói một lời.
“Lớn mật, Thánh thượng đắc đạo thăng tiên, các ngươi còn không quỳ xuống chúc mừng!” Huyền Cơ Tử lên giọng, hét lớn một tiếng.
Đám thái giám giống như bị sợ choáng váng, qua một hồi mới hô lên.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng!”
Cao Khôn chăm chú nhìn Huyền Cơ Tử, cũng không có quỳ xuống.
Hoàng thượng bỗng nhiên băng hà vào lúc này, trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm xấu.
Chuyện này sợ là không có đơn giản như vậy đi?
Lại thấy Huyền Cơ Tử hướng về phía hắn cười một tiếng, lấy ra một cuộn thánh chỉ từ bên trong ống tay áo rộng lớn.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…”
Giọng của Huyền Cơ Tử mạnh mẽ hùng hồn, vang dội bên trong điện, vô cùng trang nghiêm.
Đám cung nhân trong điện quỳ xuống cúi đầu, càng lộ ra trang nghiêm cực kỳ.
“Cao tổng quản, đây là thánh chỉ, thấy thánh chỉ như thấy Hoàng thượng.” Huyền Cơ Tử nhìn hắn, thấp giọng nói.
Cao Khôn nghiến răng, cuối cùng không cam lòng quỳ xuống trên đất.
Huyền Cơ Tử liếc hắn một cái, lúc này mới tiếp tục cầm thánh chỉ đọc.
Trên thánh chỉ, đầu tiên là Hoàng đế uyển chuyển khen ngợi bản thân, kể ra mình có công cao đức lớn gì, rồi khen ngợi Thái tử, cũng nói thẳng Thái tử đã trưởng thành, bây giờ ông ta có thể an tâm truyền ngôi vị Hoàng đế cho Thái tử, như thế như thế.
Trong lòng Cao Khôn tức tốc xoay nhanh.
Hắn bỗng nhiên chợt đứng dậy, chỉ vào Huyền Cơ Tử, nói: “Tên yêu đạo này, đừng vội yêu ngôn hoặc chúng! Chắc chắn là ngươi mưu hại Hoàng thượng trước, sau đó giả tạo thánh chỉ! Người đâu, bắt yêu đạo này lại!”
“Khoan đã…” Huyền Cơ Tử la to một tiếng. “Cao tổng quản đây là muốn kháng chỉ?”
Cao Khôn nhìn chằm chằm Huyền Cơ Tử, muốn nhìn ra dấu vết chột dạ từ trên mặt hắn.
Nhưng Huyền Cơ Tử từ trước đến nay còn có thể nguỵ trang hơn hắn, trên gương mặt bĩnh tĩnh nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì.
Toàn thân áo bào trắng, càng tôn lên vẻ cực kỳ tiên phong đạo cốt của hắn.
“Đây là thánh chỉ Hoàng thượng tự tay viết, lẽ nào ai dám giả tạo sao?” Huyền Cơ Tử quát to. “Cao tổng quản tuyên bố thánh chỉ là giả, có chứng cứ không? Nói xằng nói bậy chính là bất kính đối với thánh thượng!”
“Tên yêu đạo này, chớ nên ở đây mê hoặc lòng người!” Cao Khôn gầm lên cắt ngang lời của Huyền Cơ Tử. “Người đầu, bắt tên yêu đạo này lại cho ta, thánh chỉ có phải là giả hay không, ta tự sẽ cho ra chứng cứ!”
Bên ngoài tẩm điện, lập tức có thị vệ tiến lên muốn bắt lấy Huyền Cơ Tử.
Nhưng Huyền Cơ Tử cười với Cao Khôn, vung phất trần trắng lên. “Yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc lòng người không phải là bần đạo, là ngươi…”
Phất trần trắng của Huyền Cơ Tử gần như đâm trên mặt của Cao Khôn.
Cao Khôn vung tay muốn đánh về phía phất trần của Huyền Cơ Tử. “Còn không mau bắt yêu đạo này lại!”
Bọn thái giám lập tức tiến lên, kềm chế Huyền Cơ Tử.
Nhưng trên mặt Huyền Cơ Tử không thấy hoảng loạn chút nào.
“Ngươi sẽ không có kết cục tốt, hoạn quan mưu loạn, ngươi chết không có chỗ chôn!”
Cao Khôn nghe vậy giận dữ, giơ chưởng muốn đánh về phía Huyền Cơ Tử.
Nhưng bỗng nhiên nhìn thấy có đại đội thị vệ dũng mãnh tiến vào từ cung đạo.
Trong nháy mắt, trước tẩm điện của Hoàng đế liền vây đầy thị vệ đại đao sáng loáng ở bên hông.
Cao Khôn nhíu mày, giương mắt nhìn về những thị vệ ở sau lưng mình.
Đã thấy những thị vệ này bỗng nhiên phân ra hai bên trái phải, nhường ra một lối đi ở chính giữa.
Lộ Nam Phi, Đại diện Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ty, từ lối đi thị vệ phân ra, chậm rãi đi lên phía trước.
Cao Khôn nén giận nói: “Lộ đại nhân làm cái gì vậy? Mang theo đông đảo thị vệ Hoàng thành ti như vậy, hơn nữa còn mang binh khí đến. Là muốn làm phản sao?”
Lộ Nam Phi lạnh lùng nhìn Cao Khôn, giơ tay chỉ mũi hắn nói: “Kẻ muốn mưu nghịch ở chỗ này! Người đâu, bắt tên hoạn quan này lại cho ta!”
Cao Khôn cả kinh. Nhiều người của Hoàng thành ty như vậy, hắn ở trong cung chỉ có chút thế lực, bây giờ lẽ nào là đối thủ của Hoàng thành ty sao?
Thị vệ Hoàng thành ty lập tức tiến lên.
Cao Khôn lui về sau một bước. “Khoan đã, ta là người bên cạnh Hoàng thượng. Bây giờ Hoàng thượng vẫn còn ở trong điện, Lộ đại nhân lại muốn bí mật ra lệnh bắt ta, đây là muốn bức vua thoái vị sao?”
“Ngươi nói, ta không thể bắt ngươi?” Lộ Nam Phi nâng mắt lên nhìn Cao Khôn, lạnh lùng hỏi.
“Đây là dĩ nhiên. Ta là người bên cạnh Hoàng thượng, ngươi có tư cách bắt sao?” Cao Khôn dựa lưng vào cửa điện, nói.
Lúc này đã thấy phía sau Lộ Nam Phi lại đi ra một người, cười nhạt nhìn hắn. “Lộ đại nhân thiếu tư cách, vậy ta đây?”
Huyền Cơ Tử thấy thế, lập tức khéo léo bỏ qua thái giám ở bên cạnh hắn, trịnh trọng dập đầu bái lạy. “Khấu kiến Tân hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mọi người dưới sự dẫn đầu của Lộ Nam Phi cũng quỳ xuống. “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Âm thanh truyền ra khá xa, chấn động điếc cả tai.
Cung nhân, thị vệ trong ngoài điện thấy thế cũng quỳ dập đầu theo.
Thái tử toàn thân tứ trảo kim mãng* màu vàng chói đứng sừng sững trong lúc mọi người cúi đầu quỳ lạy, có vẻ cao lớn lạ thường.
(*link tham khảm hình: http://rs.bift.edu.cn/static/resource/2010/68F9CDF9DB/E0114173CB/9503817E47/30DD0F6ECB/5338F814DDE284B.jpg)
Cao Khôn đứng ngây ra, nhìn xung quanh một chút.
Nhìn toàn bộ xung quanh, trừ hắn và Thái tử ra, đã không còn người nào đứng.
Vì sao?
Chỉ trong thời gian nháy mắt, dường như không bao lâu trước đây hắn còn nghĩ mình sẽ trở thành “Cửu thiên cửu bách tuế”, sau đó bên cạnh Hoàng đế có Mục Thanh Thanh phụng bồi, Hoàng đế không để ý tới triều chính cũng không phải là chuyện một hai năm mà, hắn có thể ôm toàn bộ hoàng quyền trong tay, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Vì sao?
Ngay cả thời gian một bữa cơm cũng không có, mình đã không thể cứu vãn, tứ cố vô thân?
Cao Khôn bỗng nhiên nhìn về phía Huyền Cơ Tử quỳ trên đất, lại nhìn về phía Lộ Nam Phi, cuối cùng mới nhìn Thái tử.
Dưới ánh mắt của Thái tử, hắn cuối cùng phải hạ thấp người, vô lực ngã vào trước cửa điện.
“Bình thân…” Thái tử nói.
Mọi người đứng dậy.
Lộ Nam Phi phất tay, lập tức có thị vệ tiến lên bắt lấy Cao Khôn.
Lúc đang muốn mang đi thì Huyền Cơ Tử kiên định nói: “Khoan!”
Thái tử cùng Lộ Nam Phi đều nhìn về phía Huyền Cơ Tử.
Thái tử nói: “Đạo trưởng có lời gì muốn nói?”
Huyền Cơ Tử vung phất trần tiến lên, nhìn Cao Khôn, trên mặt lộ ra một ý cười âm u.
Cao Khôn chỉ cảm thấy không rét mà run. “Ngươi muốn làm gì?”
Huyền Cơ Tử quơ quơ phất trần, nói: “Ngươi cùng cha nuôi của ngươi từ trước đến nay xảo quyệt, lại võ công cao cường, cứ mang ngươi đi như vậy thì khó có thể an tâm.”
Thái tử nghe vậy gật đầu. “Đạo trưởng nói có lý.”
“Ta đã thúc thủ chịu trói, ngươi còn muốn đùa giỡn gì nữa?” Cao Khôn run giọng mắng.
Nhưng Huyền Cơ Tử vung phất trần trong tay, phất trần nhìn yếu ớt như vậy nhưng thoáng chốc đã hoá thành vũ khí sắc bén, giống như có sinh mệnh, quấn lên cổ tay của Cao Khôn.
Chỉ nghe Cao Khôn hét một tiếng thảm thiết.
Huyền Cơ Tử hơi động tay một chút, phất trần lại quấn lên trên cổ tay kia của Cao Khôn…
Theo sau là kêu thảm thiết.
Huyền Cơ Tử nhìn phất trần trắng trong tay đã trở nên đỏ tươi loá mắt, giơ tay lên ném phất trần qua một bên. “Đáng tiếc.”
Trên trán Cao Khôn chảy ra mồ hôi lớn cỡ hạt đậu.
Động tác của Huyền Cơ Tử quá nhanh. Hắn bị người khác kềm chế, thậm chí không kịp phản kháng, nên gân tay gân chân đều bị đánh đứt!
Trên người, dưới chân đều bầy nhầy máu.
Máu đỏ tươi trên cổ tay, cổ chân hắn vẫn không ngừng chảy xuống đất.
Lúc này hắn đã không đứng thẳng được nữa, chỉ có dựa vào thị vệ kềm ở hai bên trái phải mới không đến mức ngã xuống đất.