“Tiên nữ không nên xuống phàm trần, không nên gặp phải Phóng Ngưu Lang, không nên động tâm… Không động tâm cũng sẽ không bị khó xử như vậy… Nếu như Vương Mẫu không khiến cho các nàng gắng sức dệt thành y phục mây ngũ sắc, nếu như các nàng không có không cẩn thận làm rớt con thoi khỏi thiên đình, nếu như con thoi không có rơi vào trong tay của Phóng Ngưu Lang…”
Yên Vũ hít mũi một cái, không nói tiếp.
Nếu như phủ thừa tướng không bị diệt trong một trận hoả hoạn, nếu như không có Tuyên Văn Bỉnh trăm phương ngàn kế hãm hại, nếu như Tuyên Thiệu chưa bao giờ đến Xuân Hoa lâu, nếu như nàng không gặp được cậu… Có phải là nàng có thể không động tâm, có phải là nàng cũng không phải khó xử như vậy…
Tuyên Thiệu xoay người, nghiêng mặt nhìn nàng, giơ tay lên xoá đi nước mắt đang chảy xuống trên mặt nàng.
“Mặc kệ kết quả thế nào, trước mặt tất cả những điều đã tới, nếu như bọn họ một lòng yêu thương thì không có nuối tiếc. Nếu như bắt đầu và kết thúc đều đã định trước, không cách nào thay đổi, chúng ta chỉ có thể nắm chặt quá trình mà thôi. Chúng ta có thể nào dũng cảm một chút, tận hứng quá trình để không có tiếc nuối?”
Yên Vũ nhìn gương mặt của Tuyên Thiệu gần trong gang tấc, hít mũi một cái, mang theo giọng mũi đậm đặc, hỏi: “Chàng biết cái gì?”
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Lâm An, truyền thuyết Thất Tinh tháp này sao nàng chưa từng nghe qua? Chẳng lẽ là hắn bịa đặt để nói bóng gió nàng?
Tuyên Thiệu xoay người, lại ngửa mặt nằm ở đỉnh tháp, nhìn ánh sao lấp loé, cười khẽ.
“Xem ra câu chuyện ta kể không tệ, nàng không tự chủ được đã rơi vào trong câu chuyện. Yên Vũ, chúng ta đã ở cùng với nhau, có bất kỳ phản đối cùng lực cản nào cũng không phải sợ, nàng ở bên cạnh ta, ta nhất định bảo vệ nàng chu toàn. Ta sẽ không giống như Phóng Ngưu Lang trong câu chuyện, không có sức phản kháng chút nào, mặc cho người ta tổn thương nàng.” Giọng nói của hắn rất êm tai, hay là bẩm sinh có khả năng kể chuyện. “Chỉ cần lòng của nàng ở cùng với ta.”
Yên Vũ giơ tay lên che ở trên mắt.
Trong mắt khô rang cũng rốt cuộc không chảy ra một giọt lệ nào. Nàng không phải là tiên nữ trong câu chuyện. Tiên nữ có thể vì Phóng Ngưu Lang mà buông tha trở về thiên đình, buông tha làm thần tiên, cam nguyện tiếp nhận xử phạt của Vương Mẫu.
Nhưng nàng không thể buông tha báo thù, không thể làm bộ không thèm để ý đến 187 mạng chết oan của Diệp gia!
“Tuyên Thiệu, thiếp biết chàng yêu thiếp, thiếp biết chàng vô tội trong ân oán này. Nhưng mà xin lỗi, thiếp ngay cả một cái quá trình dốc hết tình yêu, không tiếc nuối cũng không thể cho chàng…” Yên Vũ thì thầm ở trong lòng.
Đêm đã khuya, gió hơi lạnh.
Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ xuống đỉnh tháp. Hai người lại dắt tay nhau cùng đi xuống Thất Tinh tháp.
Ra cửa tháp, Yên Vũ nhịn không được quay đầu lại nhìn cây cổ thụ ngàn năm nguy nga đứng vững ở phía sau tháp. Tuy rằng nàng biết truyền thuyết có hơn phân nửa là Tuyên Thiệu bịa đặt, nhưng vẫn mở ra nụ cười nhạt. Mặc dù bọn họ một cây một tháp, nhưng đúng là vẫn còn ở cùng một chỗ, nương tựa nhau, nâng mắt là có thể nhìn thấy được.
Lúc này ở một chỗ sâu trong cấm cung, trong một gian đại điện hẻo lánh, cô gái thở dốc, ngân nga.
Cao Khôn đen mặt đứng ở cửa đại điện, nâng mắt nhìn ánh trăng một chút, sắc mặt chìm liễm.
Trong điện sau một tiếng hô to sung sướng, chỉ còn lại thở dốc liên tục.
Hắn gắt một cái, đưa tay móc móc lỗ tai, chờ người ở bên trong đi ra.
Mục Thanh Thanh mở hai mắt mơ màng, nhìn thấy cánh tay dài trơn bóng của mình đang đáp ở trên cổ một người đàn ông có chiều cao to lớn.
Người đàn ông cong lưng, trên vai tràn đầy mồ hôi.
Nàng ta cảm thấy trong cơ thể bỗng nhiên có một luồng nhiệt nóng, giống như đẩy nàng ta lên mây xanh. Hoàng thượng chẳng bao giờ cho nàng ta thể nghiệm sảng khoái như vậy.
Người đàn ông chậm rãi từ trên người nàng lui ra.
Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh xa lạ của người đàn ông. Mặc dù không tuấn tú như của Tuyên Thiệu, nhưng cũng thuận mắt hơn nhiều so với gương mặt phù thủng của hoàng thượng.
Mục Thanh Thanh dùng cánh tay chống đỡ thân thể chậm rãi ngồi dậy, đang muốn hỏi tên họ của người đàn ông này, nhưng người đàn ông đã khoác áo ra khỏi phòng, sột soạt sửa sang lại quần áo xong thì nói với Cao Khôn. “Ta đi.”
“Ừm.” Cao Không gật đầu.
Người đàn ông kia tung người rời đi.
Mục Thanh Thanh hồi tưởng lại thể nghiệm chưa bao giờ có từ lúc sinh ra vừa rồi, vẫn có chút lưu luyến.
Trên người nàng ta còn hơi đau nhức, chống thân thể gắng gượng ngồi thẳng.
Nhìn thấy Cao Khôn đã cất bước tiến vào.
Chỉ một mảnh quần áo hỗn độn bày trên mặt đất, nơi này là một điện trống không người ở.
Mục Thanh Thanh cầm qua một bộ y phục, muốn che thân thể một chút, lại thấy y phục kia đã bị mình xé rách.
Cao Khôn cười nhạo. “Không cần che, nghe cũng đã nghe nửa ngày, còn sợ thấy sao?”
Trên mặt Mục Thanh Thanh hơi có vẻ lúng túng, cúi đầu lại nhìn thấy quần áo của mình trải trên mặt đất, còn có từng điểm từng điểm máu đỏ.
“Đây, đây là chuyện gì?” Nàng ta đã sớm đem mình cho hoàng đế làm không biết bao nhiêu lần rồi, lần đầu tiên cũng có một ít máu. Mà vết máu lốm đốm trước mắt này rõ ràng giống như là lạc hồng!
Cao Khôn nghe tiếng, tò mò nhìn lại, cũng là nhờ ánh trăng nhìn thấy mấy điểm đỏ sẫm này.
Hắn giơ tay lên sờ sờ cằm trơn bóng của mình. “Ý, ngược lại để cho thằng nhóc kia hời lớn!”
“Có, có ý gì?” Mục Thanh Thanh hoảng hốt bồn chồn.
Cao Khôn che miệng cười nhạo. “Có ý gì? Chiêu nghi không hiểu? Ha ha, loại chuyện này tuỳ rằng cực ít gặp phải, nhưng cũng không phải là chưa từng có. Long căn* quá ngắn, phá nhưng không vỡ, hôm này rốt cuộc phá hoàn toàn!”
(*là bộ phận giới tính của hoàng đế)
Trên mặt Mục Thanh Thanh đốt nóng một trận. “Xin phiền Cao công công chuẩn bị một bộ quần áo đến đây cho ta đi.”
Cao Khôn giơ tay từ chỗ cung nữ bị đánh ngất lấy ra quần áo ném ở trước mặt nàng, không có hứng thú nhìn một đống hỗn độn đầy đất này, xoay người đi ra phòng ngoài.
Trong lòng chỉ cảm thấy chuyện đêm nay có chút ý nghĩa.
Mục Thanh Thanh sửa sang xong, cũng xử lý đống hỗn độn trên mặt đất.
“Chuyện hôm nay cảm ơn Cao công công giúp đỡ.” Mục Thanh Thanh thấp giọng nói.
Cao Khôn khoát tay một cái. “Chiêu nghi không cần khách khí, ta và ngươi cũng không phải lần đầu tiên giao thiệp. Tối nay là ai lập kế ngươi, trong lòng chiêu nghi có thể chắc chắn?”
Mục Thanh Thanh nghe vậy lạnh lùng nói: “Không phải Yên Vũ thì chính là hoàng hậu, hoặc là hai người đồng loã! Hừ, ta vốn còn tưởng rằng hoàng hậu là người tốt đó!”
Cao Khôn chắp tay sau đít, gật đầu, vẫn không nhiều lời. “Khi chiêu nghi cần Cao mỗ thì cứ mở miệng, Cao mỗ nhất định vui lòng ra sức.”
“Cảm ơn. Coi Mục Thanh Thanh ta dễ trêu sao? Bất kể là hoàng hậu hay là Yên Vũ, ta nhất định sẽ không để cho bọn họ sống tốt!” Mục Thanh Thanh nghiến răng nói. “Xin Cao công công hãy đưa ta trở về.”
Chút chuyện nhỏ này đương nhiên Cao Khôn sẽ không từ chối.
Lúc Cao Khôn mang Mục Thanh Thanh trở lại Hoa Ân điện thì hoàng đế đã dẫn người, khí thế hung hăng chạy tới.
Mục Thanh Thanh để Cao Khôn bỏ nàng ta vào từ cửa sổ phía sau tẩm điện, rồi đóng cửa sổ lại từ bên trong.
Nàng ta vừa cởi áo, chui vào trong màn.
Liền nghe thấy cửa tẩm điện bị người ta đẩy ra.
“Mục chiêu nghi ở đâu?” Một cung nữ theo hoàng đế đến đây muốn xem náo nhiệt đứng ở cửa, cao giọng hô.
Mục Thanh Thanh vùi ở bên trong màn, bình phục tim đập khẩn trương, bình tĩnh lắng tai nghe.
“Hoàng thượng, cũng không biết Mục chiêu nghi bỗng nhiên rời đi đâu? Cung nữ thiếp thân của nàng bị phát hiện thông dâm với thị vệ, nói không chừng Mục chiêu nghi cũng…” Cung nữ nói như vậy, thâm ý cầm khăn tay che miệng, lui sang một bên.
Mục Thanh Thanh nghe ra đây là giọng nói của Hoa mỹ nhân, mắt hơi híp lại. “Hoa mỹ nhân, ta nhớ kỹ ngươi!”
“Chớ có nói bậy, Mục chiêu nghi có ở trong điện không?” Hoàng đế lớn tiếng hỏi một cung nữ khác của Hoa Âm điện.
“Chuyện này… Chuyện này… Nô tỳ…”
“Có ở hay là không, chẳng phải là một câu nói thôi sao, có khó trả lời như vậy sao?” Giọng nói của Hoa mỹ nhân vừa nhọn vừa sắc.
Mục Thanh Thanh ngoéo khoé miệng, là lúc mình lên sân khấu rồi.
Nàng ta dụi dụi mắt, làm ra một bộ dáng còn buồn ngủ, một tay vén màn lên, nhẹ giọng hỏi: “Ai ở ngoài ồn ào vậy?”
Mọi người đứng ở cửa điện đều bị một tiếng êm dịu này chấn động đến sửng sốt.
Hoa mỹ nhân chắc chắn lúc này nàng ta sẽ không có ở tẩm cung, trợn to hai mắt nhìn. “Ngươi, ngươi sao ở đây?”