“Nô tì không có hạ độc trong trà, cho nên muốn tự mình thử trà, chứng tỏ trong sạch.” Yên Vũ để chén xuống, nói.
Tuyên Thiệu trừng mắt nhìn nàng, nâng tay muốn thúc nàng ói ra.
Nhưng nàng trở tay nắm tay Tuyên Thiệu trong lòng bàn tay. Nếu Tuyên Thiệu thúc nàng ói ra, như vậy tất cả điều nàng làm ở đây đều chẳng phải uổng phí sao? Còn để cho mình bị khổ không công.
Bị lòng bàn tay mềm mại của nàng bao lấy, Tuyên Thiệu rốt cuộc cũng không tiếp tục cứng rắn.
Mục Thanh Thanh cũng không lường trước nàng sẽ làm ra hành động này. “Ngươi… Ngươi… Ai biết ngươi có phải là đã uống thuốc giải từ trước chứ?”
Cái này có chút già mồm át lẽ phải.
Tuyên Thiệu không vui nhìn Mục Thanh Thanh.
Hoàng đế muốn nói cái gì.
Lục Bình từ xa hô: “Phủ y tới!”
Đi theo sau nàng ta chính là Lộ Nam Phi giả dạng.
Lộ Nam Phi cũng không thường lộ diện trước mặt hoàng đế, Mục Thanh Thanh cũng chỉ gặp qua đệ đệ của Lộ Nam Phi là Lộ Minh Dương. Tướng mạo của hai người cách nhau khá xa, nàng ta cũng không nhận ra là ai.
Lộ Nam Phi để hòm thuốc xuống, rũ mắt hỏi: “Công tử, vị nào bị bệnh?”
Tuyên Thiệu dùng mắt chỉ chỉ Mục Thanh Thanh.
Cung nữ bên người Mục Thanh Thanh lấy khăn tay khoác lên trên cổ tay Mục Thanh Thanh.
Đầu ngón tay của Lộ Nam Phi đáp lên, sờ mạch một chút, nói: “Chúc mừng vị phu nhân này, phu nhân là có tin vui! Trong bụng quặn đau, là bởi vì gần đây ăn nhiều đồ lạnh. Ba tháng đầu thai tượng chưa ổn, phải đặc biệt chú ý, những thứ lạnh, cay đều không thể ăn.”
“Cái gì?” Mục Thanh Thanh đã hoàn toàn ngơ ngẩn.
Mình mang thai? Đùa gì thế. Hoàng đế chẳng phải là không được sao? Lẽ nào đứa bé này là của người đàn ông mà Cao Khôn tìm đến kia? Nhanh như vậy…
Hoàng đế nghe xong cũng vừa mừng vừa sợ. “Tốt quá! Đây là chuyện tốt! Trong cung đã nhiều năm không có thêm con nối dòng, trẫm lại sắp làm phụ hoàng rồi! Ái cơ, không thể tham ăn, nhất định phải bảo vệ cẩn thận đứa bé này nhé! Trẫm sắc phong nàng làm Hiền phi!”
Nghe thấy Mục Thanh Thanh đã có thai, hoàng đế lập tức mặt rồng vô cùng vui vẻ, ngay lập tức sắc phong Mục chiêu nghi.
Mục Thanh Thanh ngây ngốc đến ngay cả tạ ơn cũng quên đi, chính cung nữ bên người nàng ta đẩy nàng ta một cái, thấp giọng nhắc nhở: “Hiền phi nương nương, mau tạ ơn đi!”
Lúc này Mục Thanh Thanh mới sững sờ tỉnh lại, xoay người đứng lên từ trong lòng hoàng đế, làm ra vẻ muốn dập đầu bái lạy.
Được hoàng đế giơ tay lên ngăn cản. “Không cần làm đại lễ này, trước khi thai nhi đầy ba tháng, ái phi gặp bất cứ người nào cũng không cần hành lễ.”
“Tạ ơn hoàng thượng ban ân.” Trên mặt Mục Thanh Thanh rốt cuộc có chút ý cười.
Đây chính là vinh quang rất khó có được.
Nhưng tại sao vào lúc này lại để cho nàng ta biết tin tức này. Nàng ta ngoái đầu lén nhìn thoáng qua Tuyên Thiệu. Nhưng thấy Tuyên Thiệu hoàn toàn không có nhìn nàng ta, chỉ cầm tay của Yên Vũ, giọng lạnh lùng nói với hoàng đế: “Nay hoàng thượng chợt nghe tin mừng, nhưng cũng không thể vu cáo hãm hại phu nhân của ta, xin hoàng thượng hãy chứng minh trong sạch cho phu nhân nhà ta!”
Nếu là người khác, lúc này sẽ coi như là chuyện hiểu lầm, lặng lẽ bỏ qua. Nhưng Tuyên Thiệu cứ khăng khăng không chịu để cho Yên Vũ ngậm bồ hòn này.
Trên mặt hoàng đế có chút ngượng ngùng, nhưng biết được người phụ nữ mình sủng ái nhất hoài thai long tự, chuyện khác liền đều là chuyện nhỏ.
“Chuyện này… Là hiểu lầm. Trẫm phong phu nhân của ngươi tứ phẩm cáo mệnh, thế nào?” Hoàng đế nắm tay Mục Thanh Thanh, nói.
Trong bụng Yên Vũ lúc này cũng có quặn đau truyền đến.
Mục Thanh Thanh quả nhiên động tay động chân trong chén trà này, nhưng hoàng đế còn chưa đi, nàng bây giờ chỉ có thể nhịn đau đớn, ung dung thản nhiên. “Đa tạ hoàng thượng ban ơn!”
“Thân thể Hiền phi nương nương quý giá, hay là mau mau hồi cung đi thôi. Nếu ở Tuyên phủ có cái gì sơ xuất, bọn thần không thể gánh được.” Tuyên Thiệu cũng không cho vẻ mặt tốt gì.
Hoàng đế biết tính tình của hắn, cũng không tính toán với hắn, đỡ Mục Thanh Thanh xoay người ra khỏi Tuyên phủ.
Tuyên Thiệu và Yên Vũ theo sát phía sau, đưa hoàng đế cùng Mục Thanh Thanh thẳng đến cổng của Tuyên gia, nhìn hai người ngồi xe ngựa chậm rãi rời đi.
Yên Vũ lui bước nhanh vào cửa trong, lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Tuyên Thiệu lập tức tiến lên, đỡ nàng dậy.
“Lộ Nam Phi!”
Lộ Nam Phi đi theo phía sau nhanh chóng lấy ra ngân châm từ trong lòng, thi châm trên tay của Yên Vũ. Ngân châm nhỏ mảnh từ từ xuyên qua huyệt Lao Cung từ lòng bàn tay, rồi xuyên qua huyệt Hợp Cốc từ gan bàn tay.
Mồ hôi trên trán Yên Vũ thối lui, quặn đau ở trong bụng cũng ngừng lại.
Lúc này Lộ Nam Phi mới khoác tay lên cổ tay nàng, tỉ mỉ bắt mạch.
Tuyên Thiệu lại nhìn Lộ Nam Phi, không khỏi có chút mong đợi.
Mục Thanh Thanh đau bụng là bởi vì nàng ta mang thai. Vậy Yên Vũ có thể hay không…
“Không có việc gì lớn, chỉ là thuốc xổ. Thiếu phu nhân có thể phải đi ngoài một hai ngày.” Lộ Nam Phi thu tay lại nói.
“Không có?” Tuyên Thiệu nghe vậy, nhướng mày hỏi tới.
“Không có ạ.” Lộ Nam Phi lắc đầu.
“Mục chiêu nghi, à, là Hiền phi, nàng ta thật sự mang thai sao?” Lúc này Yên Vũ còn chưa có cảm giác quá mót, liền không nhịn được hỏi.
Lộ Nam Phi gật đầu. “Dạ, nàng ta chỉ ăn vào một ít thuốc xổ, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với thai nhi.”
Yên Vũ gật đầu.
Tuyên Thiệu hơi thất vọng giơ tay kêu Lộ Nam Phi lui ra, rất có chút bất mãn nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ nhìn cây ngân châm Lộ Nam Phi lưu lại trên bàn tay mình, người thì càng đi càng xa, mặt mang bất đắc dĩ nhìn Tuyên Thiệu. “Tốt xấu gì chàng cũng nên kêu hắn rút ngân châm ra rồi đi mà?”
“Ai bảo nàng tự mình chuốc lấy khổ?!” Tuyên Thiệu hừ lạnh một tiếng.
Yên Vũ thấy trên mặt hắn khó chịu, ôn hoà giải thích: “Mục Thanh Thanh dám tự bỏ thuốc mình thì chắc chắn sẽ không có nhiều hậu quả nghiêm trọng. Nàng ta cực kỳ sợ chết. Khi đó chàng cầm chén trà lên, chẳng lẽ không phải là huỷ thi diệt tích? Thiếp làm sao có thể để cho tướng công chàng thay thiếp chịu oan ức này chứ?”
Tuyên Thiệu khinh thường nhìn nàng. “Muốn huỷ thi diệt tích! Nhưng ta là dự định rót chén trà kia vào trong nước, ai nói là ta muốn uống nó?”
“Hả?” Yên Vũ ngẩn ra, gật đầu. “Tướng công khí phách, trước mặt hoàng thượng cũng dám trực tiếp đổ sạch chén trà. Như vậy là không có chứng cớ, nhưng mà hiệu quả không có được như bây giờ phải không?”
Yên Vũ nói, bỗng nhiên có cảm giác quá mót, một tay ôm bụng, vẻ mặt gấp rút chạy về phía cung phòng* ở nội viện.
(*nhà xí?)
Tuyên Thiệu thấy nàng thảm hại, một bụng tức cũng vô hình tiêu tan, tiến lên bế lấy nàng, nhún người lướt vào nội viện.
Yên Vũ uống chén trà kia, thật sự đi ngoài hai ngày, cho đến khi nàng yếu ớt ỉu xìu, sờ thắt lưng dường như cũng nhỏ đi gần nửa vòng.
Nàng đang nằm lỳ trên giường, nhàm chán lật sách.
Bỗng nhiên lỗ tai khẽ động, nghe thấy Tô Vân Châu nhỏ giọng hỏi Lục Bình. “Lục Bình, ngươi nói tại sao Lộ đại nhân không phối chút thuốc dừng xổ cho thiếu phu nhân?”
Lục Bình lập tức đặt ngón trỏ ở trên môi, dùng giọng nhỏ hơn nói: “Xuỵt… Thính lực của thiếu phu nhân rất tốt, nói chuyện chú ý chút! Thuốc xổ này tổn hại không lớn, công tử nói để cho thiếu phu nhân thanh tràng*, cũng tiện thể nhớ lâu một chút…”
(*làm sạch ruột)
Yên Vũ nổi giận ném quyển sách trong tay. Tuyên Thiệu được lắm! Khiến cho nàng chịu tội hai ngày vô ích!
Nhưng hai ngày này Yên Vũ cũng không ngây ngốc ở trong phòng vô ích. Mặc dù chưa hề đi qua phòng bếp của chính viện, nhưng tâm tư luôn lởn vởn chỗ đó.
Ngày ấy Tuyên phu nhân suýt nữa ăn canh vịt nàng đã bỏ thuốc, nàng chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía. Bây giờ Tuyên phu nhân đối đãi nàng tốt, không nói giống như con gái ruột nhưng cũng thật lòng xem mình là chủ mẫu tương lai của Tuyên gia mà huấn luyện đào tạo.
Nàng chỉ nguyện dùng một mạng của Tuyên Văn Bỉnh trả nợ cho Diệp gia là đủ rồi.
Về phần Tuyên Thiệu, còn Tuyên phu nhân… Nàng đã thẹn với sự tin tưởng và hậu đãi của bọn họ…
Phải nghĩ ra một biện pháp có thể xuống tay với Tuyên Văn Bỉnh vừa có thể để Tuyên phu nhân khỏi bị đầu độc.
Sau khi Yên Vũ khỏe lại, xuất hiện ở phòng bếp chính viện mấy ngày cũng không tìm được cơ hội hạ độc Tuyên Văn Bỉnh mà không có sơ hở nào. Thiệp mời của hoàng hậu nương nương cũng đã đến.
Hoàng hậu mời nàng đến trong cung thưởng quế.
Trong cung có một vườn hoa quế, bây giờ đã có hoa quế sớm nở rộ, hương thơm bốn phía, thật là hấp dẫn.
Yên Vũ cảm ơn ma ma đưa thiệp mời tới, bày tỏ ngày mai mình nhất định vào thật sớm.
Ngày hôm sau, khoảng trước buổi trưa Yên Vũ liền vào cung.
Ma ma chờ ở cửa cung chính là ma ma đưa thiệp mời tới Tuyên phủ ngày hôm qua.
Nàng đi kiệu, cùng ma ma trực tiếp tới vườn quế.
Vén màn kiệu lên, mùi thơm hoa quế đập vào mặt.
Đưa mắt nhìn bốn phía, nhiều chùm hoa quế trên cây rở rộ đoá hoa màu vàng óng. Trong gió hiu hiu, hoa lá nhẹ nhàng lung lay, đong đưa ra càng nhiều mùi thơm hơn, khiến người ta say mê.
“Cung thỉnh hoàng hậu nương nương thánh an.” Yên Vũ theo ma ma tìm được hoàng hậu nương nương đang ngồi trong đình cao ở chỗ sâu trong vườn quế.
Hoàng hậu nhanh chóng đỡ nàng. “Tuyên thiếu phu nhân không cần đa lễ.”
Ban ngồi cho Yên Vũ, cung nữ ở bên cạnh trình lên một chồng điểm tâm màu vàng.
Hoàng hậu cười nói: “Đây là hôm nay ngự thiện phòng dùng hoa quế mới trong vườn quế làm điểm tâm, ngươi cũng nếm thử đi.”
“Cảm ơn nương nương.” Yên Vũ ngắt một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.
Mùi thơm hoa quế hoà lẫn vị ngọt lưu lại ở giữa răng và môi, phối hợp với hoa quế đong đưa trước mặt, đúng là một hưởng thụ.
“Không hổ là tay nghề của ngự trù trong cung!” Yên Vũ thở dài nói.
Hoàng hậu nương nương cười khoát tay một cái, kêu người bên cạnh đều lui ra xa.
Địa thế của đình hơi cao, có thể thu hết cảnh vật quanh mình vào trong mắt, nếu có người tới gần cũng có thể lập tức phát hiện.
Vả lại lúc này có Yên Vũ, người xa cả dặm nàng cũng có thể sớm phát hiện.
Hoàng hậu đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn như rất tuỳ ý mở miệng nói: “Bây giờ mùa thu còn sớm, chỉ có một hai bụi cây quế cao to nở rực làm cho người ta chú ý nhất. Nếu bình chọn sắc thu, chắc chắn bầu thành hoa khôi trong vườn. Nhưng nếu lại qua thêm mấy ngày, thậm chí hơn nửa tháng thì trong vườn này sẽ thấy có thật nhiều cây quế tranh nhau nở. Đến lúc đó chỉ để phung phí quyến rũ mắt người ta, còn muốn chọn ra thứ nhất, thứ hai, thứ ba thì sợ là không dễ dàng.”
Yên Vũ nghe vậy, trong bụng do dự, biết hoàng hậu nương nương nhất định trong lời nói có hàm ý, nhưng không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ khẽ gật đầu.
Hoàng hậu tiếp tục mở miệng nói: “Thái tử mười tuổi, nhị hoàng tử cũng có sáu tuổi. Trong cung nhiều năm chưa từng thêm con nối dòng, bây giờ nghe nói Hiền phi nương nương cũng hoài thai hoàng tự…”
Hoàng hậu nương nương không nói tiếp, trong lòng Yên Vũ giật mình.