Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 16: Lục Hạo Niên




Editor: Tiểu Phương
Beta: Quanh
__________________
Mặt trời vô cùng chói chang nhưng không làm giảm độ tập trung của mọi người vào bóng người cao ngất ở giữa sân.
“Bắt đầu rồi!” Có nữ sinh hô to. 
“Lục Hạo Niên cố lên, Lục Hạo Niên cố lên...” 
“A a a a, thật là đẹp trai mà!”
Ánh mắt của tất cả nữ sinh đều hướng về Lục Hạo Niên đang dẫn đầu, cao giọng cỗ vũ cho cậu, ngay cả nữ sinh lớp bên cũng không kìm lòng được, gia nhập tung hô theo phe cánh bên này.
Vu Hiểu Tuyết ngồi bên cạnh Diêu Mỹ Nhân cũng giống các nữ sinh khác cao giọng la hét, thanh âm như muốn phá hỏng tai cô. Diêu Mỹ Nhân xoa xoa lỗ tai, cảm giác bị hét thật là đau mà.
“A a a, Lục Hạo Niên ném vào rổ ở khu vực ba điểm.” Các nữ sinh đều trở nên điên cuồng. 
Diêu Mỹ Nhân nhìn qua chỉ thấy Lục Hạo Niên vừa mới ném vào rổ, cánh tay giơ trên không trung bền chắc có lực, đường cong bắp thịt nhô lên, toàn thân tràn đầy sức sống khiến người ta không thể rời mắt. 
Mặc dù cô không hiểu bóng rổ, nhưng nhìn Lục Hạo Niên cùng không khí trận đấu thì phần thắng chắc chắn thuộc về cậu ta.
Buổi chiều vô cùng nắng gắt, trận đấu diễn ra không bao lâu các cầu thủ đã mồ hôi đầm đìa, Lục Hạo Niên cũng không ngoại lệ. Mồ hôi lấm tấm trên đầu chân mày anh tuấn, chảy dọc theo gò má tuấn tú, thấm qua yết hầu, cuối cùng chảy xuống nơi cổ áo.
Hình ảnh mê người khiến cho các nữ sinh hò hét điên cuồng.
Vu Hiểu Tuyết sợ hãi kêu: “Quá hấp dẫn mà!”. Cô ấy kích động chia sẻ cùng Diêu Mỹ Nhân: “Trước kia đều nói đàn ông hấp dẫn nhất là lúc nghiêm túc làm việc, theo như mình thấy đàn ông chảy mồ hôi là lúc hấp dẫn nhất.” Gương mặt đáng yêu của cô ấy không biết là do nắng chiếu hay là kích động mà đỏ bừng, chăm chú nhìn bóng người trên sân tập.
Diêu Mỹ Nhân cười cười lắc đầu, không biết đối phương nghĩ đâu ra ý tưởng kỳ quái như vậy. 
“A, Lục Hạo Niên lại ném vào rổ ở khu vực ba điểm, thật là lợi hại...” 
Trong sân, Lục Hạo Niên đưa tay, độ cao cú ném vô cùng chuẩn xác, bóng ung dung bay vào rổ. Mặt mũi cậu trong trẻo lại lạnh lùng, tựa như không nhìn thấy tất cả mọi người trên đài nhảy cẫng lên hoan hô vì mình. Ngay lúc cậu xoay người chạy đến dưới rổ của đối phương, đôi mắt đen lơ đãng lướt qua bóng người yên lặng ngồi phía trên hàng thứ nhất, thần sắc của cô vô cùng bình tĩnh.
Môi Lục Hạo Niên nhẹ cong, đôi mắt lạnh nhạt nhưng sâu bên trong lại có chút đùa cợt. Trong phút chốc cậu liền dời tầm mắt, ung dung nhảy lên úp bóng vào rổ đối phương, làm cho bầu không khí như muốn nổ tung.
Không bao lâu, đối phương bất đắc dĩ ra dấu tay tạm ngừng, Lục Hạo Niên này quá mạnh, bọn họ cần giải lao giữa hiệp để thương lượng chiến thuật...
“Mỹ Mỹ, cậu nhìn kia!” Vu Hiểu Tuyết chỉ Lục Hạo Niên cách đó không xa, miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hâm mộ nói: “Hay là chúng ta cũng đi qua đưa nước, nhân cơ hội vây xem Lục Hạo Niên đi!”
Diêu Mỹ Nhân nhìn sang hướng Vu Hiểu Tuyết chỉ, lúc này thấy Phương Mộng Nhàn dẫn đầu một đám nữ sinh đang cầm chai nước trong tay vây xung quanh Lục Hạo Niên, vô cùng náo nhiệt.
“Ngàn vạn lần không nên, chúng ta cũng không cần tham gia náo nhiệt đâu!” Diêu Mỹ Nhân vội vàng kéo người. 
“Đi đi, đi đi, nhiều nữ sinh cùng vây tới, thêm hai chúng ta cũng không tính là nhiều nha!” 
Vu Hiểu Tuyết chắp hai tay, chu mỏ nũng nịu. Bình thường ở trong lớp nhìn Lục Hạo Niên hòa nhã dễ gần, nhưng muốn tiếp xúc rất khó khăn. Bây giờ có cơ hội hiếm có để đến gần cậu, cũng không thể tùy tiện bỏ qua nha!
Diêu Mỹ Nhân nhíu mày khó xử. 
Còn không chờ Diêu Mỹ Nhân đồng ý, Vu Hiểu Tuyết đã hưng phấn kéo cổ tay cô tiến về phía đám người: “Đi mà, chẳng qua chúng ta là đi nhìn sẵn tiện đưa nước một chút thôi mà!”
“Trời ơi, cậu đi thật hả?” Diêu Mỹ Nhân bị kéo tay, thấp giọng sợ hãi kêu.
Bên này Lục Hạo Niên đứng ở dưới bóng cây, cậy ấy nhận lấy một chai nước, hướng về phía đám nữ sinh cười: “Cảm ơn!”
Phương Mộng Nhàn đứng giữa đám nữ sinh, dáng người xinh đẹp mỹ lệ làm cho người ta không khỏi nhìn kỹ thêm vài lần. Đồng phục học sinh trên người vốn dĩ đã được sửa đổi không ít, lộ rõ eo thon, ống quần đồng phục rộng thùng thình được bóp gọn ống chân, nhìn rất hợp thời. Rõ ràng là đồng phục học sinh thông thường lại làm cho người ta cảm thấy mới lạ.
Cô ta nhìn Lục Hạo Niên nhận nước trên tay mình, ngửa đầu uống mấy hớp lớn, trong lòng ngăn không được vui mừng, môi hồng khẽ trả lời: “Không cần khách khí!”
Dưới ánh mặt trời, son môi màu hồng trên môi cô ta càng sáng bóng như nước làm cho lòng người mê đắm. 
“Bạn học Lục, vì cậu mà mình sẽ cố gắng.” Một nữ sinh lên tiếng. 
“Mình cũng vậy...” 
...
Diêu Mỹ Nhân bị Vu Hiểu Tuyết kéo vào trong đám người, cô giương mắt nhìn xung quanh, không thể không thừa nhận Lục Hạo Niên rất được nữ sinh hoan nghênh.
“Cảm ơn các cậu đã cổ vũ.” Khóe miệng Lục Hạo Niên khẽ nhếch, gò má tuấn dật trở nên dịu dàng, đôi mắt đen láy nhìn về đám nữ sinh, lúc tầm mắt chạm vào đôi mắt hoa đào đen nhánh trong suốt hơi dừng lại nhưng cũng lướt qua rất nhanh.
Cậu gật đầu tỏ ý: “Mình cũng nên ra sân rồi!” 
Rất nhanh, trên đài lại vang lên tiếng hoan hô. 
Nửa hiệp sau, khí thế Lục Hạo Niên tràn ngập cả trận đấu, slam dunk [1], khu vực ba điểm, mỗi một lần tiến công không ai có thể đỡ được.
[1] slam dunk: thuật ngữ chuyên dụng của bóng rổ, còn được hiểu là kĩ thuật úp rổ.
Bốn phía đều là tiếng cảm thán của các nữ sinh: “Thật là đẹp trai mà...”
Cuối cùng lớp Một giành thắng lợi, kết quả cũng không bất ngờ chút nào.
Cả lớp hoan hô, Lục Hạo Niên chỉ lẳng lặng đứng ở đó, tóc ướt đẫm nhưng đầy mị lực, trong đôi mắt đen láy, bình tĩnh tựa như thắng lợi trong mắt cậu không là gì.
---
Sau khi kết thúc trận đấu, mọi người trở lại lớp học, tiếng thảo luận nổi lên bốn phía.
“Mọi người im lặng một chút.” 
Lúc này, Khương Kiệt đứng lên bục giảng: “Mời mọi người im lặng, mình có tin tức cần tuyên bố.” 
Mọi người yên tĩnh lại, nhao nhao trở lại chỗ ngồi.
Khương Kiệt chờ mọi người ngồi yên, bắt đầu lên tiếng: “Mình mới được cô giáo thông báo, tháng sau sẽ cử hành trước thời hạn năm mươi năm giáo khánh [2]. Lần giáo khánh này, lãnh đạo trường chúng ta rất coi trọng, không chỉ mời đài truyền hình tới quay mà còn có một ít lãnh đạo thành phố sẽ đến.”
[2]: ngày thành lập trường.
Lớp trưởng còn chưa nói xong mọi người đã thấp giọng bàn tán, giáo khánh long trọng như vậy đối với mọi người chính là cơ hội tốt để thể hiện. Không chỉ có thể ló mặt trước toàn trường mà còn có thể lên tivi, những điều này đều rất đáng để tự hào. 
“Khụ khụ, xin hãy nghe mình nói hết!” 
Khương Kiệt ra dấu tay ý bảo dừng lại: “Trường học yêu cầu mỗi một lớp sẽ có một tiết mục, ai tự nguyện tham gia thì đến chỗ Lớp phó văn thể mỹ ghi danh, chúng ta sẽ lựa chọn tiết mục hay nhất lớp sau đó sẽ trình diễn trước toàn trường. Ngoài ra, trường học còn muốn chọn ra một bạn nam và một bạn nữ dẫn chương trình, yêu cầu giọng nói dễ nghe hoặc làm tốt ở lĩnh vực này đều có thể tham gia!”
“Mỹ Nhân à, cậu có nghe không?” Vu Hiểu Tuyết kích động quay đầu qua: “Biểu diễn tiết mục sẽ được lên tivi nha!”
Diêu Mỹ Nhân bị phơi nắng nên khuôn mặt hơi ửng đỏ, môi mỏng vểnh lên, mắt long lanh răng trắng bóng, bộ dáng xinh đẹp cực điểm. Cô gật đầu cười nói: “Đúng vậy, cậu muốn ghi danh sao?”
Vu Hiểu Tuyết nuốt nước miếng trợn mắt: “Mình...Làm sao có thể, người ta cũng không có tài nghệ gì. Mình không thể nhưng cậu thì có thể nha!”
“Mình cũng không thể.” Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, cô cũng không có bất kỳ tài nghệ nào. 
“Sao lại không, cậu có thể báo danh làm người dẫn chương trình nha, giọng nói cậu dễ nghe, nhan sắc càng không thể chê, đến lúc đó vừa bước lên sân khấu, khẳng định ở dưới sẽ điên cuồng.”
Bây giờ Diêu Mỹ Nhân trở nên xinh đẹp như vậy, thường xuyên có không ít nam sinh lớp khác cố tình chạy qua ngắm cô, hoặc là nhờ bọn họ gửi dùm thư tình. Nhưng mà không biết nguyên nhân gì mà Diêu Mỹ Nhân chỉ chú tâm học tập, cô hoàn toàn không thích yêu đương. 
“Đừng đem mình ra đùa giỡn, mình không dẫn chương trình được, đến lúc đó chúng ta ở dưới xem biểu diễn cũng không tệ.” 
Diêu Mỹ Nhân biết mình không thích hợp đứng trên sân khấu, mà chỉ có thể lẳng lặng đứng ở dưới, hơn nữa cô không biết dẫn chương trình cho nên cũng không nghe theo lời của Vu Hiểu Tuyết.
“Cậu không ứng cử làm người dẫn chương trình thì thật là đáng tiếc mà!” Vu Hiểu Tuyết than thở. 
Phải biết giọng nói của Diêu Mỹ Nhân thật rất êm tai, bình thường lúc trò chuyện vừa êm ái vừa mềm mại. Khi đọc sách, giọng đọc cũng vô cùng dễ nghe, lay động lòng người, từ ngữ rõ ràng hình ảnh sống động. 
Đôi mắt đen của Diêu Mỹ Nhân mang nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu không nói thêm nữa.
Sau khi tan học, có không ít người chạy đến chỗ Lớp phó văn thể mỹ đăng ký, trong đó bao gồm Phương Mộng Nhàn. Mặc dù cô ta giỏi nhảy múa, nhưng lần này cô ta lại muốn làm người dẫn chương trình, chỉ có như vậy mới có cơ hội xuất hiện trước máy quay nhiều nhất.
Huống hồ cô ta cảm thấy không ai thích hợp làm người dẫn chương trình hơn cô ta. 
Diêu Mỹ Nhân nhìn bên chỗ báo danh một cái liền dời ngay tầm mắt, cầm chổi bắt đầu quét lớp, hôm nay là ngày cô trực.
“Mỹ...Mỹ Nhân.” Một nam sinh thanh tú cầm chổi đi tới, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng. Cậu ta ngượng ngùng nhìn cô, giọng nói có chút nhỏ: “Mình giúp cậu quét bên này nhé!” 
“Hả?” Diêu Mỹ Nhân ngẩn người, hình như nam sinh trước mặt ngồi ở tổ một, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nói chuyện với cậu ta. Đôi mắt tròn to trong suốt nhìn cậu ta: “Không cần đâu, mình có thể tự làm.”
Nam sinh thanh tú kia chính là Tống Tử Kiều, vô tình chạm phải cặp mắt xinh đẹp của Diêu Mỹ Nhân, gương mặt đỏ ửng, miệng bắt đầu cà lăm: “Cái đó, còn...Hay là mình quét cùng cậu nha, hai người...cùng nhau sẽ nhanh hơn nhiều đó!” Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Diêu Mỹ Nhân, cũng không chờ đối phương đáp lại đã tự cầm chổi lên bắt đầu quét dọn.
Diêu Mỹ Nhân không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Vậy cảm ơn cậu!”
Tống Tử Kiều kích động: “Không có gì.”
Chỗ của tổ ba và tổ bốn đều do Diêu Mỹ Nhân phụ trách, vốn là nhiệm vụ cũng không nặng, hai người cùng làm không bao lâu liền sạch sẽ. 
Diêu Mỹ Nhân xách túi: “Bạn Tống Tử Kiều, cảm ơn cậu, mình đi đây, gặp lại sau nhé!”
Tống Tử Kiều thấy Diêu Mỹ Nhân rời đi, một tay cầm cặp đuổi theo: “Mỹ Nhân, cậu...Chờ mình một chút.” 
Cậu ta đi bên cạnh Diêu Mỹ Nhân, nhìn da Diêu Mỹ Nhân trắng như tuyết, còn có đôi môi mọng nước, lập tức trở nên khẩn trương, kìm nén hồi lâu liền hỏi nhỏ: “Nhà cậu ở đâu? Mình có thể....Có thể đưa cậu về không?”
Diêu Mỹ Nhân không nghĩ tới cậu ta sẽ đi theo, lại còn muốn đưa mình về nhà, cô suy nghĩ hồi lâu, đang muốn trả lời lại bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang:
“Cậu ấy đi cùng với tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.