Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 18: Có gì lạ?




Sau đêm qua kịch liệt như thế, sáng hôm sau đến 10h Song Y mới tự mình tỉnh dậy.
Cả người cô đau nhức, cô cũng không quá khẩn trương vì cảm giác này đã trãi qua kiếp trước nhưng nó không đau lòng mà thay vào đó là niềm hạnh phúc.
Song Y thừa biết rằng kế bên sẽ không có người, bởi vì tư duy cô từ tối hôm qua cho cô biết rằng Thế Thiên sẽ rời khỏi đây lúc chưa ai thức dậy. Chỉ là khi vén chăn lên thì cô càng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc hơn, trang phục ngủ của cô ở trên người điều này chứng tỏ anh rất lo cho cô, sợ cô bị cảm nên trước khi đi khỏi đã giúp cô mặc lại đồ đàn hoàn và cũng tránh trường hợp quản gia vào gọi cô mà trên người cô không một mãnh vải che thân thì càng không được.
Cố gắng lấy lại tinh thần, Song Y tự mình sửa soạn trong phòng tắm hơn 30 phút mới bước ra ngoài.
Cô đi xuống lầu, lúc này chắc chắn rằng Thế Thiên đã đi làm, ba của anh hôm nay cũng cùng đi đến công ty để xử lý vài việc, trong nhà chỉ còn 2 người phụ nữ đang tựa vào nhau đút nhau ăn trái cây và coi phim trên bộ ghế salon lớn cực đại được đặc giữa nhà khách.
Nghe tiếng bước chân Ôn Nhu liền đưa mắt lên nhìn về phía tiếng động liền nở nụ cười ấm áp, vẫy tay bảo cô đến cùng bà.
Song Y mang ý cười trên môi tiến đến bên Ôn Nhu cùng ngồi xuống.
Thế An nằm trên chân mẹ lười biếng liếc cô gái kia một cái rồi tiếp tục ăn miếng trái cây.
Ôn Nhu đưa cho cô một miếng bom rồi cả 3 cùng ngồi coi phim hơn 2 tiếng đồng hồ.
Tới bữa trưa cả ba người cũng cùng ngồi ăn cơm, trò chuyện vui vẻ.
_ Song Y! Hôm nay bác thấy con thật lạ! - bữa cơm đang vui vẻ, Ôn Nhu mẹ của Thế An chợt nhìn cô một hồi rồi lên tiếng.
_ Có... Có gì lạ ạ? - Nụ cười trên môi của Song Y cứng ngắc, cô không dám nhìn thẳng mặt của Ôn Nhu. Cô có điên mới dám nói cô cùng con trai lạnh lùng băng giá của bà ngày hôm qua đã đung nóng nhau phòng kia.
_ Chậc! Nhìn con, rất khác so với ngày hôm qua! - Linh cảm của người phụ nữ nhất là một người mẹ không bao giờ là sai, nhưng bà lại không chắc chắn với linh cảm này của mình, vì cô bé trước mắt bà rất ngoan hiền thì làm sao có thể kia chứ.
Song Y bị mẹ của Thế An nhìn đến tận thấu xương, cô có hút rối loạn không biết phải đối mặt thê nào nên lấy nụ cười cho qua.
Ôn Nhu tìm không ra câu trả lời nên gác chuyện này sang một bên, đổi một đề tài khác đó chính là chuyện học.
Cả ngày hôm nay, Song Y luôn có cảm giác bị người khác nhìn chầm chầm mà không ai khác đó là mẹ của anh.
Không lẽ người con gái sau một đêm trao cái quý giá của họ đi liền có thể dễ bị phát hiện đến như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.