Yêu Của Trẫm

Chương 10: Học kiếm thuật




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Tuyết đã tan hết, bầu trời xanh trong vắt, ngày xuân cũng đã sắp đến, hoa mai rơi rụng, cánh hoa bay lả tả xuống nền tuyết mỏng.
Dưới sườn núi Mai Sơn có một pháp trận đánh lừa mới bày xong. Thụ vệ xa xa chỉ cho rằng tiểu Hoàng đế đứng đấy ngắm hoa, nhưng lại không biết Tiêu Yển đã cởi áo khoác dày xuống, bên trong mặc kỵ trang bó cổ tay và eo, chân đi ủng đen dài.
Vu Yêu xuất hiện hấp thụ oán khí một lần trước, sau đó mới duỗi xương tay thon dài về phía không trung.
Tiêu Yển đứng ở đó si mê nhìn xem xương tay trắng bệch quỷ dị kia mở rộng ra trong không khí, vậy mà lại nhìn thấy vẻ nhã nhặn khó nói lên lời từ nó.
Tư thế đứng của Vu Yêu thẳng tắp, bên trên áo choàng rộng lớn có những đường vân hoa mỹ và bảo thạch ma pháp. Có thể thấy được chắc chắn khi còn sống y là một người có xuất thân cao quý, giáo dưỡng cực tốt, phong độ dáng vẻ thong dong ung dung.
Nhẫn bảo thạch trên xương tay đang lóe sáng, trong những bông tuyết nhỏ vụn bay múa, một thanh kiếm dài nhỏ lấp lánh ánh bạc xuất hiện bên trong xương tay. Ba cạnh lưỡi kiếm mảnh mà sắc nhọn, tay cầm có tơ bạc nửa vòng tròn bao quanh, có thể nhìn ra được là để bảo vệ cổ tay của người cầm kiếm. Trên đó còn khảm một viên bảo thạch óng ánh trong suốt.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Yển nhìn thấy kiểu kiếm này, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự để tường kiếm này đâm trúng đối phương, nhất định sẽ tạo ra vết thương sâu hoắm.
"Đây là bội kiếm được chế tạo từ một dạng kim loại ma pháp, một vị thợ rèn cấp bậc Bán Thần đã rèn nó cho ta. Nó rất nhẹ, nhưng lại có độ cứng rất mạnh, thích hợp để ngươi dùng... Trên thân kiếm còn khắc bảo thạch phòng hộ, có thể ngăn cản ba lần tấn công trí mạng cho người cầm kiếm. Còn có cả ma pháp chúc phúc gia tăng thực lực của người cầm kiếm, vô cùng hữu dụng."
Vu Yêu nhẹ nhàng múa kiếm trên không trung rồi mới đưa cho Tiêu Yển. Tiêu Yển nhận lấy thanh kiếm kia, cầm ở trong tay cảm thấy lạnh buốt, quả nhiên cực kỳ nhẹ. Hắn thấp giọng nói: "Cái này quá quý giá... Ta không thể nhận..."
Vu Yêu nói: "Cầm đi, đây là thứ ta dùng lúc còn là ma pháp sư loài người. Sau khi biến thành Vu Yêu đã không cần dùng nữa." Tiêu Yển nhìn y, không hiểu ý lắm. Vu Yêu giải thích: "Tinh linh là chủng tộc tràn ngập lực sinh mệnh, lời chúc phúc của bọn họ sẽ không có tác dụng trên sinh vật bất tử."
Nhưng đây là một món quà mang cả tấm lòng của người ta, cho nên y vẫn luôn để trong nhẫn trữ vật.
Tiêu Yển dựng thẳng lên, học dáng vẻ múa kiếm lúc học của đám hộ vệ mà bổ về phía trước.
Vu Yêu nhìn hắn một cái, nói: "Không phải như vậy."
Y thu xương tay về cởi cúc áo màu bạc, áo bào pháp sư đột nhiên biến mất. Y vẫn đứng ở nơi đó, dáng người thẳng tắp, nhưng đã thay một bộ thường phục vừa người.
Áo sơ mi mỏng trắng như tuyết, trên cổ áo buộc một tấm khăn lụa từng tầng giống như cánh hoa quỳnh yếu ớt ngắn ngủi nửa đêm, làm nổi bật lên sắc mặt tái nhợt như ánh trăng của Vu Yêu. Ống tay áo thêu đường viền màu trắng tinh tế, tất cả cúc áo đều được làm từ bảo thạch cùng màu.
Trên đai lưng xanh sẫm thêu những hoa văn màu vàng phức tạp, tôn lên cái eo thon gầy của y. Mà dưới hai chân dài thẳng là đôi ủng dài nhọn bằng da. Đây là một kiểu quần áo hoàn toàn khác với thế giới này, vô cùng tinh tế và nhã nhặn.
Y đứng thẳng tắp, tay phải cầm kiếm, tay trái buông thõng. Trên xương tay có đeo nhẫn bảo thạch, cơ thể hơi nghiêng, hai chân đứng thành hình chữ T. Cổ tay rung lên chĩa nghiêng kiếm xuống dưới đất, sau đó giương mắt nhìn về phía hắn, mỉm cười: "Xem kỹ, ta sẽ làm mẫu một lần."
Tiêu Yển dùng ánh mắt gần như mê luyến nhìn Vu Yêu thu hồi kiếm đặt dọc trước ngực, sau đó đâm về phía trước. Cả người y như giãn ra, cánh tay thon dài, eo nhỏ chân thẳng, nhanh nhẹn lại tràn đầy sức mạnh. Mỗi một tư thế đều thể hiện ra dáng người cực kỳ đẹp mắt. Lưỡi kiếm màu bạc dài nhỏ sắc bén vạch ra một đường cong xinh đẹp trong không khí, lạnh thấu xương mà thẳng tiến không lùi.
Những chỗ bị mũi kiếm màu bạc chỉ hướng đều có gió tuyết lạnh lẽo, chiêu đến đâu là cành mai gần đó sẽ rì rào lay động, cánh hoa rơi lả tả giống như một trận tuyết bằng cánh mai.
Tiêu Yển nhìn mà say mê, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Khó trách người thân của y muốn sử dụng cấm thuật để giữ y lại.
Lúc Vu Yêu còn là thiếu niên phàm nhân lại có phong thái khiến người ta say mê cỡ nào chứ!
Thời gian biểu diễn cũng không quá lâu, Vu Yêu chỉ làm mẫu mấy động tác đấu kiếm bước đầu liền bắt đầu dạy Tiêu Yển khởi động trước, sau đó dạy hắn cầm kiếm.
Xương tay lạnh lẽo kia sẽ khó tránh khỏi chạm vào Tiêu Yển, nhưng Vu Yêu rất có chừng mực, toàn là vừa chạm đã tách ra.
Tiêu Yển chỉ âm thầm cảm thấy đáng tiếc, hận không thể để cho Vu Yêu cầm mình tay lâu hơn chút nữa.
Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố(*). Nhưng hắn lại không muốn để lộ sự vụng về này cho Vu Yêu khiến y thất vọng, thế là học tập vô cùng nghiêm túc.
(*) Chu Du, đương thời gọi Chu Lang, là danh tướng vŕ khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một nhà quân sự tài ba, ngoài ra còn có biệt tài về âm nhạc. Có câu truyền rằng Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố (khi nốt nhạc đánh sai, Chu Lang liền ngó về phía đó) để nói lên tài năng âm nhạc của ông. Ngay cả khi rượu đã 3 tuần, tức đã ngà ngà say, ông vẫn chỉ ra nốt nhạc đánh sai trong dàn nhạc cung đình. Bởi vì Chu Du vô cùng tuấn tú nên các cô gái thường đánh đàn sai để thu hút sự chú ý của ông.
Mặc dù Vu Yêu ít nói, nhưng cũng là một người thật cực giỏi, rất nhanh đã dạy cho Tiêu Yển bộ pháp và chiêu cầm kiếm cơ bản nhân, sau đó để hắn tự luyện tập.
Tiêu Yển thì chăm chỉ luyện hơn một canh giờ, mãi đến khi cả người ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc mới một mặc áo khoác lên, trở về tẩm điện tắm rửa. Ban đầu hắn còn lo lắng áo lót ướt nhẹp mồ hôi sẽ khiến đám nội thị chú ý tới, nhưng Vu Yêu mới chỉ tay một cái mà quần áo cả người hắn đã khô mát thoải mái, không hề có chút mùi khác thường nào.
Đêm nay Vu Yêu mang tới thêm đồ ăn, là cả một cái đùi dê nướng.
Không ngờ mùi thơm bốc lên lại là bột hồ tiêu và hương liệu quý giá được tiến cống từ Tây Vực.
Tiêu Yển luyện kiếm thuật đến trưa ăn hết cả cái đùi kia, sau đó cũng bị sức ăn của mình hù dọa. Hắn chưa bao giờ ngờ được mình sẽ có một ngày ăn hết cả một cái đùi dê. Dù sao tích phúc dưỡng thân, ít ăn ít nói là phương pháp dưỡng sinh thường thấy trong cung.
Sĩ phu trắng nõn văn nhược, nhã nhặn thanh cao là phong thái bây giờ. Còn mồ hôi đầm đìa, tuỳ tiện kêu la, uống rượu ly lớn, ăn miếng thịt bự lại là hành vi cử chỉ chỉ có ở đám người buôn bán thấp kém nhất.
Trước kia đúng là Tiêu Yển cũng được truyền thụ quan niệm như vậy. Hắn luôn duy trì vẻ đoan trang ung dung, cử chỉ ưu nhã, chưa bao giờ nói to nói nhanh. Nhưng khi hắn dần dần lớn lên, hắn cùng dần cảm giác được mình khí huyết không đủ, động một chút liền choáng đầu, không có cách nào lên triều trông coi công việc quốc quân. Cho dù là trên sử sách cũng sẽ có tướng vong quốc.
Mà quân chủ lập nước mỗi một triều đại, cho dù là nâng ba thước kiếm chém bạch xà hay từ ăn mày đến kiêu hùng thì đều có một điểm giống nhau, đó chính là vũ lực hơn người, tay nắm quân quyền, lập chiến công từ trong dân gian. Vừa vung cánh tay hô lên là các anh hùng đã tụ tập dưới trướng.
Mặc dù chỉ là suy nghĩ mông lung, nhưng một hai năm gần đây hắn đã tỉnh tỉnh mê mê nhận thức được người có vẻ mặt ôn hòa chưa chắc đã thật sự đối tốt với hắn. Chỉ có cùng chung lợi ích mới khiến người ta đứng chung một chỗ. Nhưng một khi lợi ích có xung đột, như vậy bên yếu hơn sẽ bị người khác bỏ qua và phản bội không chút do dự.
Mà nếu như thân thể của hắn khỏe mạnh, có phương pháp trị quốc, có thể trưởng thành làm một minh quân, vậy thì sẽ không cần để Thái hậu, thân vương nhiếp chính hay đại thần phụ chính lên triều nữa.
Tiêu Yển bắt đầu chờ mong mỗi một ngày Vu Yêu mang đồ ăn về cho hắn. Mỗi một ngày ở Mai Sơn đều vô cùng quý giá, hơn nữa còn được ăn thịt và vận động đầy đủ. Trước kia hắn mới hơi vận động đã thở gấp choáng đầu hoa mắt, bây giờ lại có thể vững vàng múa một bộ kiếm thuật. Hắn có thể cảm giác được cơ bắp cánh tay và trên đùi trở nên căng đầy hữu lực, tinh lực dồi dào, cũng không còn đọc sách mới một tí đã buồn ngủ mệt mỏi.
Vu Yêu đã bắt đầu đối luyện với hắn. Lúc đối chiêu hắn mới biết được điểm kỳ diệu của kiếm thuật này. Vu Yêu nói quý tộc ở chỗ y sẽ lấy kiếm để quyết đấu, ký giấy sinh tử, lúc quyết đấu còn tìm cả nhân chứng, sống chết tự chịu.
Thế giới này lớn như thế, mà hắn vẫn luôn bị nhốt trong cấm cung nho nhỏ này. Tuy nói là Thiên tử, nhưng lại không có năng lực đi khắp thiên hạ.
Thân thể cường tráng bắt đầu khiến dã tâm của hắn trưởng thành tường bước một. Hắn có được sức mạnh thì sẽ có thể đi càng xa, đứng càng cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.