Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Thật ra Mai Sơn rất nhỏ, nó chỉ là một con dốc nhưng trồng đủ loại hoa mai. Dưới núi có những dãy hành lang dài, bên ngoài hành lang nở không ít mai hồng và mai trắng. Gió mát rười rượu, mùi mùi thơm ngát thoải mái.
Trước đó vài ngày mới có tuyết rơi, trên núi chuyên môn giữ lại tuyết đọng sạch sẽ cho quý nhân ngắm. Tiêu Yển để đám nội thị nấu nước trà trong hành lang dưới chân núi, một mình hắn đi giải sầu. Hắn chậm rãi đi dọc theo con đường núi được quét dọn sạch sẽ.
Vu Yêu nói: "Thế mà hoa này có thể nở được trong trời đông giá rét." Ở đất nước của y không có loài hoa này. Tuy cũng có hoa nở vào đông, ví dụ như thủy tiên, nhưng lại vô cùng mỏng manh thấp bé, đúng là không bằng những bông hoa điểm đầu cành này. Chúng rực rỡ như phát quang, như ma pháp hóa những bông tuyết rơi xuống thành đóa hoa vậy. Sau khi y hóa thành Vu Yêu đều luyện tập pháp thuật hệ băng, ở trong mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo này chỉ cảm thấy sảng khoái.
Tiêu Yển đưa tay bẻ một nhánh hoa mai, nói: "Ừm. Trong rừng băng tuyết phủ thân. Đâu như đào mận, bụi trần còn vương(*). Đây là hoa mai."
(*) Bài Mai Trắng của Vương Miện, tham khảo bản dịch từ Thivien.net
Vu Yêu nhìn thấy thiếu niên bọc áo lông rộng rãi, ngón tay vuốt ve một nhánh mai trắng, lông mi cụp xuống nhìn cành hoa kia không biết đang suy nghĩ gì. Mái tóc dài đen như quạ chỉ dùng một cái khăn gấm buộc lại, những sợi tóc dài rũ xuống trên vai. Hắn có sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng tái nhợt, tóc mai dài gần như chạm mi. Ngón tay cầm cành mai được cánh hoa tôn lên trong suốt như ngọc.
Trong lòng Vu Yêu không khỏi nghĩ: Hóa ra dáng dấp của thiếu niên này thực sự không tệ, đôi mắt đen láy kia... Nếu đứng chung với tinh linh hoặc nhân ngư vẫn luôn nổi tiếng về sắc đẹp, chắc cũng sẽ không thua kém chút nào.
Tiếng nói trầm bồng du dương mang theo ý nghĩa kỳ lạ, chắc là đang đọc thơ? Bài thơ này không hề giống thơ ca của đất nước y. Hơn nữa trong lòng thiếu niên cũng không vui. Bắt đầu từ lúc đi lên Mai Sơn, trong lòng hắn đã tràn đầy tâm sự nặng nề đè nén, mặc dù trên mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Nếu là một thiếu niên bình thường, đáng lẽ ra ở tuổi này còn hiếu động tinh nghịch, nhưng tính cách của thiếu niên lại rất trầm ổn, ăn nói có ý tứ...
Trong lòng Vu Yêu không khỏi có chút hiếu kỳ rốt cuộc thiếu niên này trưởng thành thế nào mới có dáng vẻ như thế, nhưng y vốn cũng là người không thích nhiều lời. Trước đó bỗng nhiên nhìn thấy hoa mai chen chúc trên tuyết khắp núi còn thấy hiếm lạ nên mới mở miệng hỏi thôi. Cho nên y cũng không tiếp tục tìm tòi ngọn nguồn, chỉ yên tĩnh lại.
Tiêu Yển cầm nhánh hoa mai kia chậm rãi đi tới đỉnh núi, lại đi xuống đi một đoạn đường, chỉ vào cái viện nhỏ dưới núi: "Đến rồi."
Vu Yêu theo lời nhìn xuống, chỉ thấy trong cái viện vuông vức dưới núi có những người mặc áo bào ngắn màu đen, đai lưng màu đỏ đang bận rộn đi đi lại lại trong sân. Bọn họ không chú ý trên núi hoa mai còn có người, chắc là nơi này rất ít khi có người đến, thậm chí còn có vẻ hoang vu. Điều làm người khác chú ý chính là trong sân còn có một đám trẻ con choai choai đứng xếp hàng, ai nấy đều khoanh tay đứng, trên chân đeo xích sắt vô cùng quỷ dị.
Nhưng thứ thu hút Vu Yêu cũng không chỉ là người trong viện.
"Oán khí thật nặng." Y thấy được oán khí đen đặc cuồn cuộn từ bên trong tiểu viện kia xông thẳng tới chân trời, ngưng kết thành từng dãy sương mù. Đây là oán hận vô cùng thuần túy, xen lẫn với sợ hãi, thống khổ, thút thít, căm hận và khát vọng muốn chết.
Trong viện này... là ai? Tại sao có thể có oán khí nặng như vậy?
Tiêu Yển dường như biết y đang suy nghĩ gì, trả lời một câu ngắn gọn: "Đây là tằm thất."
Ngôn ngữ của thần chỉ là dịch thẳng đơn giản, Vu Yêu cũng không thể hiểu được ý của hắn, lặp lại: "Nuôi tằm?"
Tiêu Yển không giải thích thêm, nhưng Vu Yêu cũng đã bị oán khí đậm đặc kia hoàn toàn thu hút sự chú ý. Đây xem như là một tin tức tốt đối với người đã gần cạn kiệt năng lượng như y.
Vu Yêu chỉ huy thiếu niên: "Đến gần một chút, tới gần tường, ta sẽ dạy ngươi vữ một pháp trận trên nền tuyết."
Tiêu Yển chậm rãi đi dọc theo đường núi xuống bên ngoài bức tường. Hắn tìm một chỗ tuyết trắng sạch sẽ mới chậm rãi ngồi xổm xuống: "Vẽ thế nào?"
Vu Yêu nói: "Vẽ trên mặt tuyết là được rồi."
Vu Yêu không nói gì, Tiêu Yển lại bỗng nhiên cảm thấy ngón tay mát lạnh, giống như bị thứ gì đó lạnh lẽo bóng loáng như ngọc cầm lấy. Cả người hắn như được ôm trọn trong một lồng ngực lạnh băng, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một trận tinh đồ trong tuyết giống như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó đầu ngón tay hắn hơi đau xót, một giọt máu đỏ thắm chảy xuống chính giữa trận. Toàn bộ ấn phù giống như mặt nước gợn sóng, lấp lóe ánh sáng, có chút ánh sáng màu lam lơ lửng ở trong không khí, sau đó lại tiếp tục khuếch tán biến mất từng lớn như gợn sóng thủy triều.
Cái hộp trước ngực càng thêm lạnh lẽo, vết thương ở đầu ngón tay lại khép lại như lúc ban đầu rất nhanh.
Vu Yêu tiếp tục chỉ thị: "Đặt Hồn Hạp của ta ở trung ương, sau đó chờ một lát."
Tiêu Yển gỡ dây chuyền xuống để vào trong phù trận, hộp vàng kia lẳng lặng rơi vào trong tuyết, phát ra ánh vàng nhợt nhạt.
Hắn đặt tay lên bức tường lạnh lẽo, lẳng lặng chờ đợi.
Nơi này quá gần, trong tường truyền đến những tiếng khóc, tiếng cầu khẩn non nớt.
Sau đó nghe được những tiếng hò hét, mắng chửi. Lại có người hét to điểm danh: "Đội tiếp theo, Kỳ Viên, Hoắc Tam Nha, Lưu Cẩu Đán vào phòng, đao tượng chuẩn bị..."
Tiêu Yển bỗng nhiên rời khỏi bức tường kia, chậm rãi đi tới dưới chân núi rồi mới quay đầu lại, tập trung nhìn phù trận.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, phù trận bỗng nhiên tỏa ánh sáng chói lóa, vô số đường cong và phù văn phiêu đãng trong không trung. Tiêu Yển đứng trong đống tuyết, chỉ cảm thấy những cơn gió lạnh thấu xương như đang ập tới từ bốn phía. Bông tuyết nhỏ vụn tung baytheo gió, trung tâm phù trận kia tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam hơi mờ. Một hình người nửa trong suốt hiện ra, bóng người cực kỳ mờ nhạt, như ẩn như hiện. Chỉ có thể nhìn thấy sương mù như có như không. Tiêu Yển tập trung nhìn nhưng vẫn không thấy rõ được khuôn mặt của người kia, chỉ thấy loáng thoáng mái tóc dài màu vàng kim và một đôi mắt cũng màu vàng kim.
Đó là một đôi mắt khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Bên trong con ngươi vàng óng sáng lấp lánh dường như có ngàn vạn tơ vàng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Y hững hờ nhìn về phía hắn, lạnh lùng mà mạnh mẽ. Ánh mắt đó giống như đang ở tít trên cao khinh thường nhìn xuống vạn vật.
Tiêu Yển đã gần như quên mất mình đang ở đâu, chỉ si mê nhìn cặp mắt kia - đó chính là đôi mắt của con trai thái dương sao? Tại sao lại như thế, rõ ràng xán lạn như ánh nắng, nhưng khi bị y nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy lạnh băng không có chút tình cảm của con người nào. Giống như không có bất kỳ người nào có thể lọt vào trong mắt y vậy.
Vừa mâu thuẫn vừa thần bí... Thần nhân... Y thật sự không phải là thần linh sao?
Vu Yêu đứng trong phù trận nâng tay lên, vô số khí đen điên cuồng tràn vào trong trận, sau đó bị băng tuyết hút hết.
Theo oán khí không ngừng tràn vào và bị hấp thu, cái bóng mờ ảo kia cũng dần dần rõ ràng. Tiêu Yển bắt đầu có thể phân biệt ra được ngàn vạn tia sáng vàng tung bay trong gió kia hóa ra là tóc của Vu Yêu.
Tóc vàng... mắt vàng sao?
Vu Yêu đứng trong phù trận hơi ngửa mặt lên, mặc cho những khí đen kia tràn vào hồn thể. Một hồi lâu sau y mới xoay người lại, bóng người đã ngưng thật được chút, đôi mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm Tiêu Yển: "Oán khí rất dày, đáng tiếc hiệu suất chuyển hóa quá thấp, phải đến đây thêm mấy lần mới được."
Tiêu Yển trầm mặc một hồi rồi thấp giọng nói: "Hiểu rồi, ta có thể sắp xếp. Bây giờ ngài có muốn ở lại thêm lúc nữa không?"
Vu Yêu lắc đầu nói: "Hồn thể của ta quá yếu ớt, cũng không hấp thu được bao nhiêu, còn phải chuyển hóa thành năng lượng."
Tiêu Yển nói: "Vậy bây giờ đi về sao?"
Vu Yêu nhìn chằm chằm hắn một hồi, cảm giác vô cùng áp lực. Tiêu Yển hơi dời mắt đi, Vu Yêu nói: "Đây là đâu? Oán khí thuần túy như thế, đây là oán khí của trẻ con."
Tiêu Yển thấp giọng nói: "Ừm, đây là nơi giam giữ và tịnh thân con cái của người có tội. Sau khi tịnh thân sẽ bị nhất trong tằm thất một tháng, cho đến khi miệng vết thương khỏi mới có thể đưa đến Ti Lễ Giám học quy củ. Những đứa trẻ này... vẫn còn rất nhỏ, bọn họ chẳng làm cái gì cả, chỉ bởi vì bậc cha chú phạm tội... Cho nên có lẽ bọn họ rất sợ hãi, cũng rất oán hận đi."
Vu Yêu lại nghe được một từ mới: "Tịnh thân?"
Tiêu Yển không thay đổi sắc mặt giải thích: "Người hầu trong cung đều bị thiến, không ít người đều là con cháu của tội phạm, cho nên bị cung hình."
Cuối cùng Vu Yêu đã nhận được lời giải thích chính xác, lại nghĩ đến hôm nay nhìn thấy đám người hầu áo tím kia mặt trắng không râu, giọng nói õng ẹo kia: "Ta hiểu rồi."
Tiêu Yển vô ý thức chậm rãi đưa trong tay mai trên cành cánh hoa vò nơi tay trong lòng bàn tay: "Sau này, ta sẽ lại sắp xếp đưa ngài tới..."
Vu Yêu lại ngắt lời hắn, hỏi: "Trong này có người ngươi biết sao?"
Ngón tay đang vân vê cánh hoa của Tiêu Yển dừng lại, giương mắt nhìn Cửu Diệu. Vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, Vu Yêu cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Vốn dĩ oán khí ở đây rất dày, nhưng vừa rồi tâm trạng thiếu niên này cứ như đắm chìm trong đám rong biển màu đen. Sền sệt, hỗn loạn, rối bời.
Nhưng mà trên mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh.
Tiêu Yển chậm rãi nói: "Ừm, có ta một người bạn đọc, hắn ta là con của đại thần. Lúc ta vừa vào cung, mấy đứa trẻ con đại thần liền được chọn đi theo giúp ta đọc sách học tập. Vài ngày trước đó vị đại thần kia bị hỏi tội, đã tự vẫn, bởi vì hắn ta chưa đầy mười bốn nên bị phán là không có liên quan, chỉ bị tịnh thân làm nô."
"Hắn ta tên là Kỳ Viên... Vừa rồi ta nghe được bên trong gọi tên hắn ta, nghĩa là đã đến lượt hắn ta... tịnh thân..."
Giọng nói của Vu Yêu cũng rất bình tĩnh: "Ngươi và hắn ta có quan hệ rất tốt?"
"Không." Tiêu Yển bỗng nhiên mỉm cười, chỉ là ở trong mắt Vu Yêu, rốt cuộc hắn vẫn còn quá nhỏ tuổi, nụ cười kia cứ giống như khóc vậy: "Thật ra ta vẫn luôn rất chán ghét hắn ta, hắn ta nói chuyện rất cay nghiệt, tính cách bướng bỉnh lại cậy tài khinh người, khiến người ta chẳng thích chút nào."
"Lúc ta vừa vào cung còn chưa hiểu cái gì, chỉ mới quen những thư đồng kia, cảm thấy có người cùng nhau đi học vui chơi rất tốt, cho nên vẫn rất thân thiết với hắn ta. Nhưng lúc ở trong ngự hoa viên, xung quanh không có ai cả, hắn ta lại nói: Hoàng Thượng, ngài có biết chữ ngã(*) có nghĩa là gì không?"
(*) Từ 偃, cũng đọc là "Yển" nhưng có nghĩa là ngã ngửa, dừng lại.
"Lúc trước ta ở đất phiên vẫn còn nhỏ, trong cung chưa ban tên. Sau khi vào cung làm con thừa tự, Thái hậu và đám đại thần mới bàn bạc ban tên cho ta. Ta mới nói nó có nghĩa là "yển võ tu văn"(*), đất nước yên bình. Mẫu hậu và đám đại thần hy vọng trẫm có thể trị theo chữ văn, nghỉ ngơi lấy lại sức, tạo ra một thời thái bình thịnh thế."
(*) Dẹp việc võ để sửa sang việc văn
"Hắn ta liền cười đến mức thở không ra hơi, cười rất lâu mới đùa cợt nói với ta. Hoàng Thượng, ngã đồng âm với yển, chính là Hoàng đế về hưu nha. Chức Hoàng đế này của ngươi ngay từ lúc bắt đầu đã phải chờ để thoái vị rồi. Cứ nằm ngửa chờ thoái vị đi, tiểu hoàng đế bù nhìn ạ."