Yêu Của Trẫm

Chương 5: Hương như xưa




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
"Thật ra ta vẫn luôn chán ghét hắn ta."
"Cố tình hắn ta học cái gì cũng đều rất nhanh, các thầy giáo đều thích. Hắn ta nói chuyện lại như đâm vào tim người khác, âm dương quái khí, là người đáng ghét nhất trước mặt ta."
"Mỗi lần ta nhìn thấy hắn ta liền cảm thấy hắn ta xem thường ta. Hắn ta biết ta chính là một tiểu hoàng đế bù nhìn lúc nào cũng có thể thoái vị."
Trên mặt Tiêu Yển không có biểu cảm gì cả, lúc này bỗng nhiên lại cười: "Thật ra ta tức giận như vậy là bởi vì lúc ấy ta đã cảm thấy điều hắn ta nói là sự thật."
Đôi mắt đen kịt của Tiêu Yển nhìn Cửu Diệu. Cái bóng Vu Yêu mờ nhạt kia giống như một vị thần đang lắng nghe phàm nhân kể chuyện. Hắn thấp giọng nói: "Khi ta chậm rãi lớn lên, ta rất tỉnh táo nhận ra sự thật ta bị Thái hậu và đám đại thần chọn trúng làm bù nhìn. Nhưng điều này vẫn không thay đổi được việc ta chán ghét hắn ta. Mặc dù trước nay ta không nói ra, nhưng ta biết hắn ta cũng biết ta rất chán ghét mình. Ta nói chuyện cùng tất cả thư đồng, nhưng chưa bao giờ chủ động nói chuyện cùng hắn ta."
"Cho đến khi tổ phụ và phụ thân của hắn ta lần lượt bị hỏi tội. Ngày đó hắn ta vẫn ngồi trong Văn Hoa Điện nghe đám đại học sĩ giảng bài cùng ta. Ta đoán chắc hắn ta cũng có dự cảm, cho nên trong khoảng thời gian đó hắn ta gần như không hề chăm chú nghe giảng, mỗi ngày đều ngồi bên cửa sổ ngủ gà ngủ gật."
"Đám thị vệ xông tới ngay trước mặt ta, trói hắn ta đưa đi như con vịt. Thống lĩnh thị vệ cầm đầu chỉ đơn giản chắp tay nói với ta là phụng ý chỉ của Thái hậu truy nã bắt giữ dư nghiệt tội thần. Ta không thể làm gì cả, ánh mắt của hắn ta vẫn luôn lạnh lùng và không sợ hãi, không thèm liếc ta lấy một cái, thậm chí cũng không cầu cứu ta."
"Hiển nhiên hắn ta biết cầu cứu ta cũng vô dụng - mà đúng là vô dụng thật. Ta chẳng thể làm được gì."
Tiêu Yển nói chuyện lạnh như băng: "Ngài không biết cái danh xưng trẫm này đi. Trẫm là thứ mà chỉ có Hoàng đế mới có thể tự xưng, là độc nhất vô nhị. Trên danh nghĩa, trẫm là chí cao vô thượng không người nào có thể đi quá giới hạn. Nhưng trên thực tế, lúc nào bọn họ có thể xông vào chỗ sinh hoạt học tập thường ngày của ta, trói thư đồng của trẫm đi. Thậm chí còn không cần trẫm cho phép, cũng không cần bàn giao giải thích, không có bất kỳ áy náy gì."
Vu Yêu chỉ lẳng lặng lắng nghe, nhưng Tiêu Yển có thể cảm giác được ánh mắt lạnh buốt như nước kia vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, khiến cảm xúc nóng nảy của hắn như được an ủi. Tâm trạng tích tụ mấy ngày nay của hắn đã được giải tán, chẳng biết tại sao chút lửa thiêu đốt trong lồng ngực đã bình tĩnh lại.
Tiêu Yển cụp mi xuống: "Từ khi bắt đầu vào cung, đám cung nhân bên cạnh ta luôn bị tùy tiện thay thế và trừng trị. Ta không biết bọn họ đi nơi nào, cũng không biết bọn họ tới từ đâu, ta không thể tin tưởng được ai cả."
Cửu Diệu nói: "Cho nên ngươi bị bệnh? Hôm nay người đến thăm ngươi... Thái hậu." Cửu Diệu cẩn thận tránh đi cái từ mẫu thân này, hiển nhiên đôi mẹ con trên danh nghĩa đều không coi đối phương như người mình vốn nên thân thiết nhất. Mà chắc hẳn vấn đề này vừa xảy ra không bao lâu, cho nên tâm bệnh của thiếu niên này là bởi vì điều đó sao?
Tiêu Yển mím chặt môi: "Hắn ta vẫn giữ được mạng, chỉ là sẽ bị tịnh thân mà thôi, chờ hắn ta tiến vào cung, ta sẽ nghĩ biện pháp điều hắn ta đến ta bên cạnh trông nom tốt, chí ít... không cho hắn ta làm những lao dịch đê tiện kia..."
Hắn nói chuyện rất nhanh, giống như đang trấn an mình: "Thật ra trong lịch sử cũng có rất nhiều hoạn quan lấy được thành tựu không tầm thường. Ví dụ như Lý Trụ Quốc thời Hi Tông nuôi dưỡng ấu chủ lớn lên đồng thời nắm binh quyền trong tay, trung thành tuyệt đối. Ví dụ như Trịnh Ngũ Phúc tiền triều huấn luyện thủy sư... Còn có một vị văn nhân bị cung hình, về sau hắn ta viết ra rất nhiều sách sử mọi người đều biết..."
Vu Yêu ngắt lời hắn: "Ngươi muốn cứu hắn ta sao?" Y am hiểu lễ nghi biết không nên ngắt lời người đang nói, nhưng rõ ràng thiếu niên này cũng đã sắp khóc. Đuôi mắt của hắn đỏ ửng, giọng nói run rẩy. Trong cơn gió đông lạnh thấu xương này, hoàng hôn đã bắt đầu giáng lâm.
Tiêu Yển bị cưỡng ép thoát ra khỏi cảm xúc chán ghét không có chí tiến thủ kia, hơi há miệng ra: "Hả? Cứu hắn ta... Ta biết, trẫm sẽ cho hắn ta tiếp tục học tập với trẫm, nghe các đại học sĩ giảng bài. Hắn ta thông minh như vậy, nhất định có thể..."
Vu Yêu hiếm khi kiên nhẫn hỏi hắn: "Ta nói là ngươi có muốn muốn đi cứu hắn ta bây giờ không? Để hắn ta không bị cung hình." Y cẩn thận dùng từ ngữ đối phương vừa mới nói để tránh kích thích thần kinh đang căng chặt của hắn.
Tiêu Yển ngây ra một lúc, đôi mắt hơi sáng lên, nhưng rất nhanh đã vụt tắt: "Không được... toàn cả gia tộc hắn ta đều bị hỏi tội. Người thì chết, người thì lưu vong. Cho dù bây giờ cứu hắn ta ra, ta cũng không có chỗ cho hắn ta ở, bảo vệ hắn ta an toàn. Hắn ta là một tội nhân, không có gia tộc không có tiền tài, không có chỗ nào để đi, ngay cả cửa kinh thành cũng không ra được... Ta cũng thế... Cửa cung đều không ra được."
Cảm giác bất lực dâng lên lần nữa, thật ra hắn cũng là tù phạm. Cho dù hắn không cam lòng việc Kỳ Viên luôn khinh bỉ mình, nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận Kỳ Viên nói thật. Cho nên hắn mới thẹn quá hóa giận.
Vu Yêu nói: "Chỉ là một cái ảo thuật nho nhỏ... Để người thi hình nghĩ sai rằng hắn ta đã chịu hình, sau đó hắn ta vẫn sẽ ở lại trong cung. Ngươi có thể chăm sóc hắn ta theo ý của ngươi, cho đến khi ngươi tìm được cơ hội thích hợp để hắn ta xuất cung. Mấy năm sau, chắc hẳn chúng ta sẽ có thể nghĩ ra biện pháp." Trên thực tế có Tiêu Yển hợp tác, y cảm thấy rất nhanh y sẽ có thể có đầy đủ sức mạnh đưa người này đi.
Dù sao cũng tốt hơn dáng vẻ muốn khóc bây giờ của Tiêu Yển.
Vu Yêu đã ngủ say nhiều năm, cho nên rất có kiên nhẫn với đứa trẻ mang mình ra khỏi hầm này. Nếu dựa vào tính tình lúc trước của mình, nhất định sẽ mặc kệ tất cả mọi chuyện.
Thật ra y vừa mới hút chút năng lượng, muốn sử dụng huyễn thuật cũng không dễ dàng. Nhưng nhìn đôi mắt của thiếu niên kia đã khôi phục chút thần thái, hy vọng nhìn về phía mình, y không khỏi cảm thấy thỏa mãn khi được ai đó cần đến. Chắc là do mình đã rời xa con người quá lâu -- mà tiểu hoàng đế này gặp quỷ thần còn không sợ, biết rất rõ mình hấp thu các loại oán khí tử linh mặt trái nhưng cũng không thể cảm nhận được bất kỳ chán ghét bài xích gì từ trên người hắn.
Người bình thường đều sẽ rời xa tử linh, chán ghét tử linh, bài xích tử linh. Cho dù muốn mượn sức mạnh của tử linh thì cũng tràn ngập kiêng kị, duy trì cảnh giác.
Nhưng mà phàm nhân không biết tử linh vô cùng mẫn cảm với loại cảm xúc này. Cho dù chỉ có một ít cũng có thể nhanh chóng cảm giác được. Có lẽ bọn họ biết, nhưng bọn họ khống chế không nổi sự sợ hãi, chán ghét, kiêng kị phát ra từ linh hồn.
Nhưng tiểu hoàng đế này đối mặt với y chỉ có tin cậy, vui sướng, chờ đợi, cùng với cháy bỏng khẩn cầu sức mạnh và mềm yếu khao khát làm bạn mà ngay cả chính hắn cũng không thể cảm thấy được.
Điều này khiến y cảm thấy có chút mới mẻ, chưa từng có ai khẩn cầu tử linh làm bạn cả.
Vu Yêu vươn tay ra, Tiêu Yển khẽ giật mình cúi đầu. Chỉ nhìn thấy hình ảnh hư ảo kia vươn ra một ngón tay xương thon dài điểm vào cánh hoa mai trong tay hắn, xương ngón tay màu trắng tỏa ra ánh sáng như ngọc.
Mấy đóa mai trắng lẻ tẻ vốn đã bị vân vê nát nhừ, đột nhiên những bông tuyên nhỏ vụn hiện lên bên trên, sau đó nhập vào trong cánh hoa. Mai trắng trên cành cứ như nhận được băng tuyết tinh hoa, cánh cánh nở rộ tươi mới. Những vết nhăn bị vò ra trước đó đã biến mất không thấy.
Tiêu Yển cúi đầu nhìn xem mai trắng và xương tay trắng bệch quỷ dị kia, hơi trố mắt ra.
Hồn thể tử linh của Vu Yêu có hai tay đều là xương. Vu Yêu chỉ cho rằng hắn bị dọa, liền rút xương tay về, nghĩ thầm chờ hồn thể chữa trị gần xong, cùng lắm thì hóa ra ngón tay để đứa bé này có thể chấp nhận là được. Y lại nhìn tay thiếu niên, đầu ngón tay mảnh khảnh đã cóng đến đỏ bừng nhưng vẫn nắm chặt cành mai. Ngón tay trắng nõn và cánh hoa như ngọc tôn nhau lên, tràn đầy sức sống.
Vu Yêu nói: "Đeo Hồn Hạp của ta lên rồi đi vào từ cổng, không ai có thể nhìn thấy ngươi. Sau đó tìm ra chỗ đứa bé kia ở, để hắn ta cầm càng hoa mai này, sẽ có thể để người thi hình sinh ra ảo giác, cho rằng mình đã hoàn thành công việc. Bảo hắn ta cứ cầm cành hoa này mãi, đó là một huyễn trận ngắn hạn, ba ngày sau sẽ mất đi hiệu lực, chắc cũng đủ để hắn ta thoát khỏi hình phạt. Còn lại thì phải xem hắn ta diễn kịch thôi."
Kỳ Viên bị trói chặt trên giường gỗ nhỏ hẹp đơn sơ, quần đã sớm bị cởi ra. Đao tượng ở bên cạnh đang dùng nước sôi khử độc thanh loan đao sắc bén, học đồ bên cạnh ông ta hiển nhiên đã sớm nhìn lắm thành quen, đi tới nhét một khúc gỗ vào miệng hắn ta, sau đó mặt không biểu cảm căn dặn: "Chịu đựng không được kêu, kêu sẽ bị tiết khí, thành quả không được đẹp. Cả đời ngươi sẽ bị lọt nước tiểu, trong cung sẽ không nhận ngươi làm việc, chỉ có thể đi làm khổ dịch."
Kỳ Viên cắn chặt khúc gỗ kia, nghĩ đến mẫu thân đầy nước mắt: "Ngũ Quan Nhi, phải sống sót, sống sót. Muội muội của con còn cần con trông nom, nhất định phải tìm cách sống sót."
Đao tượng hừ một tiếng: "Được rồi, ép chặt chân, soi kỹ đèn."
Một tiểu học đồ tới cố định hai chân hắn ta, một người khác chầm chắc đèn. Trong tằm phòng không có gió, mái hiên thấp tè từ cứ như sắp ép xuống dưới đất. Kỳ Viên gần như không thở được, hắn ta nhắm mắt lại, nhưng sau đó lại mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm thanh loan đao kia. Hắn ta muốn nhìn, trong lòng hắn ta nghĩ vậy.
Sau đó hắn ta lại mở to mắt, nhìn thấy màn cửa làm bằng vải bông nặng nề bị vén lên. Tiêu Yển từ bên ngoài đi vào, lập tức đối mặt với hắn ta.
Tiểu hoàng đế bù nhìn vẫn có sắc mặt tái nhợt yếu đuối, hắn ôm chặt áo lông hồ, nhẹ nhàng linh hoạt đi ra từ sau lưng học đồ. Nhưng học đồ lại như không hề phát hiện ra vậy.
Tiêu Yển đi thẳng tới đầu giường hắn ta, sau đó nhét cành mai vẫn luôn đặt trong ống tay áo vào lòng bàn tay bị trói ở đầu giường của hắn, ra hiệu hắn ta nắm chặt.
Hắn ta vô ý thức cầm lấy cành cây còn mang theo nhiệt độ cơ thể kia, chóp mũi ngửi thấy một mùi hoa mai thơm ngát. Trong không khí còn có khí lạnh thấu xương từ trên người Tiêu Yển và mùi Long Tiên Hương thoang thoảng.
Hắn ta mở to hai mắt, trong mồm còn bị nhét khúc gỗ nên nói không ra lời. Hắn ta còn chưa kịp để ý đến nỗi khó xử khi đang ở trần mặc người chém giết, nhưng lại bị một màn tiếp theo làm cho chấn động. Đao tượng và hai học đồ trong phòng dường như không nhìn thấy tiểu hoàng đế kim tôn ngọc quý đến, vẫn còn làm chuyện của bọn họ - Gặp Hoàng đế không bái là có thể bị đánh chết ngay lập tức, cho dù đó chỉ là con rối mà mọi người đều biết.
Đao tượng mặc áo đen, khóe mắt cụp xuống âm u nhìn hắn ta một chút. Trên khuôn mặt tràn đầy hờ hững mang theo vẻ mệt mỏi. Ông ta cầm đao, gục đầu xuống nhìn giữa hai chân Kỳ Viên một hồi. Kỳ Viên thấy rõ hai con ngươi của ông ta bỗng nhiên hoảng hốt, một lát sau lại thu đao, ném vào trong thùng nước bên cạnh: "Được rồi, băng bó đi!"
Học đồ hai bên lập tức đi lên rắc thuốc bột băng bó lại cho hắn ta. Sau khi băng bó kỹ lại dặn dò Kỳ Viên vài câu, trong ba ngày không thể động đậy cởi trói, không được cơm nước đề phòng lây nhiễm, lúc này mới xốc rèm đi ra. Toàn bộ hành trình cứ như căn bản trong phòng không có người ngoài, càng như không chú ý tới đối phương không bị hư hại tí gì.
Kỳ Viên bị một màn quỷ dị này làm cho chấn động, quay đầu nhìn Tiêu Yển. Sắc mặt Tiêu Yển vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có vẻ thoải mái, hắn đưa tay đè lên cành mai buộc trong tay Kỳ Viên, giọng nói rất nhẹ: "Cầm chắc, đừng ném đi - cũng không được cho ai biết, phải giẫu thật kỹ. Chờ ngươi ra ngoài, ta sẽ tìm cách điều ngươi đến Tử Vi Cung."
Hắn không dám ở lại quá lâu, liền nhanh chóng rời đi. Trước đó Vu Yêu đã nhắc nhở hắn chỉ có một khắc đồng hồ. Thật ra huyễn thuật đảo lộn nhận biết và ký ức của người khác là pháp thuật cao cấp, nếu là y lúc trước cũng không khó sử dụng. Nhưng với y bây giờ lại không nắm chắc lắm.
Tiêu Yển tới lui giống như một giấc mộng, chỉ có mùi thơm ngát của mai trắng tràn đầy gian phòng nho nhỏ. Kỳ Viên mờ mịt nằm ở đó hồi lâu, cho ra kết luận chắc tiểu hoàng đế đã mua chuộc đao tượng.
Quả nhiên ba ngày sau thay thuốc, đám học đồ vẫn như không nhìn thấy sự khác thường của hắn ta. Chỉ cởi tró cho hắn ta đi vài vòng, lại cho ăn cháo nước rồi mới rời đi.
Về sau ở trong tằm phòng đen nhánh không gió ròng rã ba mươi ngày, Kỳ Viên luôn cầm cành hoa mai kia. Mùi thơm đặc biệt của mai trắng vẫn luôn bầu bạn với hắn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.