Yêu Em Cuồng Si

Chương 5:




Ánh sáng từ hàng đèn trong tiệm Lily Belle’s Salon & Day Spa lấp la lấp lánh như ngọn lửa trên chiếc váy sequin óng ánh của chủ tiệm. Bộ váy dài tay che kín người Lily từ xương đòn tới giữa đùi, và hẳn cũng được xem là kín đáo nếu không phải đang bó lấy mọi đường cong trên cơ thể cô. Một vóc dáng mảnh mai mà cô đã giữ được nhờ một cuộc sống bận rộn, Rodney Yee và phòng tập thể hình Pilates Power trong căn phòng phía sau tiệm spa. Đâu chỉ cắt tóc, cô còn là chủ và là bộ mặt của cửa tiệm, nên việc cho thấy một hình ảnh tích cực, khỏe khoắn là rất quan trọng.
Mái tóc vàng của Lily được búi lơi sang trái trông thật gợi cảm. Cô đứng giữa spa trò chuyện và nhấp ly champagne đầu tiên trong tối. Bữa tiệc sẽ chính thức kết thúc sau nửa tiếng nữa và cô đang mong đến lúc được bỏ chân ra khỏi đôi giày cao gót ánh vàng lấp lánh. Tiệm spa đã tặng hơn mười nghìn đô bao gồm cả tiền sản phẩm lẫn dịch vụ và đã ký hợp đồng bán các gói spa cho rất nhiều khách hàng. Xét đến chi phí tiêu tốn cho bữa tiệc và quà cáp, Lily đoán là mình hòa vốn, với cô thế cũng ổn. Mục tiêu của cô là mang về nhiều khách hàng mới, làm họ hài lòng để họ còn quay lại. Và với mỗi lần ghé lại như thế, các khách hàng hài lòng thường sẽ muốn thử phương pháp chăm sóc da mặt hoặc bơm mặt mới nhất.
“Chị phải về đây,” chị gái cô, Daisy, nói khi đi về phía Lily. Cô xỏ tay vào chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt và kéo tóc ra khỏi cổ áo. Daisy đang có bầu sáu tháng và chiếc váy bầu màu đỏ ôm lấy bụng cô. Tuy là chị lớn nhưng cô thấp hơn Lily. Giữa hai người cũng có vài nét khác biệt nhỏ nữa, dù vậy, trông họ vẫn giống nhau đến mức không thể phủ nhận họ là chị em.
“Em sẽ tiễn chị ra ngoài.”
“Không cần đâu.”
“Em muốn thế mà.” Lily đặt ly rượu xuống bàn, băng qua phòng hướng ra cửa trước. “Em rất vui vì tối nay chị đã đến.”
“Nhưng chị có thắng được thứ khỉ nào đâu.”
Lily mỉm cười mở cửa. “Đừng lo. Em quen biết chủ tiệm và em sẽ đi cửa sau hộ chị.”
“Tốt, vì một khi đứa trẻ này chào đời, chị sẽ cần nhuộm tóc và tiêm Botox vào trán.”
Lily khoanh tay trên ngực, rúm mình lại trước không khí buổi tối giá lạnh. “Em đang cố dụ dỗ mẹ tiêm Dysport vì bà không muốn có ‘chất độc’ trên mặt.”
Daisy bật cười. “Cuộc hẹn hôm qua với Ronnie thế nào?” Lily nhún vai khi hai chị em trên đường đi ra bãi đỗ xe. Gót giày họ gõ lộc cộc xuống vỉa hè. Họ đi tới chỗ chiếc xe mới của Daisy. “Đương nhiên là Ronnie đến muộn một tiếng. Nhưng anh ta vẫn có mặt.”
“Chúng ta có nên cho đó là một tiến bộ không nhỉ?”
Lily lắc đầu, một chiếc khuyên vàng chạm nhẹ vào cổ cô. “Chúng ta hãy cứ cho là do may mắn. Anh ta còn ngu hơn một con bò và đã thú nhận với em là cô bạn gái mới nhất của anh ta vừa bỏ đi, mang theo chiếc ti-vi màn ảnh rộng và cái máy chơi điện tử Xbox. Khi nào tìm được một cô ả mới thì anh ta sẽ lại quên hết về Pippen thôi.”
“Ôi trời,” Daisy chán ghét nhỏ giọng mắng. “Anh ta vẫn chơi Xbox sao? Ở tuổi đó? Đúng là một kẻ thất bại.”
“Em biết. Đúng thế nhỉ?” Lily bật cười. “Một ‘game thủ’ ba tám tuổi. Chắc là anh ta hay ngồi chơi với một tay đặt trên bộ điều khiển và tay còn lại trên đũng quần.”
“Eo ơi.”
“Thật đáng xấu hổ vì em từng cưới anh ta.”
“Chà, ít nhất Pippen cũng giống em.” Một khoảng lặng ngượng nghịu kéo dài giữa họ trước khi Daisy nói, “Em từng có một khoảng thời gian khó khăn, nhưng em đã vượt qua tất cả. Và nhìn em bây giờ mà xem.” Họ dừng lại cạnh xe ô-tô và mở cửa xe. “Chị tự hào về em, Lily.”
Lòng cô mềm hẳn đi. “Cảm ơn chị.”
“Và chị muốn hỏi ý em về việc bọn chị định đặt tên em bé theo tên em.”
Trái tim mềm yếu của cô trở nên râm ran xúc động và mống mắt cô cay xè. “Chị chắc chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Còn anh Jack?” Quá khứ của cô có lẽ sẽ là thứ mà đứa bé phải làm người ta quên đi.
“Đây vốn là ý của Jack, nhưng ngay khi anh ấy đề cập đến, chị đã biết mình muốn đặt tên con bé là Lily. Chị thấy đây là điều nên làm, nhưng chị muốn chắc chắn rằng sau này em không định đặt tên con mình là ‘Lily’”
Lily bật cười. “Em thậm chí còn chẳng có bạn trai.” Vì lý do kỳ cục nào đó mà khuôn mặt Tucker hiện lên trong đầu cô. “Sau này chắc cũng thế. Em nghĩ là mình có mắt nhìn đàn ông không được tốt cho lắm.”
“Gã khốn đó không tính. Anh ta đời nào xứng với em, và em xứng đáng có được một người cũng tuyệt vời như em vậy, Lily ạ. Một người nhìn em và biết rằng mình may mắn.” Một người giống anh Jack. Anh rể cô nhìn chị Daisy như vậy. Cô ôm chị gái. “Chị sẽ làm lớp trang điểm trên mặt em trôi mất.” Cô lùi lại và phẩy tay.
Daisy chui vào xe. “Đi vào trong đi trước khi bị cảm.”
“Lái xe cẩn thận và chăm sóc Lily bé con thật tốt nhé.” Cô lùi lại một bước khi chị Daisy khởi động xe, rồi vẫy tay chào khi chị gái cô quành xe khỏi bãi đỗ. Cô lại khoanh tay trước ngực và mỉm cười khi đi về phía cửa spa. Lily bé con. Nhiều năm trước, cô đã từ bỏ giấc mơ tìm được nửa kia của mình và sinh em cho Pip. Cô luôn muốn có một gia đình hạnh phúc, hy vọng có hai đứa con và một con chó, nhưng có lẽ đơn giản là giấc mơ ấy không dành cho cô. Cũng ổn thôi. Gia đình cô không hoàn hảo, nhưng họ hạnh phúc.
Bước chân vào cửa tiệm làm đẹp, một nụ cười rạng rỡ nở ra trên mặt cô. Từng có lúc cô và chị Daisy không mấy gần gũi, vậy mà giờ chị ấy lại đặt tên con gái theo tên cô. Lily bé con.
Trong khi cô ra ngoài với chị Daisy, số khách hàng còn lại đã về và chỉ còn vài người làm ở lại. Có tiếng phụ nữ cười vang ở tiền sảnh khi người cung cấp thực phẩm bắt đầu thu dọn và gấp bàn lại - giọng cười ngặt nghẽo hòa lẫn với tiếng cười khe khẽ trầm hơn. Lily bước tới rồi dừng phắt lại. Một mái tóc đen quen thuộc, đôi vai rộng, vòng eo săn chắc cùng cặp mông ngon nghẻ đập vào mắt cô. Lily không cần phải nhìn thấy đồng phục hay một cái áo nhàu nhĩ mới nhận ra được đấy là Tucker Matthews.
“Sĩ quan Matthews.”
“Chào Lily.” Anh quay lại, đôi mắt nâu quét nhanh qua cô. “Em đã bảo tôi ghé qua chăm sóc mặt.”
Còn có những khuôn mặt khác đang ngoái nhìn cô dò hỏi. Từ trợ lý giám đốc, hai chuyên gia chăm sóc sắc đẹp đến thợ cắt tóc. “Sĩ quan Matthews là hàng xóm của chị. Chị đã bảo anh ấy nên ghé qua và giành lấy phần thưởng chăm sóc mặt.” Cô quay sang phía anh. “Tôi không nghĩ là anh lại nhận lời đâu đấy.”
“Ừ. Tôi nhận thấy là tối nay không có mấy đàn ông ở đây.”
Có vài phụ nữ kéo chồng hoặc bạn trai theo, nhưng họ đã ra về ngay khi giải thưởng cuối cùng được công bố. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường bên trên tủ đựng đồ chăm sóc móng. “Bữa tiệc sẽ kết thúc sau mười lăm phút nữa. Nếu muốn giành phần thưởng chăm sóc mặt thì anh đến quá muộn rồi.”
Nụ cười toe toét trên môi anh cho thấy anh cũng biết điều đó. “Em nên dẫn tôi đi tham quan salon của em. Phòng trường hợp tôi cần” - anh liếc nhìn xung quanh - “cắt tóc hay làm gì đó.”
Không, cô không nên. Người cung cấp thực phẩm thu hút sự chú ý của Lily và gật đầu với cô. “Tôi phải ký vài tấm séc,” cô nói. “Có lẽ ai đó sẽ dẫn anh đi.”
“Để em,” Melinda Hartley trẻ trung nhí nhảnh tình nguyện.
Tucker nhướn một bên mày lên và làm vết sẹo trên trán nhăn lại.
“Thứ lỗi nhé.” Lily băng qua salon đi về văn phòng. Người cung cấp thực phẩm theo sau cô. Cô ngồi xuống chiếc bàn lớn bày đầy giấy tờ cùng một quyển sổ lớn lật dở ghi chép lịch hẹn; máy tính của cô nằm ở đầu bàn và đằng sau nó là chiếc gương khổng lồ lộng lẫy từng dùng để trang trí cho một nhà thổ ở Tascosa. Người cung cấp thực phẩm ngồi đối diện, đoạn đẩy cái ghế nhung đỏ về phía bàn Lily, và rồi họ xem xét hóa đơn. Trong khi họ đếm số lượng rượu vang và champagne đã tiêu thụ, tính tiền lượng khăn lanh mà Lily gọi thêm vào phút chót, tâm trí cô lang thang ở một nơi khác trong tiệm. Melinda Hartley tầm hai lăm tuổi. Cô ta xinh đẹp và là một thợ nhuộm tóc giỏi. Cô ta cũng hơi kiêu ngạo và ồn ào. Melinda có trong phòng hay không thì mọi người biết ngay. Hệt như việc dù có không muốn đi chăng nữa, ai ai cũng biết tất tần tật về đời sống chăn gối của Melinda. Cô ta thích mông đàn ông, và Lily đã phải nhắc nhở cô ta những chuyện nào là thích hợp nói ra tại chốn công sở. Nếu không vì tìm một thợ nhuộm tóc giỏi ở khu vực cán xoong Texas này quá khó, hẳn cô đã sa thải Melinda từ một tháng trước rồi.
Và cô ta đang ở ngoài đó. Trong salon. Đâu đó với Tucker. Có lẽ đang kể cho anh nghe về đời sống chăn gối của mình. Tucker là đàn ông. Có lẽ anh ta đang thích mê.
Lily viết ra số tiền mình nợ người cung cấp và xé séc khỏi sổ séc kinh doanh. Cô đưa tờ séc qua bàn và nhìn người cung cấp bước ra ngoài. Melinda xấp xỉ tuổi của Tucker, không có con cái cũng như những gánh nặng của Lily. Cô sắp xếp đống giấy tờ trên bàn, phân loại bản điều tra khách hàng và các kế hoạch trị liệu. Kể từ buổi sáng trong bếp năm ngày trước, cô không hề gặp lại Tucker. Cô nghe Pippen kể là hai chú cháu đã chơi bóng rổ khi Pippen đi học về và trước khi Tucker chuẩn bị đi làm. Đến lúc Lily về đến nhà thì Tucker đã đi mất, một điều thật đáng mừng. Rõ ràng là anh không tốt cho những dự định tốt đẹp của cô.
“Này, làm thế gây mếch lòng lắm đấy nhé.”
Lily ngước lên nhìn Tucker đang dựa vai vào cửa văn phòng. Anh mặc áo len cổ tròn màu xám và quần Levi’s khóa khuy. Anh khoanh tay lại trên ngực và trông có vẻ bực mình - bực mình nhưng vẫn đẹp trai đến mức có thể gặm cắn từ trên xuống dưới. “Gì cơ?”
“Melinda.”
Cô nhỏm người đứng dậy và đi ra trước bàn. “Anh không thích cô ấy à?”
Anh nhún một bên vai. “Không hẳn thế. Cô ta ầm ĩ và nói quá nhiều.” Anh thôi dựa vào ngưỡng cửa và đóng cửa lại. “Melinda muốn tôi xử cô ta trên một cái bàn massage.”
Nói thế có phần thô lỗ và cô sẽ phê phán cách dùng từ của anh ngay lập tức thôi. Cả việc đóng cửa không đứng đắn nữa, nhưng trước tiên cô muốn biết... “Cô ấy đã nói thế sao?”
“Không hẳn, mà là miêu tả về nơi cô ta muốn được xử đầy tính tượng hình hơn thế.”
“À.” Lily đi qua chiếc ghế đỏ tới giữa bàn làm việc và ngồi lên mép bàn. “Cô ấy đúng là có thể nói ra những câu không đứng đắn và khá tởm. Một trong những người chẳng biết tốt xấu, nhưng tôi không biết cô ấy lại đi xa đến mức đấy.”
Anh nhún vai. “Tôi không thấy tởm gì hết. Trong mười năm quân ngũ, tôi đã nghe nhiều câu còn gớm hơn.”
Cô hít vào một hơi và thở ra. “Cảm ơn anh vì đã không nhận lời đề nghị trong phòng massage của cô ấy.”
Anh đi về phía Lily. “Cô ấy không phải là người phụ nữ tôi muốn đặt trên bàn.” Anh dừng lại trước mặt cô và cô đứng dậy để không phải trố mắt lên nhìn. Khoảng cách giữa ngực anh với ngực cô chỉ là vài hạt sequin. “Không phải là người tôi muốn thấy quần lót mắc vào cổ chân.” Anh nắm lấy tay cô rê lên ngực mình. “Em là người phụ nữ mà tôi muốn làm vậy.”
“Tucker! Đừng có ăn nói kiểu đó.”
“Sao lại không?” Anh vùi tay vào búi tóc lệch trên đầu cô. “Sự thật là thế. Tôi đã nói với em cảm giác tôi dành cho em rồi. Tôi muốn em. Tôi muốn tất cả ở em. Cởi đồ em ra là một trong số ấy.” Cô đang đi giày cao mười phân nên họ đứng xáp xỉ nhau, và anh tì trán mình vào trán cô. “Tôi biết em cũng muốn.”
Sau buổi sáng hôm nọ cô không cách nào chối bỏ ý muốn kia, và cô chẳng còn trẻ trung gì để chơi trò bẽn lẽn nữa. “Ai cũng có thể vào đây.” Ngọn lửa mà anh khơi lên trong huyết quản Lily vài hôm trước bùng cháy trong ngực cô. Thứ dục vọng đốt người điên rồ mà tuyệt đối không thể xảy ra tại đây.
Anh lắc đầu, mắt anh tối lại. “Khi tôi vào thì họ đã khoác áo và đang đi ra ngoài.”
“Họ có thể quay lại.”
“Tôi khóa cửa rồi.”
“Chúng ta không thể làm chuyện ấy trong này.” Cô định nói vậy một cách dõng dạc hơn, nhưng dục vọng đã thiêu đốt họng cô và nướng sạch chút kháng cự nhỏ nhoi còn lại.
“Đó cũng là những gì tôi nghĩ khi em đứng dậy và đi về phía tôi. Đáng ra em không nên mặc cái váy đó.”
“Anh đang đổ lỗi cho váy của tôi à?” Nhưng đây là Amarillo chứ không phải Lovett, cô tự dỗ mình. Trong một thị trấn cỡ Lovett, tin anh xuất hiện ở đây tối nay tới giờ hẳn là đã được truyền đi bằng điện thoại tới nửa số dân thị trấn, ở Amarillo, cô chỉ là một chủ tiệm salon giữa vô vàn người khác và chẳng ai thèm quan tâm.
“Phải, cả bộ đồ bó sát em mặc hôm thứ Hai. Cái cách em ở lì trong đầu tôi suốt năm ngày qua và cơn khát trong tôi không chịu dịu xuống bất kể tôi có tự ngược đãi mình bao nhiêu lần đi nữa. Tôi vốn không nghĩ chúng ta sẽ làm chuyện ấy ở đây, nhưng giờ tôi nghĩ chúng ta phải làm ngay thôi.”
“Thế nếu có ai đó...” Miệng anh bịt kín lời kháng cự của cô. Sáng hôm nọ, anh bắt đầu chậm rãi hơn khi hôn cổ, họng và má cô. Dụ dỗ cô. Tối nay anh gấp gáp hôn cô với dục vọng nóng bỏng và khoái lạc. Nụ hôn dữ dội đầy khao khát làm cô phải kiễng chân lên và ép người vào ngực anh, gần gũi đến mức cô có thể cảm nhận nhịp đập thình thịch từ tim anh. Cô chạm vào cánh tay, bờ vai và đầu anh. Giống sáng hôm ấy, một tiếng rên rùng mình thật trầm làm ngực anh rúng động như thể anh không bao giờ có đủ những ve vuốt của cô. Cô thích được biết rằng mình đã khiến anh như thế. Một người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ luôn khao khát Lily Darlington.
Cô hôn đáp lại anh, lưỡi cô trơn mượt với những mời mọc cám dỗ. Anh ép sát vào cô và cô phải khóa hai đầu gối lại để khỏi ngã. Cô trượt tay lên xuống trên ngực anh, cảm nhận từng múi cơ săn chắc và chiều dài còn rắn chắc hơn của anh.
Anh kéo cao chân váy đính sequin đến eo cô, sau đó chạm vào cặp mông trần rồi nghịch lớp ren quần lọt khe mỏng. Anh mơn trớn mông cô và dụi khóa quần vào lớp ren hình tam giác nhỏ xíu.
Ngẩng mặt lên, anh hổn hển hít thở. “Lily,” anh thở dốc.
Cô nhìn vào đôi mắt tối lại mơ màng và cất chứa đầy dục vọng trước mặt mình. Cô nắm lấy vạt áo len, kéo áo qua đầu anh và ném xuống sàn gỗ. Cô cúi nhìn lớp lông nâu trên bờ ngực vạm vỡ như tạc tượng của anh. Vì một lý do nào đó, cô cứ tưởng ngực anh sẽ trơn láng. Nhưng không. Anh là một người đàn ông sở hữu khuôn ngực vô cùng nam tính cùng một đường lông mỏng chạy dọc phần bụng phẳng lì, bao quanh rốn và phóng xuống dưới cạp quần Levi’s. Trên bả vai anh là hình xăm một con chó bull đang nhe răng, dưới đó là dòng chữ QUÂN ĐỘI MỸ. Cụm từ KHÔNG NGỪNG NGHỈ xăm bằng mực đen đậm bên trong bắp tay là một từ miêu tả bàn tay anh, khuôn miệng anh, và cả dục vọng như những đợt sóng dữ dội đang không ngừng thoát ra từ anh vô cùng chính xác.
Cô cúi xuống hôn vai anh, rê tay trên cơ ngực rồi lần tới chỗ quần jeans miết nhẹ, ve vuốt anh qua làn vải. Dục vọng nóng bỏng cấp thiết thít chặt lấy ngực cô, bụng cô và giần giật lan tỏa khắp người cô.
“Chờ đã.” Anh giữ lấy vai Lily, xoay người cô lại áp lưng cô vào ngực mình, đoạn kéo móc khóa sau váy xuống. Qua tấm gương cổ, cô nhìn anh cởi váy khỏi vai mình. Ngay trước khi chiếc váy tuột đến hai cánh tay, cô đè tay lên lớp sequin trên ngực.
“Em có túi độn,” cô bảo anh. Cô không mặc áo lót bởi dây áo sẽ lộ ra dưới chiếc váy bó, và lát nữa thôi anh sẽ nhìn thấy vết sẹo mỏng do phẫu thuật.
Anh nhíu mày bối rối. “Gì cơ?”
“Em độn ngực. Anh không mất hứng chứ?”
“Đó là một câu hỏi mẹo à?”
Cô lắc đầu khi anh nắm lấy hai cổ tay cô. “Vài quý ông không thích ngực độn.”
Trong gương, anh ngước nhìn từ tay đến mặt cô. “Có gã nào nói vậy với em sao?”
Cô lắc đầu. “Vài khách nữ trong mấy năm qua của em có đề cập đến.”
“Đàn ông sẽ không bao giờ nói vậy trừ phi anh ta nghĩ câu đó sẽ giúp anh ta lên giường.” Anh đẩy cổ tay cô sang hai bên. Váy cô kẹt lại trên hai bầu ngực cứng ngắc trong giây lát rồi trượt xuống. “Lily.” Hơi thở của anh phả lên một bên đầu cô. “Em thật đẹp.”
Chiếc váy rơi xuống sàn bị Lily đá sang một bên. Cô đứng trước gương mà chẳng mặc gì ngoài chiếc quần lót trắng - sở hữu một tiệm salon & spa giúp cô làm vùng kín của mình trở nên hoàn hảo. Cô ngắm nghía hình xăm hoa lily màu vàng cam to trên hông mà sáu năm trước cô từng nghĩ là một sáng kiến tuyệt vời. “Anh đang nói dối để được lên giường hả?” Cô cố quay lại nhìn anh, tránh xa bóng mình trong gương, nhưng anh đã đặt tay lên bụng cô và kéo cô áp sát vào. Lông ngực anh cù lên tấm lưng trần của cô. Cô cảm thấy được bao bọc trọn vẹn, được vây kín giữa niềm đam mê không dứt của anh.
“Anh sẽ không bao giờ nói dối em, Lily.” Lòng bàn tay ấm áp của anh khiến bầu ngực và hơi thở cô nghẹt lại. “Em đẹp lắm. Anh muốn ở bên em đến phát điên.”
Cảm giác đó xâm chiếm lòng cô, sau dần lan đi khắp người. Rồi anh luồn tay xuống dưới, chạm vào nơi cô khát khao anh mãnh liệt nhất.
“Em đã sẵn sàng,” anh thì thầm bên tai cô. Anh vuốt ve ngón cái trên bầu ngực cô và một lần nữa cô phải khóa đầu gối lại để khỏi lả xuống sàn. Cô làm theo lời anh hướng dẫn rồi nhìn đôi bàn tay to của anh - một đặt trên ngực, một phủ bên dưới cô. Khi anh trượt tay vào sâu hơn, cô với tay ra sau, luồn tay mình vào cạp quần jeans của anh, nắm lấy anh và siết nhẹ. Trao cho anh một nụ hôn ướt át dài dặc, tim cô đập thình thịch trong ngực. Cô yêu cái cách anh chạm vào cô. Cô muốn anh cũng nhiều hệt như anh muốn cô.
Tucker rời miệng Lily và nhìn vào đôi mắt xanh thăm thẳm đang cụp xuống. Anh quay sang tấm gương và quan sát tay mình trên người cô. Bàn tay đang nắm chặt lấy anh khiến anh gần đạt đỉnh. Cô kéo khuy quần Levi’s của anh, và anh lấy bao cao su ra khỏi túi quần sau đúng một giây trước khi quần anh tuột xuống.
“Em giữ lấy bàn đi.”
Cô cúi người xuống và ngoái qua vai nhìn anh. “Anh nhớ vùng đất cấm đàn ông chứ?”
“Anh sẽ không bao giờ làm điều gì mà em thấy khó chịu.” Anh không muốn làm đau cô. Anh muốn chuyện này tuyệt vời đến mức cô phải muốn thêm. Khi đã chuẩn bị xong, anh mang đồ bảo vệ vào.
Cô đã sẵn sàng, và anh tách cô ra. Lưng cô ưỡn lên khi anh điều chỉnh vị trí và đi vào vùng khoái lạc nóng bỏng của cơ thể cô. Cô chặt đến không tin nổi. Kéo anh vào mỗi lúc một sâu hơn, cho tới khi anh không thể dấn thêm chút nào nữa.
Cô thì thầm tên anh. Anh nhìn vào gương, thấy mình đang trần truồng đằng sau cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô quay lại, nhìn anh. Của anh, anh nghĩ vậy khi thoát ra và tiến vào cô lần nữa. Cô ẩy mông vào người anh. Căng ra, muốn thêm. Anh trao cho cô điều cô muốn trong những cú xâm nhập mạnh mẽ. Anh lao vào cô hết lần này đến lần khác, tim anh đập thình-thình-thình. Của anh. Của anh. Của anh. Giữa tiếng gầm rú vang vọng trong đầu và tai mình, anh nghe cô gọi tên anh. Bảo anh rằng cô muốn anh. Muốn thêm. Muốn mạnh hơn.
Cơn co giật đầu tiên từ cực khoái của cô ập đến. “Tucker “ cô rên to đến mức cả hạt bên cạnh cũng nghe thấy. Tốt, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tucker là thế. Anh chắc chắn chỉ còn có hai bọn họ trong salon, nhưng anh cũng không quan tâm. Nếu có ai đó ở đây, họ sẽ biết anh và cô đang làm gì. Biết rằng hai người họ thuộc về nhau. Rằng giờ cô đã thuộc về anh. Anh chưa bao giờ có tính chiếm hữu, nhưng khi cực khoái của cô kéo theo cảm giác được giải thoát từ sâu trong bụng anh, anh biết mình muốn chuyện này kéo dài mãi mãi.
Cảm giác hưng phấn mãnh liệt nhất trong đời lan truyền râm ran khắp cơ thể và ập thẳng vào trong tim anh, thắp lên ngọn lửa khắp da thịt anh, giữ chặt lấy linh hồn và cướp mất hơi thở của anh. Anh cúi gập người xuống, chống tay lên bàn cạnh tay Lily. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô và nhắm mắt lại.
Và, cũng điên rồ như thế... điên rồ như những xúc cảm đang liên tục ùa đến... điên rồ như sự việc đang diễn ra hiện tại - anh đã yêu cô trước cả khi anh đi vào salon. Anh đã yêu Lily ngay ngày đầu tiên bước vào ngõ nhà cô.
“Chúa ơi,” anh thì thầm. Anh chưa bao giờ yêu ai nhanh chóng và si mê đến thế này. Cảm xúc choáng ngợp làm anh hãi hùng. Hãi hùng hơn cả khi đạn của quân Taliban bay sượt qua mũi và lao thẳng vào núi đá granite cạnh tai trái anh. Anh đã được quân đội huấn luyện những gì phải làm khi ra trận. Được cục cảnh sát huấn luyện cách hạ đo ván một phạm nhân quyết tâm bỏ trốn. Nhưng điều này thì sao? Đây là một phạm trù mới. Chẳng có bài huấn luyện nào. Không ẩn núp. Không đánh trả. Chỉ có Lily và cảm giác cô mang đến cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.