Yêu Em Đến Vứt Bỏ Sinh Mệnh

Chương 4:




4.
- Em và anh ấy...chưa từng có con!
Cuối cùng cô cũng không thể kiềm lòng nữa. Tách cafe trong tay rơi xuống, cô hốt hoảng hỏi lại:
- Sao...sao có thể chứ? Vy Vy! Em đang đùa chị đúng không? 4 năm rồi! Đã 4 năm để cho hai người bên nhau rồi!
Vy Vy lóe lên tia đau buồn, từ từ giải thích:
- Xin lỗi chị! Em không thể có con, cũng như không muốn có con với anh Phong Tử! Sau đêm bị bỏ xuân dược, anh ấy không hề chạm vào em. Anh ấy không phải thần thánh, nên sau một đêm quan hệ chưa thể có... được. Hơn nữa...
Nó thở dài, giọng run rẩy:
- Suốt thời gian qua, em và anh ấy đơn giản chỉ có một mối quan hệ là anh em. Em không hề có tình cảm với anh ấy, anh ấy thì vẫn yêu chị. Suy cho cùng, tụi em ở chung một nhà chỉ để che mắt bàn dân thiên hạ thôi!
Kỳ Nhiên bịt miệng, một giọt nước mắt chảy qua bờ mi.
- Năm đó mẹ em cần tiền chữa bệnh, nên em mới đồng ý thay chỗ của chị. Cứ tưởng sinh một đứa con xong có thể rời đi, ai ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy. Em hối hận rồi! Em không muốn duy trì cuộc hôn nhân ngoài ấm trong lạnh này nữa!
Cô nắm lấy tay nó, tha thiết:
- Không được đâu! Em không thể nói kết thúc là kết thúc như vậy được. Em hứa với chị...hứa với chị là sẽ sinh con cho Phong Gia mà! Em...
Vy Vy khó xử, e dè:
- Em xin lỗi chị! Em không thể sinh khi anh ấy không chạm vào em được!
Kỳ Nhiên lắc đầu, nước mắt rơi lả chả:
- Chị hi sinh hạnh phúc của mình, tình yêu của mình để em đến bên anh Tử. Nếu em đi, mọi thứ chị đã bỏ ra đều sẽ đổ sông đổ bể mất!
- Vậy tại sao chị không về bên anh ấy đi?
Nghe đến đây, trái tim cô nhói lên. Cô rụt tay lại, giọng lạnh rã:
- Không được! Chị là mụ đàn bà vô sinh!
Tần Vy Vy hét lên:
- Chị điên à? Vô sinh thì có tội à?
Một vài ánh mắt phóng về hướng này. Cô ngại ngùng, nhưng lại không kìm được nước mắt, chỉ biết vụt chạy đi rồi nhỏ giọng:
- Chị xin lỗi! Nhưng từ khi dám đưa anh ấy uống ly nước có xuân được, chị đã không còn tư cách để về bên anh ấy rồi!
Kỳ Nhiên chạy ra khỏi nơi đó, để lại bao nhiêu hoang mang cho mọi người. Vy Vy cố nuốt nước mắt.
Vô sinh, không có tội. Mà tội, lại chính là bên nhà chồng!
***
Phong Tử thở dài bước qua cửa xe đã có người mở sẵn.
Trời đầu xuân lành lạnh, không biết em có áo ấm chưa?
Chiếc xe chạy bon bon trên đường nhựa lớn.
Hắn bâng quơ nhìn ra ngoài, bất chợt thấy đôi nam nữ đang vui vẻ đi bên nhau. Hắn vội cho người dừng xe, còn mình thì nhanh chóng chạy ra.
Không sai! Là cô! Là cô đang tay trong tay với một người đàn ông khác!
Nụ cười trên môi cô thật tươi tắn. Bầu không khí kia thật hạnh phúc.
Thì ra em...có người mới rồi!
Hắn cười đau khổ trở lại xe. 4 năm rồi, hắn còn lưu luyến gì đây?
Chờ cho chiếc xe đi khỏi, cô mới vội vàng rụt tay lại, đưa cho kẻ kia một sấp tiền mặt:
- Cảm ơn anh đã giúp tôi! Nếu còn dịp...à mà không. Tôi cũng sẽ về nước sớm, nên có lẽ không cần anh đóng giả làm bạn trai tôi nữa. Tạm biệt!
Kẻ kia hớn hở đón lấy cọc tiền rồi chạy đi.
Kỳ Nhiên bơ vơ giữa bầu trời hiu quạnh.
Cô ngước nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy, tựa như hình bóng hắn vẫn còn đó:
- Thấy em có hạnh phúc mới, anh đã sẵn sàng để từ bỏ em chưa? Còn em...đã bỏ anh từ rất lâu, hình như là từ 4 năm về trước rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.