Yêu Em Đến Vứt Bỏ Sinh Mệnh

Chương 6:




6
Hắn bóp chặt tay cô, gằn giọng:
- Cô Kỳ! Cô có biết, đây chính là người phụ nữ của tôi không?
Cô nhói lòng, nhưng vẫn cố gượng cười:
- Hay cho cái từ người phụ nữ của anh. Phong tiên sinh! Tốt nhất hãy quản người của anh cho tốt, nếu không tôi nhất định sẽ còn đánh cô ta!
Nói rồi cô hằn học nhìn về phía Tần Vy Vy. Nó khóc ròng, vùng vẫy thoát khỏi tay hắn:
- Anh thả em ra! Chuyện này không phải là lỗi của chị ấy! Anh thả em ra!
- Vy!
- Chị đừng có làm thế mà được không? Em biết chị còn yêu anh ấy mà! Chị có thể làm vậy để rời xa anh Tử, nhưng anh ấy vẫn rất yêu chị chị biết không?
Nó đường đột hét lên làm cả hai điêu đứng.
Cô cười chát đắng. Đúng rồi! Cô quên mất là hắn còn yêu cô!
Phong Tử thở hắc, giọng lạnh lẽo:
- Yêu sao? Loại phụ nữ ba ngày bảy ông thế này còn xứng để tôi yêu sao?
Kỳ Nhiên đứng hình, một giọt nước bất giác chảy ra từ hốc mắt.
Loại phụ nữ ba ngày bảy ông...là nói cô sao?
Cô...là loại phụ nữ ba ngày bảy ông sao?
Thấy bộ dạng bất thần của cô, hắn không niệm tình mà vẫn nói tiếp:
- Muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô. Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện để phá đám vợ chồng chúng tôi nữa!
Vợ chồng chúng tôi...
Ừ đúng rồi! Phong Tử đã là chồng người ta 4 năm trước, sao cô còn phải làm thế chứ?
Kỳ Nhiên đau đớn thở đứt quãng.
Nếu được, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chồng người ta nữa....
***
Cô gục trên bàn, nước mắt chảy ướt đẫm cả cánh tay áo. Cô đưa tay ôm lấy ngực mình, cảm giác đau đớn như bị dao đâm trúng.
Cô ta xứng đáng để tôi yêu sao?...
Loại phụ nữ ba ngày bảy ông...
Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt vợ chồng chúng tôi nữa...
Từng câu nói mạnh mẽ cào xé tâm can cô. Ban nãy, là hắn nói với cô những câu đó! Là hắn đã nhẫn tâm mắng chửi cô ngay trước mặt những người có mặt ở đó.
Cô cười chua chát. Sao thế?! Kỳ Nhiên! Đây chẳng phải là điều mày mong muốn sao? Chẳng phải mày muốn người ta sẽ ghét bỏ mình sao? Giờ thì mày đạt được mục đích rồi đó! Người ta ghét mày rồi đó! Người ta còn nói mày như thế đó!
Đáng lẽ ra mày nên vui mới đúng, sao bây giờ lại khóc như kẻ điên thế này?
Cô đưa tay vớ lấy chai rượu gần đấy, đưa lên miệng tu lấy tu để. Rượu chảy ra ngoài, lướt xuống vùng cổ nhỏ bé.
Càng uống cô càng run rẩy, đến mức làm cho cái chai rơi xuống vỡ tan tành.
Nhìn từng mảnh từng mảnh thủy tinh sắc nhọn, cô chợt hiểu ra một điều.
Chỉ cần thế giới này không còn cô, mọi thứ đều sẽ khác!
Chỉ cần cô không còn trên đời này, cuộc sống của hắn cũng sẽ khác!
Đúng vậy! Cái chết sẽ giải thoát được tất cả! Cả cô, và hắn, đều sẽ không cần vấn vương gì nhau nữa.
Nghĩ là làm. Cô mất trí mò lấy một mảnh ly vỡ, từ từ cứa vào cổ tay mình.
Một giọt, hai giọt rồi ba giọt, từng giọt máu chảy đều ra, thấm ướt mảng sàn nhỏ.
Cô tựa đầu vào thành giường, mỉm cười thanh thản.
Kỳ Niệm! Mẹ xin lỗi con! Mấy năm trước, người ta bỏ rơi con, đến hôm nay, mẹ lại bỏ con nữa rồi!
Tần Vy Vy! Hi vọng em sẽ thay chị bên cạnh anh ấy, thay chị chăm sóc cho anh ấy với tư cách của một người vợ!
Còn anh...Tử à! Việc chọn đến cái chết, không phải vì em quá tổn thương, mà là suốt bốn năm qua em đã dày vò anh không ít rồi!
Lần này ra đi, em nguyện ra đi mãi mãi, vì một tương lai khác tốt đẹp hơn.
Kiếp này, cả kiếp sau nữa, em hi vọng chúng ta...vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.