Yêu Em Đến Vứt Bỏ Sinh Mệnh

Chương 8:




8
- Em còn biết đường tìm về nhà chồng mình sao hả Nhiên?!
Ngoài cửa vang tiếng dõng dạc, xen một chút vui mừng mà không ai hay biết. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Anh là...
Hắn cười bước đến, chụp lấy cổ tay cô, hơi dùng lực:
- Nhiên! Em còn muốn quên anh đến bao giờ? Nhìn cho kĩ đây! Anh là Phong Tử! Anh chính là Phong Tử, chồng của em đây!
Cô sợ hãi, cố vặn vịu thoát khỏi tay hắn. Phong lão phu nhân phồng mang trợn mắt.
Cái gì? Chồng ư?
Bà ta chưa kịp kên tiếng phản bác, cô đã hét lên:
- Làm ơn thả tôi ra! Tôi có chồng từ khi nào chứ? Phong Tử anh thì có liên quan gì tới tôi chứ?
Nhìn bộ dạng đau đến mức sắp khóc của cô, hắn không can tâm tiếp tục hăm he:
- Em nói em không nhớ tôi, vậy sao còn tìm tới đây xin việc? Nếu em muốn nối lại tình xưa, hà cớ gì phải dùng cách này?
- Anh buông tôi ra!
Cô dùng hết sức của mình, giựt mạnh tay ra, tiện tay tát cho hắn một cái:
- Anh là kẻ điên! Tôi và anh không quen biết, sao anh cứ đối xử như vậy với tôi? Hóa ra đây là nhà anh sao? Được! Tôi cũng không cần phải tới đây xin việc nữa!
Nói rồi cô thẳng thừng bỏ đi. Hắn cúi gằm mặt sờ vào chỗ vừa bị tát, giọng lạnh lẽo:
- Cứ việc đi nếu em không cần Tiểu Niệm nữa!
Cô khựng lại, hai tay đột nhiên run lẩy bẩy.
Tiểu Niệm con cô...
- Con bé...anh làm gì con bé rồi?
***
Hắn nhìn lên bầu trời đêm, trái tim đau đớn quặn thắt từng hồi.
Ban sáng hắn chỉ thuận miệng nói đến Niệm Niệm, không ngờ lại có thể ép buộc cô ở lại căn nhà này.
Phong Tử đưa chai rượu lên khóe môi, từ từ tu một hơi như uống nước:
- Kỳ Nhiên! Em quên anh thật rồi sao? Em thật sự đã quên đi tình yêu của chúng ta rồi sao?
Nói rồi hắn hèn nhát gục xuống, bàn tay buông thõng trong vô vọng.
Đúng rồi! Em chẳng còn biết anh là ai, sao có thể nhớ đến chút tình cảm mà ta từng trao cho nhau...
Hắn đau khổ tiếp tục nốc cạn chai rượu.
Ở bên ngoài, Phong lão phu nhân đang không ngừng cau có.
Thằng con trai bà, lại đi si tình một đứa con gái như vậy!
Bà ta rời đi, trong lòng nổi lên một trận rối rắm.
Kỳ Nhiên 4 năm trước bỏ đi, cũng là một phần chủ ý của bà. Đột nhiên cô trở lại, há chẳng phải là...
Cô ta muốn bước vào cửa Phong Gia một lần nữa!
Bà ta khẳng định chắc như đinh đóng cột, cho rằng cô có âm mưu nên mới vào đây xin việc.
Mà chẳng phải cô ta mất trí nhớ sao?
Không được! Nếu tình trạng này kéo dài, cho dù có quên nhau hay không, nhất định cũng phải tách chúng nó ra.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống hồ con trai bà vẫn còn tình ý với Kỳ Nhiên...
Chuyện lần này, bà ta nhất định không để lạc quá xa!
***
- Cô Kỳ! Cô mang ly nước này lên cho thằng Tử được không?
Thấy cô chạy ngang, bà ta liền gọi cô lại. Cô gật gật đầu, dù trong lòng có hơi không thỏa mãn.
Suốt 3 ngày nay, cô vẫn luôn tránh mặt hắn.
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai, sao lại dám nói hắn là chồng cô chứ?
Cô mặc kệ! Hắn dùng Tiểu Niệm để uy hiếp cô, chắc chắn chả phải người tốt đẹp!
Kỳ Nhiên đón lấy ly nước, không hề biết rằng cô đang gián tiếp giúp đỡ âm mưu của Phong lão phu nhân.
Ly nước đó...có xuân dược!
Bà ta cười khinh miệt. Bây giờ là buổi tối, Tần Vy Vy có thói quen hay vào dọn dẹp phòng ốc. Đợi xuân dược bắt đầu phát tán, con trai bà sẽ "vớ" lấy nó.
Nhưng quan trọng hơn hết chính là Kỳ Nhiên! Cô ta mang nước lên cho Phong Tử, ít nhiều cũng sẽ được chứng kiến màn ái ân đặc sắc kia. Cô ta sẽ đau lòng, biết khó mà rút lui. Hoặc nếu cô ta mất trí nhớ thật, thì cũng sẽ không dám nghĩ đến chuyện phá hoại hạnh phúc của người khác.
Cái này gọi là, một mũi tên trúng hai con nhạn!
***
Sau khi thấy hắn uống cạn ly nước, cô liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Nhưng...
Hắn vì muốn được gần cô thêm chút nữa, liền cố tình gây khó dễ:
- Hôm nay Vy Vy không dọn phòng, cô vào chà sạch cái bồn rửa mặt trong kia được không?
Cô miễn cưỡng gật đầu. Ở đây hắn là thượng đế, nói một cô phải làm mười!
Cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Còn hắn lúc này định lén ngắm cô một chút, đột nhiên cảm thấy cả người nóng ran.
Hắn thở dốc ngồi xuống giường, bình tĩnh điều hòa hơi thở.
Phong Tử liếc sang cái ly bên cạnh, đáy mắt nổi một trận lạnh lẽo.
Chết tiệt!
***
Cô kì cọ cái bồn kĩ càng, lén hụt hẫng.
Sao cô lại điên khùng xin nghỉ việc ở Roma, chạy tới đây làm đách gì chứ?
Cô xắn tay áo lên, mở cửa bước ra ngoài.
Chưa kịp định hình mọi chuyện, bỗng một lực mạnh đẩy cô về đằng trước, nhắm ngay hướng chiếc giường mà ngã.
Nghe tiếng thở hằn hộc sau lưng, cô hốt hoảng:
- Phong thiếu....aaa...
Vẫn là chưa kịp nói xong, hắn điên cuồng lao đến xé nát quần áo của cô. Cô hết sức ngăn cản, nhưng không sao có thể chống lại:
- Phong thiếu gia! Anh làm gì vậy? Sao anh lại...ưm...
Hắn tới tấp hôn lên môi cô, còn cắn môi cô đến rớm máu:
- Kỳ Nhiên! Em còn dám hỏi tôi đang làm gì em sao?
- Phong thiếu gia! Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?
Hắn nhếch môi cười lạnh lẽo:
- 4 năm trước, cô dùng xuân dược để ép tôi ngủ với người con gái khác! 4 năm sau, cô vẫn dùng xuân dược để lên giường với tôi lần nữa! Trong mắt cô vốn dĩ coi tôi là gì, là gì hả?
Cô định phản bác, nhưng vẫn chỉ là công cốc.
Hắn một tay bịt môi cô, một tay khóa chặt hai tay nhỏ, đặt lên phía trên.
Mặc kệ cô có ư ử thế nào, hắn vẫn liên tục càn quấy ở dưới.
- Kỳ Nhiên! Tôi vốn thực không ngờ, cô lại là loại phụ nữ đáng kinh tởm như vậy!
Hắn thó thé, giọng vô cùng man rợ.
Cô ngọ nguậy, nước mắt tràn ra như suối.
Làm ơn! Đừng làm thế mà!
Phong Tử! Cầu xin anh đừng làm thế với tôi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.