Yêu Em Đến Vứt Bỏ Sinh Mệnh

Chương 9:




9
Hắn giật mình tỉnh giấc, phát hiện người trong lòng đang ngủ rất say.
Hắn mơ màng nhớ lại chuyện đêm qua. Đúng rồi! Hắn bị dính xuân dược!
Trong lòng nổi lên một trận căm phẫn, hắn hằn hộc nhìn xuống người bên dưới. Nhưng khi thấy bộ dạng ngủ ngoan như mèo cưng kia, hắn không sao có thể giận được nữa.
Lúc ngủ, cô có thói quen để chân ở ngoài chăn. Cho đến tận bây giờ, thói quen kia vẫn được giữ.
Hắn cười khổ. Đêm hôm qua, những chỗ vốn là nơi mẫn cảm của cô, đều bị hắn làm cho "tan hoang" hết cả lên.
Trong vô thức, hắn đưa tay vén vén mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt nhỏ. Xa hắn mấy năm, cái vẻ đẹp son sắc kia bỗng phai mờ đi trông thấy.
Lần này gặp lại, xảy ra biết bao nhiêu chuyện, chính hắn cũng chưa thể nào thích nghi kịp.
Vốn muốn ngắm cô thêm một chút, nhưng đột nhiên cô mở mắt. Thứ đầu tiên mà hắn nhận được chính là ánh mắt tràn đầy căm hận.
Cô bình tĩnh ngồi dậy, nhanh chóng tìm cho mình tấm áo sơ mi khác. Đồ tối qua bị hắn xé nát rồi.
Thái độ dửng dưng kia làm hắn lo lắng:
- Nhiên! Em không muốn nói gì với anh sao?
Cô quay lại nhìn hắn, tựa hồ phóng tầm mắt ra xa trùng mây:
- Tất nhiên là có rồi! Phong thiếu gia, bây giờ tôi mới biết anh chính là kẻ bại hoại đến như vậy!
Hắn cúi đầu, trên trán nổi hắc tuyến.
- Dựa vào đâu mà anh cứ bắt ép tôi làm những chuyện mà tôi không muốn chứ? Anh có tư cách gì để chen chân vào cuộc sống của tôi chứ? Phong thiếu gia! Anh đừng nghĩ mình là con nhà nòi mà muốn làm gì thì làm! Có thể phụ nữ khác thì được, nhưng tôi thì không! Tôi sẽ không bao giờ gục ngã trước loại người như...
- Em nói đủ chưa?
Hắn đường đột hét lên làm cô giật mình. Hắn lao xuống giường, chạy tới bóp lấy cổ tay cô, giận dữ:
- Nhìn cho kĩ đây! Phong Tử tôi là chồng em đây! Cái người đang đứng trước mặt em chính là chồng em đây!
Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Chồng sao?
Thấy thái độ của cô, hắn càng giận dữ, bóp chặt tay cô đến mức phát khóc:
- Nhớ lại cho tôi! Em nhớ kĩ lại cho tôi! 4 năm trước em đột nhiên rời xa tôi, 4 năm sau đột nhiên em lại xuất hiện bên tôi lần nữa! Kỳ Nhiên! Em rốt cuộc xem tôi là gì? Em rốt cuộc xem Phong Tử này là gì hả?
Cô sợ hãi, trong đầu nổi lên một trận mông lung.
Từng hình ảnh mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong đầu cô. Cô cố gắng "nhìn" cho thật kĩ.
Có một người con gái khóc hiu quạnh, xung quanh tràn ngập tiếng rên rỉ của dục vọng.
Có một người con trai đang nắm lấy tay ai đó, mỉm cười khúc khích rồi ôm ai đó vào lòng.
Có một người con trai suốt ngày đòi ai đó sinh con, nhưng sao ai đó lại im lặng mà khóc.
Nhưng rốt cuộc đó là ai? Mọi chuyện xảy ra rốt cuộc là sao?
Cô đau đớn ôm đầu, nước mắt vô thức tràn ra.
Đau! Đau quá! Đau từ tâm hồn đến thể xác, đau đến mức cả tâm can đều vụn vỡ.
Có một chuyện cô luôn giấu. Kể từ sau hôm gặp người đàn ông này ở bệnh viện, mỗi đêm cô đều mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Mơ rằng cô đang bước trên lễ đường, cùng với kẻ nào đó cười rất hạnh phúc.
Mơ rằng cô ẵm trên mình một đứa trẻ, cùng với kẻ nào đó bận bịu chăm con.
Mơ rằng đến lúc về già, cô cùng kẻ nào đó nắm tay bên nhau, từ từ hát cho nhau nghe những bản nhạc hồi xưa hồi xửa.
Và rất nhiều rất nhiều giấc mơ nữa, đều xoay quanh duy nhất một người đàn ông.
Càng suy nghĩ, hệ thần kinh càng căng thẳng, làm cô vô cùng đau đớn ôm lấy đầu của mình.
Hắn thấy mồ hôi cô túa ra như suối, liền biết mình đã phạm vào điều kí hụy.
Một người mất trí nhớ, gian khổ nhất chính là tự mình nhớ ra quá khứ của mình!
Hắn vô thức ôm lấy cô, vỗ về cô hết sức dịu dàng:
- Anh xin lỗi! Anh sai rồi! Anh không nên làm như thế với em! Anh không nên tức giận với em!
Cô càng vùng vẫy hắn càng ôm chặt:
- Được rồi! Giờ em hãy thở đều nào! Hít thật sâu rồi thở ra thật chậm! Có anh ở đây rồi! Không ai có thể làm hại em!
Từng lời ngọt nhẹ nhàng rót vào tâm trí cô. Cô bỗng nghe lời một cách kì lạ, hơi thở dần trở nên tốt hơn. Một lát sau, cô trở lại bình thường, cảm giác toàn bộ sức lực đều biến mất trong chốc lát.
Kỳ Nhiên mệt mỏi tựa vào ngực hắn. Phải công nhận một điều, ở bên người này cảm giác rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Ở bên dưới, Phong lão phu nhân đang hồng hộc chạy lên. Tối qua bà ta chủ quan, đi ngủ từ rất sớm. Sáng nay mới phát hiện con bé Kỳ Nhiên vẫn chưa về phòng. Không lẽ...
- Kỳ Nhiên!!!
Bà ta đẩy mạnh cửa ra, bị một màn trước mắt làm cho điêu đứng.
Con bé kia đang nhắm mắt an tĩnh trong lòng Phong Tử, trên người còn mặc áo sơ mi của hắn.
Trên giường là một đống lộn xộn, chính xác là do lần quan hệ đêm qua.
Bà ta lắp bắp chạy tới, không nói không rằng tát cô một cái. Cô thẫn thờ ôm mặt, mọi cảm giác đều không còn nữa.
Đúng lúc đó, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thét làm mọi người giật mình.
- Anh...anh và chị ấy...aaa...
Tần Vy Vy hét lên, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt. Phong lão phu nhân luống cuống:
- Không! Con dâu ngoan của mẹ! Mọi chuyện không như con nghĩ đâu! Thật ra...
- Bà im đi! Mẹ con bà lừa tôi! Rõ ràng trước mắt thế này, bà còn muốn lấp liếm sao? Phong Tử! Tôi là đã nhìn nhầm anh, mới tin anh một lòng một dạ với tôi!
- Khoan đã...
- Đủ rồi! Nên kết thúc tất cả rồi! Tần Vy Vy tôi sẽ không ở bên cạnh anh thêm một giây một phút nào nữa! Chào anh!
Nói rồi nó bước vội bỏ đi, mặc cho bà ta có la lối thế nào.
Nó chạy thật nhanh thật nhanh, tựa hồ muốn ra khỏi cái nơi này ngay lập tức.
Một lát sau...
Tần Vy Vy thơ thẩn trên đường, môi nở nụ cười nhạt.
Không ngờ nó có thể thoát khỏi nơi đó dễ dàng như vậy!
Nó ngồi xuống hàng ghế đá, nước mắt lại rơi một lần nữa.
Suốt 4 năm qua, ở bên cạnh hắn ít nhiều cũng nảy sinh tình cảm. Nhưng nó biết, và nó cũng hiểu, chỉ cần hắn quan tâm nó một chút thôi, nó cũng sẽ rất vui rồi.
Và nó chấp nhận xem hắn như một người anh trai.
Vy Vy quẹt nước mắt, thở dài thườn thượt.
Lần này em làm lớn chuyện, chỉ là để rút khỏi cuộc chơi này. Từ nay về sau, anh Tử và chị Nhiên phải tự mình giành lấy hạnh phúc rồi.
Em chỉ có thể giúp tới đây thôi.
Lần nữa, em mong anh chị... hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.