Trên đời này chắc chỉ có một mình Diêu Xu là phải chờ nhân viên của mình thôi nhỉ?
Đường đường là chủ tịch của một công ty xuyên quốc gia, ai nấy đều phải kính nể và tôn sùng, được cho là một kim bài miễn tử của rất nhiều người… Nhưng cuối cùng Diêu Xu lại phải ngồi ở đây để chờ Kiều Tuyết Vãn, mà ví dụ như Kiều Tuyết Vãn là vợ của anh ta thì không có gì để nói, đằng này Kiều Tuyết Vãn là cấp dưới của anh ta đấy! Thật là ngược đời.
Nhưng Diêu Xu không quá quan tâm, nói thật thì với năng lực của Kiều Tuyết Vãn sớm đã có thể thành lập một công ty riêng, còn tại sao cô không làm thế… Chắc là vì làm việc ở Diêu thị quá an nhàn?
Ngồi chờ Kiều Tuyết Vãn cũng sẽ chán, cho nên Diêu Xu và Diễm Túy đã cùng Bùi Hằng nói lại về chuyện gặp gỡ của cô và Nam Thừa Húc, nghe đến đây thì Diêu Xu dường như đã nghĩ đến một chuyện gì đó, lại nói:
- Vậy Mặc Mặc có phải con của Nam Thừa Húc không?
- Hả? Chủ tịch, anh nói gì? Tiểu Mặc Mặc là con của Nam Thừa Húc á? Anh lấy thông tin này ở đâu? Có chính xác không để tôi đi đồn… À không, để tôi còn điều tra.
Gương mặt của Diêu Xu có chút xám xịt, anh ta thật sự không hiểu tại sao một chủng loại ngáo ngơ như Bùi Hằng lại có thể tồn tại ở bên cạnh Kiều Tuyết Vãn lâu như vậy, còn bình thường thì chắc đã bị Kiều Tuyết Vãn đá đi ra mười mét rồi mới đúng chứ.
- Bùi Hằng, tôi đang hỏi cậu đấy.
- Hỏi tôi? Chủ tịch à, tôi cũng không phải con giun trong bụng của chị Vãn, tôi đâu có biết.
Diêu Xu quả thật là tức giận rồi, cái tên ngáo ngơ này đúng là biết cách làm người ta tức chết mà, quả nhiên chỉ có Kiều Tuyết Vãn là chịu nổi cậu ta thôi.
Đến đây Diễm Túy mới nhìn Diêu Xu, lại nói:
- Theo hình ảnh thì tám mươi phần trăm Mặc Mặc là con của Nam Thừa Húc. Nhưng mà năm đó tại sao chị Vãn lại ở cùng một chỗ với Nam tổng vậy nhỉ? Kì lạ thật đó…
Diêu Xu lại nhìn Diễm Túy, sau đó nói:
- Chắc là không trùng hợp vậy đâu, chút nữa cô ấy đến thì hỏi là được rồi.
Dừng một chút, Diêu Xu lại nói:
- Em đi đường cũng mệt rồi, hay em về văn phòng của Vãn Vãn nghỉ ngơi chút đi.
- Không sao, không sao, em muốn gặp chị Vãn hơn.
Sắc mặt của Diêu Xu quả thật không hề vui chút nào, lúc trước ở Mị Quốc rõ ràng Diễm Túy là trợ lý của anh, nhưng vì Kiều Tuyết Vãn mới đến nên anh đã để cô ấy chiếu cố Kiều Tuyết Vãn, cuối cùng không biết Diễm Túy bị cô cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà mê cô như điếu đổ, nếu không phải cả hai người đều là nữ nhân thì chắc Diễm Túy đã trực tiếp cầm tay Kiều Tuyết Vãn đưa đi lên Cục Dân Chính để kết hôn luôn rồi.
Người con gái mà anh ta thích lại đi thích người con gái khác, còn nhiều lần nói anh ta không ngầu bằng Kiều Tuyết Vãn nữa chứ? Thử hỏi xem có đáng giận hay không?
Bùi Hằng nhìn qua nhìn lại, sau đó liền nhìn sang Thao Phạn vẫy vẫy tay, ý bảo cậu ta đến chỗ của mình.
- Ai vậy?
- Cậu ấy là Thao Phạn, là trợ lý mới của chị Vãn.
Diễm Túy cũng đánh giá một lượt, tuy rằng không quá đẹp trai nhưng xem như cũng hợp mắt, hơi lạnh lùng ít nói, nhưng chắc sẽ hợp với chị Vãn của cô ấy, vì chị Vãn thích làm nhiều hơn nói mà.
Ngồi thêm một lúc thì cũng đã đến giờ cơm, gương mặt của Diêu Xu càng lúc càng không vui, còn muốn gọi điện mắng Kiều Tuyết Vãn một trận, nhưng Diễm Túy lại ngăn lại, cô ấy nhìn Diêu Xu, nói:
- Theo giờ sinh học của chị Vãn thì hiện tại chị ấy đang ăn cơm, anh đừng có phá, trời đánh tránh bữa ăn mà.
- Em còn biết giờ sinh học của cô ấy?
- Anh ngạc nhiên cái gì, em và chị Vãn cũng đâu phải mới biết nhau ngày một ngày hai, nếu như chị ấy là nam nhân… À không, nếu như pháp luật cho phép kết hôn đồng giới thì em đã sớm gả cho chị ấy rồi.
Bùi Hằng thì nhịn cười đến sắp nghẹt thở chết rồi, Diễm Túy thì đang mơ mộng tới hôn lễ với Kiều Tuyết Vãn, còn Diêu Xu thì triệt để đen mặt, cô gái anh ta thích lại nói như vậy trước mặt anh ta, thử hỏi là có đủ đả kích hay không chứ?
- Túy Túy, em nghĩ cô ấy đồng ý kết hôn với em sao?
- Em rất có tự tin với gương mặt và cơ thể của mình đó, để đấu trực tiếp với Nam Thừa Húc, chưa chắc em thua đâu. Cùng lắm là anh ta hơn em một Kiều Tiêu Mặc thôi mà, với cả Mặc Mặc cũng thích em hơn, em chắc chắn sẽ thắng.
Diêu Xu hết đường để nói rồi, Bùi Hằng thì cũng phải nhanh chóng kéo Thao Phạn ra chỗ khác, chứ nếu tiếp tục đứng ở đây chắc sẽ bị lấy ra làm bao cát mất thôi.
Diễm Túy lúc này mới nhìn Diêu Xu, cô ấy còn nhìn sang Bùi Hằng nhưng không thấy cậu ta đâu, xác nhận chỗ này không có ai rồi thì Diễm Túy mới đứng dậy, trực tiếp đi đến ngồi vào lòng của Diêu Xu, còn hôn một cái lên cổ của anh, nói:
- Diêu tổng sao vậy? Anh không vui sao?
Diêu Xu không nói lời nào, chỉ đưa tay ôm chặt lấy eo của cô, nói:
- Thích Vãn Vãn? Muốn gả cho em ấy? Diễm Túy, em đây là muốn chơi anh sao?
Diễm Túy chỉ cười, rồi lại hôn một cái lên môi anh, lại nói:
- Nhưng rõ ràng chị Vãn ngầu hơn anh thật mà?
- Mẹ nó, em còn dám nói? Cô ấy có đè em không? Có làm em sướng không? Có làm em rên lớn không? Có ôm em như vậy không?
Diễm Túy phì cười, lại ôm lấy Diêu Xu, lại nói:
- Em sai rồi, em sai rồi, Diêu tổng là nhất, em yêu Diêu tổng nhất.
- Diễm Túy, em càng ngày càng hư, là học theo Kiều Tuyết Vãn sao?
Khi này Diễm Túy lại đưa ngón tay đặt lên môi anh, sau đó lại di chuyển xuống cổ của anh, lại nói:
- Vậy Diêu tổng có thích bộ dạng này của em không?
- Thích, chỉ cần là em thì cái gì anh cũng thích.
#Yu~