Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?

Chương 11: Sự cố bất ngờ




Ngày hôm sau mọi người dậy sớm ăn sáng và xuất phát, bởi vì ngọn núi cao và cả nhóm muốn cấm trại trên đỉnh núi và ngủ lại một đêm, nên mới 7h tất cả đã khởi hành rồi.
Bởi vì hôm qua đi biển bị thương nên Lý Tuệ Nhiên đi hơi chậm, mọi người cũng không đi nhanh, cùng nhau đợi cô bé.
Trần Quang Đạt đi bên cạnh đưa cho cô một chai nước lọc hỏi:
- Em ổn không?
- Dạ em ổn ạ.
Lý Thế Bảo cầm balo trên vai em gái nói:
- Đưa cái này đây anh hai cầm cho.
Nghĩ ngơi một lúc mọi người tiếp tục lên đường, thật ra ở trên đỉnh núi là khu vực để du khách cấm trại nên ở đó mọi thứ để cấm trại đều có đủ cả.
Mọi người chỉ cần đem theo đồ dùng cá nhân và thức ăn nước uống lên đó nấu thôi, nên đồ mang theo không nặng lắm, Trần Thành Đạt đi phía trước cũng giảm tốc độ lại hỏi thăm Lý Tuệ Nhiên:
- Em đi nổi không? Hay là để anh cõng?
- Dạ không cần đâu ạ! Em đi được mà các anh không cần lo lắng quá đâu ạ.
Đi lai rai đến trưa thì mọi người cũng đến trạm dừng chân ở giữa núi, cùng nhau ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một chút mới tiếp tục khởi hành.
Buổi chiều do trời nắng nóng hơn là buổi sáng, nên các cô gái đã thắm mệt tóc độ đi cũng chậm hơn.
Balo của các cô đều được các anh lấy hết để mang giúp, Lý Thế Bảo, Trương Kiến Văn và Phạm Quốc Thiên Bảo đều vát 2 balo một của mình một của em gái.
Các anh còn lại thì vát ba lo của chính mình và thức ăn cùng nước uống mang theo, đi thì rất mệt nhưng cảnh đẹp xung quanh thì khỏi phải chê.
Đi từ từ đến chiều thì cả nhóm cũng đến nơi, vừa lên đến đỉnh cũng là lúc hoàn hôn sắp tới.
Các anh đi mướn ba cái trại xong cùng nhau dựng trại, ba cô gái nhỏ thì đi lấy bếp để chuẩn bị bữa tối.
Cả nhóm sau khi làm xong hết việc cần làm thì đi tắm để ra ăn tối, để cho an toàn thì ba trại được sắp xếp như sao.
Trại bên trái là anh em nhà họ Trần và Lý Thế Bảo, ở giữa là ba cô gái và bên trái là ba người còn lại.
Buổi tối các anh sẽ thay phiên nhau để canh gác, mặt dù khu vực này đã có bảo vệ trực đêm, nhưng các anh vẫn không yên tâm để ba cô công chúa nhỏ ngủ mà không coi chừng.
Sau khi tắm rửa xong mọi người tập trung để cùng nhau ăn tối và nói chuyện với nhau, Trần Quang Đạt vẫn không nói chuyện nhiều lâu lâu vẫn gấp thức ăn cho Lý Tuệ Nhiên thay cho anh hai cô ấy.
Trần Thành Đạt quan tâm hỏi Lý Tuệ Nhiên:
- Hôm nay em đi như vậy có cảm thấy mệt lắm không?
- Dạ không có đâu ạ, đi chơi với các anh em rất là vui.
Bên phía bên kia thì Phạm Quốc Thiên Bảo thấy Trương Ái Như ăn ít hỏi:
- Em sao lại ăn ít như vậy?
- Dạ em không sao, vì hôm nay lần đầu tiên em đi leo núi cao như vậy nên hơi mệt thôi ạ, xíu em ăn thêm.
Lê Đình Phúc Hưng ngồi bên cạnh gấp thức ăn thêm cho cô bé nói:
- Em ăn thêm đi không tối lại đói.
Mọi người ăn tối và trò chuyện đến khuya mới đi ngủ, trời gần sáng tầm 3 giờ sáng Lý Tuệ Nhiên thức dậy đi vệ sinh, khi trở về cô thấy Trần Quang Đạt đang ngồi canh ở gốc cây gần đấy.
Đi đến bên cạnh ngồi xuống cô bé hỏi:
- Giờ này là đến giờ anh trực à? Anh có buồn ngủ lắm không?
- Không có.
Lúc nãy khi cô bé bước ra anh đã thấy, nhưng hướng cô đi đến là nơi khu du lịch cho thuê trại và nhà vệ sinh ở đấy nên anh không đi theo, chỉ ngồi ở đây hướng mắt nhìn đến khi cô bé trở ra mới thôi.
Thấy anh im lặng cô bé bắt chuyện hỏi:
- Anh, anh hai em cùng với các anh sắp bước vào năm học quan trọng rồi chắc sẽ vất vả lắm nhỉ.
- Cũng không có gì, anh và các cậu ấy cũng theo kịp chương trình học nên ổn cả.
Theo kịp gì chứ? Các anh không phải đều là học sinh có thành tích xuất sắc nhất trường sao? Hỏi là để có chuyện để nói với anh thôi, cô bé tiếp tục hỏi:
- Vậy anh có định hướng học gì không ạ? Hay anh sẽ theo ngành của gia đình?
- Anh sẽ theo nghành của ba.
- Như vậy là anh không phải đi nước ngoài giống anh hai em vậy em có thể gặp được anh rồi.
Trần Quang Đạt không trả lời chỉ gật nhẹ đầu, ngồi nói chuyện một chút Lý Tuệ Nhiên buồn ngủ quá nên nói với anh là về trại ngủ lại.
Không biết có phải do buồn ngủ quá hay không, mà khi đứng lên bước đi cô bé vội vàng thế nào mà chân này đạp chân kia loạn choạng ngã.
Mà chỗ hai người ngồi là một cái dốc rào chắn lại thấp không chắc chắn cô bé té qua khỏi đó, theo phản xạ Trần Quang Đạt với tay ôm lấy cô bé, hai người đều lăn xuống dưới.
Khu vực này cũng không phải nguy hiểm, có lẽ vì vậy mà rào cản không chắc chắn, nơi hai người té xuống là một bụi rậm, phía dưới này mới có lưới cao.
Trần Quang Đạt ôm lấy Lý Tuệ Nhiên trong lòng hỏi:
- Em có bị thương không?
- Dạ em không sao ạ.
Vừa sợ vì hết hồn một phen, mà vừa vui trong lòng vì được Trần Quang Đạt ôm, ở một góc mà anh không thấy cô bé mỉm cười.
Nhưng nhớ lại thật sự rất sợ, nếu không có anh ấy ôm lấy không biết cô sẽ thế nào nữa, ngước mắt lên hỏi anh:
- Còn anh có bị thương gì không ạ?
- Anh không sao.
Nói rồi Trần Quang Đạt buông cô bé ra, tìm cách trở lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.