Sau khi đưa Lý Tuệ Nhiên ra ngoài Trần Quang Đạt để cô vào xe trở về, trên đường về cô nói:
- Nóng quá.
Rồi tự cởi nút áo ra, Trần Quang Đạt thấy vậy liền dừng xe lại cởi áo khoác lên mặc vào cho cô.
Thấy cô bị như thế anh là đàn ông thừa biết cô bị cái gì, ban đầu định đưa cô về Lý gia nhưng ở đây gần nhà riêng của anh hơn.
Thể nên Trần Quang Đạt đưa cô về nhà anh để gọi bác sĩ đến, nhà này nằm gần nơi anh làm việc anh luôn ở đây khi nào được nghỉ mới về Trần gia.
Lý Tuệ Nhiên nhắm mắt giả bộ ngủ mà trong lòng mỉm cười, thật ra cái thứ anh Albert cho vào rượu của cô chỉ là vitamin mà cô thường uống mỗi ngày thôi.
Nhưng lần này cô muốn chơi lớn cược một lần coi sao, anh Albert mà biết cô làm thế này thì cho vàng anh ấy cũng không hợp tác với cô.
Trần Quang Đạt lo lắng chạy thật nhanh về nhà mới kịp gọi bác sĩ, nếu không khi nó phát tác quá lâu thì phải dùng cách đó mới giải được.
Vừa đến căn nhà hai tầng nhưng thiết kế rất đẹp và cao cấp, nhìn vào là biết nhà của người có tiền bởi nó nằm ngay mặt góc và mặt tiền thuận lợi nữa.
Đậu xe vào sân thì cổng nhà tự động đóng lại, ẩm cô lên lầu vào phòng ngủ của anh đặc cô nằm trên giường.
Trần Quang Đạt định quay lưng rời đi xuống dưới nhà đợi bác sĩ vì anh đã kêu người đến rồi.
Lúc này Tuệ Nhiên nắm tay anh kéo xuống, anh theo đà té xuống đè lên người cô, cô mơ màng nói:
- Quang Đạt em rất khó chịu giúp em.
- Không được em cố gắng một chút bác sĩ sắp tới rồi.
- Em nóng quá Quang Đạt.
Vừa nói Tuệ Nhiên vừa mở nút áo ra, anh vội vàng nắm tay cô lại nói:
- Em ngoan, ráng chịu đựng một chút được không?
Nhưng cô nào nghe lời vừa kéo anh xuống, một tay còn lại đã mở nút áo cuối cùng ra rồi miệng lại nói:
- Anh không thương em, anh ghét em luôn tránh xa em.
- Anh thương em mà không có ghét.
- Không ghét vậy anh có thích em không?
- Anh…
Câu cổ anh xuống hôn lên môi anh một cái cô hỏi tiếp:
- Anh nói không ghét em vậy anh có thích em không?
- Có anh có thích em, ngoan ngoãn nghe lời anh đi.
Lúc này nghe thấy được đáp án mình muốn rồi, Lý Tuệ Nhiên kéo anh xuống hôn lên môi anh lần nữa.
Ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng rồi cô ngậm lấy môi anh mà mút, anh hiện tại cũng không kìm chế được mà hôn đáp trả lại cô.
Tay của cô từ từ cởi nút áo sơ mi màu đen của anh ra, nụ hôn thì luôn giữ lấy không rời.
Trần Quang Đạt đưa lưỡi vào quấn quýt lấy lưỡi của cô, bản năng đàn ông thêm nữa lại là người con gái mà anh thích.
Anh duy chuyển tay đến nơi đẩy đà của cô, lúc nãy cô đã cởi hết nút áo ra rồi nên càng thuận lợi cho anh chạm vào.
Tuệ Nhiên cảm giác rất lạ khi anh chạm vào nơi đó, lần đầu tiên có người xoa bóp khiến cô không khỏi rên nhẹ.
- Ưm…
Nụ hôn kéo dài rất lâu đến khi buông ra thì khuôn mặt của Lý Tuệ Nhiên hồng lên rất đáng yêu.
Trần Quang Đạt cuối xuống hôn lên môi cô một cái rồi nói nhỏ vào tai cô:
- Em có biết anh là ai không?
Cô gật đầu như trả lời cho anh biết tay vẫn để trên vai anh, anh tiếp tục nói nhỏ vào tai cô:
- Vậy em có muốn tiếp tục không?
- Em có…
Khi cô vừa trả lời xong thì khoé môi anh cong lên, tiếp tục hôn từ vành tai của cô xuống từ từ.
Bàn tay lúc này đã không yên phận mà chủ động cởi cái áo ngực màu đen của cô từ phía sau, anh biết lúc này thì anh không thể kìm chế được nữa rồi.
Thử hỏi người con gái mình thích hết lần này đến lần khác khiêu khích mình, thì có người đàn ông nào sinh lý bình thường có thể cưỡng lại được và hiện tại Quang Đạt cũng thế thôi.
Lúc này có chuông điện thoại chắc là của bác sĩ đang đợi ở cổng gọi đến, Quang Đạt vừa hôn lên xương quai xanh của cô vừa bắt máy bật loa.
Bên kia vừa lên tiếng:
- Thiếu tá tôi đến trước cửa nhà anh rồi.
- Không cần nữa anh về đi.
Và trực tiếp tắc máy để lên đầu giường, cuối xuống tiếp tục công việc của mình.
Không bao lâu thì cơ thể của hai người đã không còn mãnh vải, cuối xuống hôn lên môi cô anh từ từ nhẹ nhàng đi xuống.
Từng nơi anh đi qua đều khiến cho Tuệ Nhiên đê mê và lạ lẫm, môi anh ngừng lại ở nơi đẩy đà của cô mà mút nhẹ.
Tuệ Nhiên không thể kìm chế được rên lên:
- Ưm…anh…
Quang Đạt một bên mút lấy nơi đỏ hồng đáng yêu, một bên xoa bóp đủ thứ hình dạng yêu thích.
Mà thật ra anh rất thích nơi này của cô nó rất vừa tay anh, hôn bên này thì xoa bên kia anh đổi bên liên tục khiến Tuệ Nhiên đê mê.
- Ưm…Quang Đạt… ưm…em thích… ưm …
Nghe cô rên rĩ bên tay như có thêm động lực để anh mút lấy nơi đáng yêu này của cô, anh vừa mút vừa nói:
- Tiểu Nhiên em thật sự rất đẹp.