Sau đám cưới của Tuệ Nhi thì Lý Tuệ Nhiên và Trần Quang Đạt bay về Bangkok chơi thêm mấy ngày nữa mới thật sự về nước.
Mỗi ngày Tuệ Nhiên đều nấu cơm đem đến cho anh đều đều, tang làm thì hai người đi hẹn hò.
Và hôm nay đến đám cưới của Tuệ Nhiên được tổ chức ở trong nước, tại khách sạn Henry của Lý Thế Bảo và đám cưới này toàn là khách làm ăn của hai bên gia đình.
Trên sân khấu cô dâu và chú rể đang làm lễ, Trần Thành Đạt nói nhỏ vào tai của tiểu Băng:
- Em thấy đám cưới này thế nào?
- Dạ đẹp lắm ạ.
- Sau này em có muốn một cái đám cưới to thế này không?
- Em không biết, em còn nhỏ mà.
Tiểu Băng ngại ngùng trả lời anh rồi quan sát ở trên đang làm lễ, ở đây mọi người cô không có quen lắm nhưng vì cô là em gái của anh nên đi cùng.
Lần này vì cả hai nhà đã biết Tuệ Nhi man thai nên để cô ngồi với ba mẹ sau khi hoàn thành nghi thức.
Việc tiếp khách còn giao lại cho chú rể và anh hai của cô dâu, đám cưới lần này có một bàn lớn dành cho bạn bè thân thiết.
Lý Thế Bảo dẫn Albert Lý đến bàn của anh giới thiệu:
- Giới thiệu với các cậu đây là Albert Lý cậu ấy bằng tụi mình đang ở Mỹ, cậu ấy là anh họ của mình mất liên lạc bao nhiêu năm giờ mới gặp lại.
Albert Lý vui vẻ chào hỏi mọi người có vài người là bạn học cùng đại học nên dễ dàng thân thiết, đến khi quay qua Trần Quang Đạt anh bắt tay và nói nhỏ chỉ hai người nghe:
- Rất vui khi ra mắt em rể tương lai.
Trần Quang Đạt cũng mỉm cười mà liếc nhẹ Tuệ Nhiên, lúc này cô chỉ biết cười giả lả cho qua chuyện.
Trần Lệ Băng nói nhỏ vào tai Trần Thành Đạt:
- Đám cưới của bạn anh mà em đi theo có ổn không?
- Không sao mọi người đều biết em hết mà với lại trước lạ sau quen.
Thấy anh hai nói như vậy cô im lặng ngồi bên cạnh anh, đảo mắt một vòng bàn sao cô thấy cô gái ngồi đối diện rất quen mặt.
Nhìn một chút không khỏi hiếu kỳ cô muốn qua nói chuyện với người kia, nói nhỏ vào tai Thành Đạt:
- Anh em qua bên đó nói chuyện với người kia chút nha!
Anh thấy cũng là ở trong bàn nên gật đầu, tiểu Băng đi qua ngồi cạnh cô gái xinh đẹp hỏi:
- Cho hỏi có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?
Cô gái xinh đẹp trả lời:
- Hình như là từng gặp nhau rồi ạ, nhưng mà thật sự tôi không nhớ.
- Vậy tôi có thể mạo muội hỏi cô cái này không?
Cô gái ấy gật đầu tiểu Băng mới tiếp tục nói:
- Một năm trước cô có từng làm nhân viên phục vụ trong buổi tiệc của Lý gia không?
Cô ấy suy nghĩ một lúc mới trả lời:
- Tôi nhớ ra rồi, cô có phải là cô tiểu thư xinh đẹp đụng vào người tôi và xin lỗi tôi không?
- Vậy đúng là cô rồi, thời gian qua tôi luôn hi vọng gặp lại được cô để xin lỗi và hỏi thăm cô hôm đó thế nào, vì sao khi đụng vào tôi thì đến hết buổi tiệc tôi không thấy cô nữa.
- Thật ra chuyện này dài lắm, nhưng cô đừng có để tâm không có sao đâu, đến giờ tôi vẫn ổn mà.
- À, vậy chúng ta có thể làm bạn không? Tôi tên Trần Lệ Băng 20 tuổi, còn cô?
- Còn tôi là Nguyễn Khả Hân cũng 20 tuổi vậy chúng ta bằng tuổi với nhau rồi.
- Vậy từ nay chúng ta làm bạn nha!
Rồi hai cô gái nói chuyện với nhau như hai người bạn tâm giao lâu ngày gặp lại, Trần Thành Đạt ngồi đối diện nhìn thấy tiểu Băng vui vẻ anh mỉm cười.
Sau lễ cưới vì anh uống rượu hơi nhiều nên không có lái xe về, mà anh lên căn hộ của anh mua của Lý Thế Bảo ở tầng 38 nghỉ ngơi.
Tiểu Băng vì lo lắng cho anh nên cùng anh lên phòng, cô sợ anh say mà ở một mình lỡ có chuyện gì rồi sao.
Đỡ anh nằm xuống cô định đứng lên đi lấy nước ra lau mặt cho anh thì Thành Đạt kéo cô xuống.
Lực kéo quá mạnh nên cô té trên người anh môi hai người chạm vào nhau, định đứng lên thì phía sau đầu cô được tay của anh giữ lại.
Nụ hôn kéo dài rất lâu anh còn mút lấy môi cô sưng nhẹ lên nữa, hôn đến khi cảm thấy đủ rồi anh mới buông ra.
Tiểu Băng định đứng lên thì eo của cô bị giữ lại, Trần Thành Đạt có tửu lượng rất cao tuy là say anh vẫn nhận ra cô, vuốt má cô anh hỏi:
- Tiểu Băng…cho anh có được không?
Tiểu Băng hơi bất ngờ một chút vì cô không nghĩ là anh sẽ hỏi như vậy? Nhưng cô thích anh từ rất lâu rồi nên dù chuyện đó có xảy ra cô cũng không hối hận.
Vì người đàn ông đầu tiên của cô là anh thì cô mãi mãi không hối hận, gật đầu một cái cô trả lời:
- Được ạ.
Nhận được sự đồng ý của cô anh lật người một cái đem cô chuyển đổi nằm dưới thân mình, cuối xuống hôn lên môi cô lần nữa nhẹ nhàng và nâng niu.
Tay của anh kéo nhẹ sợi dây sau cổ của cô và từ từ kéo xuống, nơi đẩy đà của cô hiện ra với miến dán ngực nhỏ xíu thật đáng yêu.
Anh như sợ cô đau mà nhẹ nhàng tháo nó ra, tiểu Băng ngại ngùng dùng tay che lại anh ngước mắt lên nhìn cô mỉm cười nói:
- Đừng che nó rất đáng yêu cho anh xem.