Nghe lời anh tiểu Băng mở tay ra nơi đẩy đà kia hiện ra trước mắt, Trần Thành Đạt cuối xuống liếm nhẹ lên trái dâu một cái, tiểu Băng rên lên:
- Ưm…
Anh mỉm cười cuối xuống ngậm lấy một bên mà mút, tay còn lại khẩy nhẹ trái dâu bên kia.
Tiểu Băng lần đầu được đụng chạm thân mật thế này cô rên rĩ:
- Ưm… anh…ưm…
Hôn một chút anh cũng không quên vừa nhắm nháp cô vừa lột đồ của hai người xuống, đến khi cơ thể hai người không còn gì hết anh tiếp tục nằm phía trên cô hỏi:
- Em thấy thế nào?
- Anh… thật là…
Tiểu Băng ngại ngùng che mặt, Trần Thành Đạt mỉm cười kéo tay cô hôn một cái lên đôi môi của cô gái nhỏ, rồi lại qua má đến tai và đi xuống từ từ xương quai xanh và xuống nữa.
Tay anh ngao du trên người cô và chạm đến nơi bí ẩn kia, nhẹ nhàng ra vào tiểu Băng lần đầu trải qua chuyện này nên không thể kìm chế rên to:
- Ưm…anh… ưm… anh…ơi…
Nghe cô gọi anh mỉm cười hôn xuống dưới thấp hơn, và chạm đến nơi tư mật kia không ngừng trêu ghẹo.
Anh đi lên hôn môi cô nói:
- Chút nữa có đau em cắn lên vai anh nhé!
Tiểu Băng gật đầu vừa xong thì là hét lớn:
- Ưm… anh… ưm… anh hai… ưm đau quá…
Trần Thành Đạt sửa từ nhỏ tới lớn cô không gọi, vào giờ phút này lại gọi anh hai đùa anh à?
Thúc mạnh một cái đi thẳng vào trong lút cán tiểu Băng ôm chặt lấy vai anh mà hét lớn còn anh cũng gầm lên:
- Áaaa… ưm… anh hai… ưm…đau quá…
- Hừm… ưm…
Thấy cô đau đớn nên anh im lặng chờ đợi, hôn nhẹ lên trán cô nói:
- Bé cưng lúc này em lại gọi anh là anh hai em cũng thật biết cách trêu ghẹo anh nha!
Tiểu Băng vừa đau vừa ngại ngùng nên không trả lời anh.
Thấy cô ngại ngùng anh tiếp tục hôn xuống đôi môi của cô, tay thì xoa bóp hai bên đẩy đà của cô, vừa hôn vừa mút để cô quên đi cảm giác đau, thấy người cô thả lỏng anh hỏi:
- Em còn đau không?
Lệ Băng lắc đầu bởi lúc này cô đã quen rồi, anh thấy tiểu Băng không còn đau anh bắt đầu tấn công cô mạnh mẽ.
- Ưm… anh… ưm… anh ơi…
Cơ thể phía dưới chuyển động không ngừng, bao nhiêu khoái cảm bao bọc lấy cơ thể hai người.
Anh chuyển động thật nhanh một lần nữa rồi nghe thấy cô hét lên.
- Á… ưm… ưm…
- Hừm… ưm…
Cả hai đều đạt đến đỉnh điểm, vừa xong anh lại nói vào tai cô tiếp:
- Một lần nữa em nhé!
Và rồi một lần nữa của anh không biết đến bao lâu, bởi vì cô mệt quá mà ngủ mất rồi.
…
Sáng hôm sau tiểu Băng thức dậy thì thấy người bên cạnh đang nhìn mình, cô ngại ngùng cuối mặt gọi một tiếng:
- Anh hai…
Trần Thành Đạt mỉm cười nâng mặt cô lên hôn vào môi cô nói:
- Từ nhỏ đến lớn em không gọi một tiếng “anh hai” nào hết, vào phút quan trọng em lại gọi “anh hai” thật sự em thích trêu anh quá há.
- Em không có.
Cuối xuống hôn lên môi cô lần nữa anh nhiêm tục nói:
- Tiểu Băng chúng ta…
Anh còn chưa nói hết câu tiểu Băng đã lấy tay che miệng anh lại và nói:
- Anh đừng có lo chuyện tối qua là do em tự nguyện không phải anh ép buộc, vậy nên anh không cần nói ra với ai hết, coi như hôm qua chỉ là một giấc mơ thôi.
Nghe cô nói như vậy anh tức giận hỏi:
- Em vừa nói cái gì?
- Em nói anh hãy quên đi và coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết, anh không cần chịu trách nhiệm với em hãy xem như một giấc mơ thôi.
- Được em nói chuyện hôm qua là mơ phải không? Vậy bây giờ đang tỉnh táo anh sẽ cho em nhớ hết tất cả mọi thứ.
Nói dứt lời anh xoay người lại đè lên người cô và cuối xuống hôn lên môi cô ngấu nghiến.
Tiểu Băng không biết vì sao anh hai lại giận cô nói:
- Anh… ưm…khoan… ưm…em… ưm…
Bởi vì hai người đang không mặc đồ nên Trần Thành Đạt rất nhanh chóng mà đè cô lần nữa tiếp tục luân động tấn công cô.
Tiểu Băng không nói được gì hết cho đến khi mệt mỏi quá ngất đi, lúc này anh mới dừng lại, thấy cô gái nhỏ đã ngất lịm anh nói:
- Cô bé ngốc anh phải tìm cơ hội để tỏ tình với em mới được.
Rồi anh ẩm cô vào nhà tắm lau người tắm rửa qua một lượt mới ẩm cô trở về giường, ôm cô ngủ tiếp.
Đến trưa tiếng chuông điện thoại làm cho hai người tỉnh giấc, một tay ôm cô một tay anh bắt máy bên kia mẹ Lý nói:
- Con và Lệ Băng hôm qua giờ ở đâu vậy?
- Chúng con đang ở nhà của con ạ.
- Là nhà ở bên chung cư à?
- Dạ.
- Vậy con nói với tiểu Băng chuẩn bị đi chút chiều cả nhà ta có một cuộc hẹn, con và con bé phải đến nha!
- Dạ con biết rồi mẹ nhắn tin địa chỉ qua cho con đi.
- Ừm, để mẹ nhắn qua nhớ không được vắng mặt.
- Dạ.
Cúp máy anh quay qua tiếp tục ôm cô, tiểu Băng lo lắng hỏi:
- Anh phải làm sao đây? Lở mẹ biết…
- Em lo lắng cái gì? Thôi đừng có suy nghĩ nữa, em nằm một chút đi rồi ra ăn trưa, anh gọi đồ ăn về rồi.
- Dạ.