Đẳng cấp tu luyện trên Thần Hồn đại lục phân chia rạch ròi. Nhất giai Chiến Giả cảnh, nhị giai Chiến Sĩ cảnh, tam giai Chiến Sư cảnh, tứ giai Chiến Tướng cảnh, ngũ giai Chiến Suất cảnh, lục giai Chiến Tôn cảnh.
Mỗi một cường giả chia làm sơ, trung, cao giai, cảnh giới khác nhau thì lực lượng cũng khác biệt. Tiểu Đao là Chiến Sư cảnh cao giai, có lực lượng bảy mươi hổ. Đương nhiên cảnh giới càng cao thì chẳng những lực lượng cường, tốc độ, nhanh nhẹn, phản ứng, phòng ngự cũng càng mạnh.
Chiến Giả cảnh và Chiến Sĩ cảnh đều rèn luyện thân thể, luyện da tôi cốt, chỉ khi đạt tới Chiến Sư cảnh mới tính chính thức bước vào điện phủ tu võ giả.
Tu luyện Huyền khí!
Chiến Sư cảnh bắt đầu tu luyện Huyền khí, vạn dụng cp thần kỳ, hấp thu thiên địa linh khí biến thành Huyền khí trong người. Bởi vì Huyền khí thần kỳ nên thân thể của võ giả mới có được lực lượng khủng bố, tốc độ nhanh hơn, phòng ngự càng mạnh.
Tuy đêm qua Tiêu Lãng công kích vào chỗ phòng ngự yếu nhất của Liệt Địa Hổ là bụng nhưng nếu tay hắn không vận chuyển Huyền khí thì tuyệt đối không thể đâm vào dễ dàng như vậy.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt cụp mi. Hai người hít thở theo tiết tấu lâu dài, làn da họ nổi lên ánh sáng xanh nhạt, rất huyền diệu.
Một canh giờ rưỡi sau, chân trời nổi vệt trắng, trong Thanh Ngưu Trấn vang tiếng gà gáy, tờ mờ sáng.
Tiêu Lãng mở mắt ra, Tiểu Đao bên cạnh giờ không thấy đâu. Trong sân có một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, ấm áp ngồi trên xe lăn.
Tiêu Lãng cười dịu dàng kêu lên:
- Cô Cô!
Nữ nhân này luôn khiến Tiêu Lãng thấy ám áp, bình yên.
Cô Cô mỉm cười nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn
- Ăn điểm tâm đi, Tiểu Đao đã làm xong rồi.
Cô Cô chuyển xe lăng chạy hướng gian phòng, Tiêu Lãng vững vàng đi theo sau.
Ăn điểm tâm xong Tiêu Lãng cưỡi lừa đi hướng Dược Vương thành, Tiểu Đao tiếp tục vác đá to chạy nhanh trong hậu viện. Cô Cô ngồi ở tiền viện, đọc sách trong nắng sớm. Đây là sinh hoạt bình yên một năm nay của một người liệt, một tên ngốc và Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng phớt lờ các ánh mắt quái lạ trong Phi Tuyết võ viện, cột con lừa trong chuồng ngựa, đi vào học đường tìm một góc thuộc về mình, vùi đầu ngủ.
Đối với Tiêu Lãng thì học tập buồn tẻ trong Phi Tuyết võ viện không hấp dẫn bằng đi Ma Quỷ sơn rèn luyện tiến bộ. Nếu không vì Cô Cô thì có lẽ Tiêu Lãng vĩnh viễn không đi vào võ viện toàn là đệ tử thế gia tán gái ra oai, võ giả hàn môn thì muốn leo lên cao vùng lên mà sống như con chó.
Bởi vậy trong nửa năm qua, Tiêu Lãng đến Phi Tuyết võ viện luôn ngủ trong góc lớp học sáng, buổi chiều võ khóa thì núp trong bụi cỏ thẫn thờ hoặc tu luyện Huyền khí, tối thì đi Đấu Thú Tràng liều mạng.
Bóc bóc!
Có tiếng gõ bàn mất lịch sự đánh gãy giấc ngủ của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng mắt nhập nhèm ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo.
Bộ Tiểu Khế, tộc muội của Bộ Tiểu Man.
Tiêu Lãng liếc xung quanh, quả nhiên có mấy người đùa cợt liếc bên này, lòng hắn cháy lửa nhưng chỉ có thể giả bộ khủng hoảng.
Tiêu Lãng rụt rè hỏi:
- Bộ tiểu thư có chuyện gì không?
- Tiêu Lãng, mười bảy tuổi, Chiến Sư cảnh trung giai, nhà ngụ ở Thanh Ngưu Trấn, trong nhà có một người liệt, một tên ngốc, những tài liệu này đúng không?
Bộ Tiểu Khế từ trên cao nhìn uống nam nhân bình thường, không hiểu vì sao ngày hôm qua Tiểu Man tỷ làm ra hành động như vậy. Võ giả hàn môn rác rưởi này chỉ xứng làm cu ly, tạp dịch, giữ cửa cho gia tộc bọn họ.
Hôm nay Bộ Tiểu Man không đến Phi Tuyết võ viện nhưng Bộ Tiểu Khế cho rằng nàng nên làm điều gì để bày tư thế cho Tư Đồ gia xem, ngày hôm qua tiểu thư nhà nàng chỉ là vui đùa thiện ý, chỉ có thế.
Vì vậy không đợi Tiêu Lãng đáp lời, Bộ Tiểu Khế khinh thường nói:
- Ngươi nên biết rõ mình là một con cóc, bởi vậy ngươi tuyệt đối đừng mơ có thể ăn thịt thiên nga. Ngươi hiểu ý của ta chưa?
Tiêu Lãng cười, nụ cười rất rạng rỡ, mắt nheo lại.
Tiêu Lãng gật mạnh đầu nói:
- Ta hiểu rồi!
Bộ Tiểu Khế ngẩng đầu ưỡn bộ ngực nho nhỏ đi xa, Tiêu Lãng lại gục đầu ngủ, nhưng dưới chiếc bàn, móng tay đâm sâu vào da thịt truyền đến đau nhức.
Tiêu Lãng có thể giết Liệt Địa Hổ, một đấm đánh bay Tư Đồ Chiến Dã, từ nhỏ đến lớn hắn trải qua vô số trận chiến sinh tử, tay đẫm máu. Nhưng Tiêu Lãng biết rõ mục đích đến Phi Tuyết võ viện là gì. Vì Cô Cô, Tiêu Lãng chỉ có thể nhịn, hắn phải có được Phượng Linh đan.
Đối với Tiêu Lãng, Cô Cô là tất cả.
Trong đầu Tiêu Lãng nhớ lại từ nhỏ đến lớn, vô số lần Cô Cô mang theo hắn bỏ mệnh thiên nhai, bị người truy sát. Tiêu Lãng nhớ lại Thanh Ngưu Trấn tay nắm tay dạy hắn tu luyện, dạy hắn võ kỹ. Tiêu Lãng nhớ đến nữ nhân tuyệt trần kia trong đêm khuya ôm hắn thầm rơi lệ.
Tiêu Lãng là người xuyên qua, không thuộc về thế giới này lại vì nữ nhân tuyệt sắc kia mà lòng hướng về thế giới này.
Từ nhỏ Tiêu Lãng đã thầm thề rằng đời này phải cố gắng tu luyện bảo vệ nữ nhân kia, cho nàng sinh hoạt tốt nhất, không để nàng rơi giọt lệ nào nữa.
Ồn ào!
Tiêu Lãng chìm trong hồi ức bị tiếng xôn xao trong học đường bừng tỉnh, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Con ngươi Tiêu Lãng co rút, người cũng rụt lại ẩn trong góc, dường như sợ bị ai phát hiện.
Trong học đường ngồi đầy người, mấy trăm học sinh. Giờ phút này, hơn hai trăm nam sinh ngơ ngác nhìn người chậm rãi đi tới.
Một nữ nhân, một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ, Lãng quả phụ!
Tiêu Lãng cười khổ, lắc đầu. Bởi vì Nhã phu nhân Liễu Nhã đi vào liền liếc hắn, con mắt như thu thủy lóe ý cười.
Nữ nhân này đến tìm Tiêu Lãng!
Tiêu Lãng từ nhỏ làm bạn cùng dã thú, trải qua vô số chiến đấu nên có trực giác cực kỳ nhạy. Tiêu Lãng không rõ nữ nhân này đến Phi Tuyết võ viện làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Quả nhiên!
Nhã phu nhân Liễu Nhã thướt tha đi tới trước học đường, nhìn bên dưới một vòng, vừa lòng mọi người làm vẻ mặt rung động trước sự xuất hiện của nàng.
Nhã phu nhân Liễu Nhã dịu dàng nói:
- Tên ta là Liễu Nhã, từ hôm nay trở đi chính là đạo sư của các ngươi, dạy khóa văn, phụ trách chuyện thi đấu võ viện mười thành tây bộ vào tháng sau.
Nhiều người ngồi bên dưới trợn tròn mắt, mộ vài đệ tử thế gia nhận biết mỹ nhân thiên kiều bá mị này. Người biết chuyện lấy làm lạ, dâm phụ nổi danh nhất Dược Vương thành hôm nay bị đứt dây thần kinh nào sao?