Yêu Giả Vi Vương

Chương 118: Được tỏ tình?




Không khí trong xe ngựa biến cực kỳ lúng túng. Tiêu Lãng đang nghĩ nên làm sao đối mặt Tiêu Thanh Y. Đông Phương Hồng Đậu nghĩ cách khiến nam nhân này phấn chấn lên, nhưng trong phút chốc nàng không nghĩ ra cách gì tốt. Xe ngựa rời khỏi đế đô lao nhanh hướng đại viện của Tiêu gia, không lâu sau đã thấy nóc nhà. Đông Phương Hồng Đậu nhìn Tiêu Lãng vẫn ũ rũ, nàng cắn răng lên tiếng, giọng điệu không sắc bén mà rụt rè.

Đông Phương Hồng Đậu cúi đầu, nói nhỏ:

- Tiêu Lãng, hai bài thơ hôm đó thật sự là sáng tác vì ta sao?

Tiêu Lãng mờ mịt ngẩng đầu thấy mặt Đông Phương Hồng Đậu đỏ rực, đẹp không thể tả, bản năng gật đầu sau đó đưa mắt nhìn hướng khác, không dám đối diện đôi mắt to như thu thủy. Tiêu Lãng cúi đầu.

Giọng Đông Phương Hồng Đậu biến cao vút:

- Tiêu Lãng, ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta!

Đông Phương Hồng Đậu cắn môi, mặt càng đỏ hơn, hít thở dồn dập, ngực phập phồng theo nhịp thở, rất là hấp dẫn.

Mắt Đông Phương Hồng Đậu lộ tia kiên quyết, cắn răng nói:

- Tiêu Lãng, nếu như hôm nào ngươi có thể phấn chấn trở lại, có thể biến trở về Tiêu Lãng trước kia thì ngươi tùy thời có thể đến nhà chúng ta... Cầu hôn. Hồng Đậu nguyện ý gả cho ngươi, bởi vì, ngươi là nam nhân duy nhất trong mười chín năm qua khiến Hồng Đậu động tâm. Nếu nhà chúng ta không nguyện ý thì ta... bỏ trốn cùng ngươi!

Tiêu Lãng nhìn đôi mắt ngập nước, bị hù giật mình, vẻ mặt mờ mịt.

Đây là... được tỏ tình?

Còn là lúc mình suy sút nhất, được một siêu cấp đại mỹ nữ tỏ tình?

Tiêu Lãng mờ mịt qua đi cảm giác sâu trong lòng run rẩy và cảm động.

Biết rõ đời này Tiêu Lãng rất có thể là phế vật mà Đông Phương Hồng Đậu nổi lên can đảm nói muốn gả cho hắn?

Nếu như Đông Phương Hồng Đậu không điên thì nhất định là lừa hắn, đang an ủi hắn!

Dù là Đông Phương Hồng Đậu nói dối, an ủi mình thì Tiêu Lãng cũng nhận.

Tiêu Lãng là con người theo cảm tính, giờ bị cảm động muốn chết. Nếu đổi lại là lúc khác Tiêu Lãng sẽ ôm Đông Phương Hồng Đậu thật chặt, nói cho nữ nhân này biết...

Hắn sẽ bảo vệ, che chở nàng suốt đời, cho đến chết, vì hắn sẽ không để nữ nhân mình yêu cô độc sống trên đời.

Nhưng Tiêu Lãng không làm như vậy, hắn biết giờ phút này chính mình không xứng với Đông Phương Hồng Đậu, nếu làm vậy là tổn thương nàng. Đông Phương Hồng Đậu là đệ nhất tiểu thư của Đông Phương gia, Thần Hồn Chiến Sĩ thiên giai, tôn nữ mà Đông Phương quốc sư yêu thương nhất, tình nhân trong mộng của các công tử quyền quý.

Còn Tiêu Lãng, bây giờ chỉ là phế nhân.

Biểu tình của Tiêu Lãng đỡ hơn, nhìn chằm chằm Đông Phương Hồng Đậu thật lâu, mím môi.

Tiêu Lãng nghiêm túc nói:

- Đa tạ nàng, Hồng Đậu, thật sự đa tạ nàng. Nàng là nữ nhân có tấm lòng tốt nhất trừ Cô Cô của ta ra, ta sẽ nhớ kỹ giờ phút này suốt đời.

Két két két két két!

Vừa lúc xe ngựa dừng lại bên ngoài đại viện của Tiêu gia, Tiêu Lãng nhìn Đông Phương Hồng Đậu như muốn vĩnh viễn khắc ghi hình dáng của nàng vào lòng. Sau đó Tiêu Lãng dứt khoát xoay người, vén rèm đi ra ngoài, mang theo Tiểu Đao hướng đại viện của Tiêu gia.

Nên đến vẫn sẽ đến, nếu đã không thể trốn tránh thì chỉ còn cách dũng cảm đối diện.

Đông Phương Hồng Đậu vén một góc rèm, ngây ngốc nhìn bóng lưng Tiêu Lãng dần khuất xa, thầm rơi lệ, không biết là vì Tiêu Lãng hay chính mình, hhoặc vì cả hai.

Tin tức đám người Tiêu Lãng thức tỉnh đã báo cáo về Tiêu gia trước khi hai người trở về. Bên ngoài Thần Hồn các có vô số thám tử sớm truyền tin này khắp đế đô.

Thiền lão hoảng hốt bước nhanh đi vào Thanh Y các, khuôn mặt già nua đầy chua xót. Thiền lão vào Thanh Y các, thấy Tiêu Thanh Y đẹp tuyệt trần ngồi trong viện, nhắm mắt bưng ly trà, phơi nắng.

Bước chân Thiền lão biến nặng nề, không nhẫn tâm đi qua. Tiêu Thanh Y không mở mắt ra, không biết có phải là đã đoán được đáp án, hít thở dồn dập.

Thiền lão ngập ngừng một lúc, cuối cùng cắn răng nói:

- Tiểu thư, Đao thiếu gia... Thức tỉnh thất bại. Lãng thiếu gia thức tỉnh... phế thần hồn.

Cạch!

Đôi tay Tiêu Thanh Y run run, ly trà rơi xuống đất, vỡ nát. Lá trà còn bốc hơi nước tỏa mùi hương dịu nhẹ.

Tiêu Thanh Y không mở mắt, biểu tình không chút thay đổi, lặng yên. Trừ mảnh vỡ ly trà dưới đất ra, Tiêu Thanh Y bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Thật lâu sau, Tiêu Thanh Y rốt cuộc hành động, chỉ ly trà dưới đất, vẫy tay, đẩy xe lăn chậm rãi đi vào trong đại sảnh.

Thiền lão nhìn bóng lưng Tiêu Thanh Y, nghẹn ngào kêu lên:

- Tiểu thư...

Thiền lão không đuổi theo, vì lão biết Thanh Y tiểu thư tính tình kiên cường cho dù lòng nhỏ máu, dù muốn khóc cũng sẽ không để người ngoài trông thấy.

Cùng lúc đó, trong một lầu các nhỏ yên tĩnh trong Nghịch gia bảo, một lão nhân tóc bạc phơ, mặt như vỏ cây nặng nề thở dài, trong mắt tràn đầy thất vọng, đang tiếc. Lão nhân phất tay đuổi người báo tin đi, một mình ở trong viện thật lâu.

Lão nhân nặng nề thở dài, lầm bầm:

- Tuyết Trà, tư chất như ngươi sinh ra hài tử thế nhưng thức tỉnh phế thần hồn, phế thần hồn...

Sâu trong hoàng cung vang lên tiếng nghi hoặc, hoàng đế đương thời Vân Phi Dương phất tay, vẫy lui mấy phi tử xinh đẹp.

Hoàng đế Vân Phi Dương phất tay nói với lão thái giám đứng bên cạnh:

- Truyền chỉ cho Tử Sam, bảo nàng sau này không được tới lui với Tiêu Lãng nữa.

Bên ngoài Vân Tử Sam, Yên Vũ sơn trang bắn ra luồng sáng lên tận trời. Ba gia bước nhanh đi hướng gian phòng có mật trận, không lâu sau vẻ mặt kinh sợ đi hướng Đấu Thú tràng.

Trong một nhã gian Đấu Thú tràng, một nam nhân mặc áo khoác màu tím ngồi chễm chệ trên ghế thái sư, cầm một vò rượu, lạnh lùng ngồi.

Ba gia biểu tình nặng nề đi vào, nhỏ giọng nói vài câu. Bát gia thả vò rượu ra, vò rượu rớt xuống đất đập nát, trong nhã gian đầy mùi rượu. Bát gia đứng bật dậy, mắt chớp lóe.

Bát gia ngửa mặt lên trời, khẽ thở dài:

- Cuối cùng con sói cô độc kia vẫn không thể điên cuồng gào thét cửu thiên...

….. …. …. …. …..

Tiêu Lãng và Tiểu Đao đi vào trong đại viện của Tiêu gia, mặc kệ vô số ánh mắt giễu cợt, nghi hoặc, đồng tình, lê bước nặng nề chậm rãi đi hướng Thanh Y các.

Tiêu Lãng đứng lại trước cửa Thanh Y các, nhìn Thiền lão, Thiên Tầm ánh mắt quan tâm đi tới đón mình. Tiêu Lãng mím môi không nói một câu, cắn răng đi vào Thanh Y các.

Trong Thanh Y các vẫn như bình thường, một nữ nhân tuyệt trần yên lặng ngồi ở cửa đại sảnh, hiền từ nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao. Mắt Tiêu Thanh Y trong trẻo không có gì khác lạ.

Tiêu Lãng nghẹn ngào kêu lên:

- Cô Cô!

Tiêu Lãng, Tiểu Đao quỳ trước mặt Tiêu Thanh Y, cúi đầu, muốn nói gì nhưng không thốt nên lời.

Giọng Tiêu Thanh Y vẫn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

- Đứng lên đi.

Tiêu Thanh Y đau lòng nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao, khích lệ nói:

- Thần hồn phế không có gì ghê gớm , con người nếu phế mới là hết thuốc chữa. Một lần thất bại không đại biểu cái gì, ngã xuống có thể đứng lên mới là nam nhi thật sự. Ta nuôi lớn hài tử, ta biết, Cô Cô luôn tin tưởng các ngươi nhất định sẽ bay lượn cửu thiên, đứng trên mọi người. Tin tưởng Cô Cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.