Yêu Giả Vi Vương

Chương 127: Ăn mòn, cắn nuốt




Thiên Tầm thấy ánh mắt của Tiêu Lãng cực kỳ kiên quyết, không thể khuyên nhủ, bất đắc dĩ đưa hành lý cho Tiểu Đao. Thiên Tầm móc mấy đạn tín hiệu từ trong ngực ra giao cho Tiểu Đao, Tiêu Lãng. Thiên Tầm dặn tới dặn lui nếu có việc gì lập tức phát tín hiệu cầu viện, dưới núi có Ngự Lâm quân thủ vệ, nếu bắn đạn tín hiệu sẽ có người cứu viện, bảo đảm na toàn cho Tiêu Lãng, Tiểu Đao.

Chờ Thiên Tầm rời đi, Tiêu Lãng, Tiểu Đao bước nhanh vòa núi thứ bốn. Huyền thú trong núi thứ bốn bị đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên giết gần hết trong đại tái đi săn lần trước. Lúc này có người từ chỗ khác bắt nhiều Huyền thú ném vào, không lâu sau Tiêu Lãng, Tiểu Đao gặp một con Huyền thú.

Huyền thú tam cấp, Xích Phong!

Tiêu Lãng siết chặt tay, khớp xương kêu răng rắc. Tiểu Đao định ra tay nhưng bị Tiêu Lãng ngăn lại.

- Để ta!

Tiêu Lãng đi tới Cửu Tinh Phong là vì muốn tìm hiểu rõ ràng thần hồn thảo đằng màu tím, giờ óc Huyền thú tìm tới cửa thì sao chịu bỏ qua?

Tiêu Lãng quát to:

- Triệu hoán thần hồn!

Sau lưng Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng tím, ảo ảnh thảo đằng màu tím hiện ra.

Tiêu Lãng trầm giọng quát:

- Thần hồn phụ thể!

Thần hồn thảo đằng màu tím dài mấy thước hóa thành ảo ảnh nhập vào người Tiêu Lãng, thân thể hắn lấp lánh ánh sáng tím nhạt, trông như mộng như ảo, cơ thể như mãnh hổ xuống núi lao nhanh hướng Huyền thú tam giai, Xích Phong.

- Tốc độ nhanh hơn nhiều!

Thân thể hành động, Tiêu Lãng cảm giác được điều gì. Tiêu Lãng không dám thoải mái thí nghiệm trong Thần Hồn tiết, giờ hết sức chạy nhanh, rõ ràng phát hiện tốc độ tăng nhiều.

Huyền khí vòng quanh thiết quyền, người Tiêu Lãng lấp lánh sáng tím xanh. Tiêu Lãng như cổ chiến thần mang theo thế lôi phong lao hướng một con độc phong màu đỏ to cỡ đầu người.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng đột nhiên tăng tốc độ khiến Huyền thú tam giai, Xích Phong không kịp né tránh, nắm đấm đập vào đầu khiến óc văng khắp nơi. Huyền thú tam giai, Xích Phong chỉ kịp bắn ra một cây độc châm đã bị đánh bay.

Tiêu Lãng có giết rất nhiều Huyền thú tam giai, Xích Phong ở Ma Quỷ sơn, khi con Huyền thú này ngẩnn ngơ thì hắn đã né sang một bên. độc châm thô cỡ ngón cái bắn vào cái cây bên cạnh kêu ong ong, cắm sâu vào ba tấc gỗ.

Tuy Tiểu Đao phản ứng chậm nhưng Tiêu Lãng tăng tốc độ rõ ràng, sức mạnh nắm đấm xé gió khiến gã trợn to mắt, không dám tin.

- Ca, sao thực lực của ca tăng nhiều như vậy?

- Ta cũng không biết cụ thể, sau khi thần hồn phụ thể thì cảnh giới Huyền khí của ta đạt đến cao giai Chiến Tướng cảnh.

Tuy giọng điệu của Tiêu Lãng hời hợt nhưng mắt chớp lóe ánh sáng cho thấy trong lòng hưng phấn.

Thần hồn này đúng là có thể tăng cao thực lực trên diện rộng.

Đừng nhìn chỉ là từ trung giai tăng lên tới cao giai, thế này đã là rất biến thái rồi. Nếu sau này thực lực của Tiêu Lãng đạt tới Chiến Suất cảnh, Chiến Tôn cảnh mà vẫn có thể tăng thêm một bậc thì quá nghịch thiên. Ví dụ như thực lực của Tiêu Lãng tu luyện đến đỉnh Chiến Tôn cảnh, sau khi thần hồn phụ thể mà Huyền khí đạt đến Chiến Vương cảnh vậy là cách biệt như trời với đất.

- Mạnh như vậy?

Tiểu Đao chớp mắt, vẫn không tin nổi. Tiểu Đao bỗng vỗ đầu, dường như nghĩ tới chuyện gì.

Tiểu Đao hỏi:

- Ca, tốc độ tu luyện của ca cũng tăng lên rồi?

Tiêu Lãng nhẹ nhàng đến gần Tiểu Đao, nói nhỏ:

- Tăng gấp ba.

Thân thể Tiểu Đao cao hai tháng, vạm vỡ như con trâu nghe vậy lảo đảo, súy đứng không vững té cái bịch.

Tiểu Đao vẻ mặt cảm thán, tự hào nói:

- Ca thật là lợi hại. Hắc hắc, ta biết ngay mà. Ca làm sao thức tỉnh một phế thần hồn? Không đúng? Gấp ba? Thiên giai thượng phẩm thần hồn không phải là gấp hai sao? Tại sao ca tăng gấp ba?

Tiêu Lãng ra dấu im lặng:

- Suỵt!

Tuy Tiêu Lãng có trực giác nhạy bén, có thể dò xét xung quanh có ai ẩn núp không nhưng hắn không muốn nói nhiều về thần hồn quái dị này. Một là Tiêu Lãng chưa chưa xác định, bởi vì thần hồn này không có chiến kỹ thần hồn. Hai là chuyện này quá quái dị, Tiêu Lãng nhớ đến cảnh tượng dưới hang không đáy đến giờ còn thấy da đầu tê rần.

Tiêu Lãng dặn:

- Chờ chút nữa rồi nói, ta còn cần nghiên cứu thêm.

Tiểu Đao không hỏi tiếp, hai người tiếp tục đi sâu vào núi.

Trên đường đi Tiêu Lãng, Tiểu Đao hay gặp Huyền thú, nhưng núi thứ bốn toàn là Huyền khí tam giai, mạnh nhất là Huyền khí sơ giai tứ giai. Đối với Tiêu Lãng, Tiểu Đao thì các Huyền khí này như cá nằm trên thớt tùy ý cho họ chặt.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao nhẹ nhàng như dạo núi ngắm cảnh, Huyễn ma thú tiểu Bạch hóa thành một con chim to bay lung tung. Tiêu Lãng không lo cho Huyễn ma thú tiểu Bạch, tốc độ của Huyễn ma thú sẽ không gặp nguy hiểm trong núi thứ bốn này.

Đến buổi trưa, Tiêu Lãng và Tiểu Đao nhàn nhã ngồi trong khu đất trống, lấy đá lửa đốt đống lửa, nước thịt con Huyền thú họ mới bắt được. Tiêu Lãng không định vào núi thứ năm, ở núi thứ bốn này hoàn toàn không có nguy hiểm, hai người có thể tu luyện từ từ, thuận tiện thả lỏng tâm tình.

- Ca, thần hồn của ca thật là lợi hại, đáng tiếc không có Thần Hồn Chiến kỹ, nếu không thì càng siêu nữa!

Tiểu Đao cảm thán rằng:

- Chiến kỹ thần hồn... Có lẽ vì thần hồn này quá nghịch thiên nên ông trời không ban cho Thần Hồn Chiến kỹ?

Tiêu Lãng thấy hơi tiếc, thần hồn thảo đằng màu tím có thể tăng tốc độ tu luyện gấp ba đã rất nghịch thiên, lại cho hắn một chiến kỹ thần hồn cường đại thì thần hồn này tuyệt đối vượt qua thiên giai.

Xào xạc xào xạc!

Trong lùm cây bên trái vang tiếng khe khẽ làm Tiêu Lãng cảnh giác, Tiểu Đao liếc qua rồi thờ ơ, không có ý định ra tay.

Đây là một con Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố, mắt có thể bắn ra ánh sáng làm người hơi tê, người thường chắc chắn không phải là đối thủ của nó nhưng với cường giả đẳng cấp như Tiêu Lãng, Tiểu Đao thì phất tay là có thể dễ dàng lấy mạng thức tỉnh thần hồn.

Tiêu Lãng không muốn giết Huyền thú cấp thấp như vậy, tùy tiện phóng ra khí thế định hù chạy Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố. Không ngờ Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố không chạy mà dào dạt hứng thú ở trong lùm cây nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao.

Tiêu Lãng không muốn chờ Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố bắn ra công kích phá hủy bữa cơm trưa của mình.

Tiêu Lãng duỗi tay ra, một phi đao xuất hiện, chuẩn bị hù chạy Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố.

- Phải rồi!

Tiêu Lãng chợt nhớ ra một chuyện, cất phi đao đi, phóng ra thần hồn, khống chế thảo đằng màu tím nhanh như chớp bay hướng Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố.

Tại Thần Hồn tiết Tiêu Lãng phát hiện có thể khống chế thảo đằng màu tím bay, hắn lười chờ chút nữa đi nhặt phi đao nên quyết định dùng thần hồn hù chạy Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố.

Nhưng mà...

Tình cảnh cực kỳ quái dị xảy ra.

Thảo đằng màu tím đụng vào Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố, ánh sáng tím chợt lóe, nguyên thảo đằng màu tím quấn lấy Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố. Trong ánh mắt kinh khủng của Tiêu Lãng, Tiểu Đao, thân thể Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố nhanh chóng bị ăn mòn, trong chớp mắt biến thành một đống xương, không kịp phát ra tiếng hét thảm đã mất mạng.

- A!

- Cái này...

Tiêu Lãng, Tiểu Đao chớp chớp mắt phát ra tiếng kinh kêu, nhìn nhau.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao mắt to trừng mắt nhỏ, sợ hĩa nhảy cẫng lên, Tiêu Lãng đánh rơi thịt nướng xuống đất. Bốn con mắt lồi ra nhìn chằm chằm đống xương Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố, và thảo đằng màu tím vẫn đang quấn quanh.

- Tổ cha nó!

Xác định Huyền thú nhị giai, Lam Nhãn Thố bị thảo đằng màu tím ăn mòn, Tiêu Lãng nhớ đến dưới hang không đáy, những thảo đằng xanh ăn mòn, cắn nuốt hơn mười võ giả của Hỏa gia. Tiêu Lãng thế mới chắc chắn không phải mình đang mờ.

Thần hồn thảo đằng màu tím này ăn mòn diệt ngay một Huyền thú nhị giai chỉ trong giây lát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.