Yêu Giả Vi Vương

Chương 130: Thần thông vô ích?




Tiêu Lãng không nghe thấy đám Ngự Lâm quân mỉa mai, dù có nghe thì hắn sẽ không để ý, càng không kêu Tiêu gia giết bọn họ. Dừng nói Tiêu Lãng không là phế vật, dù thật sự là phế vật thì hắn không phải loại người dựa vào quyền thế gia tộc ăn hiếp kẻ yếu.

Giờ phút này, Tiêu Lãng đối đầu với Huyền thú tứ giai!

Đó là một con Huyền thú tứ giai sơ giai, lần trước Tiêu Lãng có giết một con tại đây, Huyết Hổ! Cao một thước, dài ba thước, người đỏ rực, há mồm máu có thể nuốt sống một người. Thân thể Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ đổ mồ hôi như máu, máu có độc. Nếu bị Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ cào trúng, máu ngoài người thấm vào thân thể sẽ ăn mòn Huyền khí của võ giả, rất hung tợn.

Tiêu Lãng hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này. Tiêu Lãng đấu với Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ, người chạy quanh nó nhanh như chớp. Làm sao Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ đuổi kịp tốc độ của Chiến Tướng cảnh trung giai? Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ chỉ có thể liên tục gầm gừ, cào lung tung bốn phía.

- Dây myâ, hiện!

Tiêu Lãng đã sớm khống chế thần hồn thảo đằng màu tím ẩn núp dưới lòng đất, thân thể né đòn công kích từ Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ. Khi Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ đáp xuống đất, Tiêu Lãng lập tức khống chế thần hồn thảo đằng màu tím chui ra từ mặt đất, quấn quanh huyết hổ.

- Grao!

Thân thể của Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ nhanh chóng bị ăn mòn, nó kinh khủng hét to. Nhưng thần hồn thảo đằng màu tím chui ra từ mặt đất, trước tiên quấn chân sau của Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ, một hơi ăn mòn hai chân sau. Thân thể nặng mấy trăm cân của Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ ngã cái rầm xuống dất, lăn lông lốc.

- A! Thảo đằng này ăn mòn Huyền thú tứ giai chậm hơn chút, xem ra ta đã đánh giá cao năng lực ăn mòn của thảo đằng.

Tiêu Lãng đứng nhìn, hơi thất vọng. Huyền thú có đẳng cấp cao thì lực phòng ngự cũng cường.

Tốc độ ăn mòn của thần hồn thảo đằng màu tím chậm nói lên một vấn đề, nếu là võ giả có cảnh giới cao, lực lượng cường đại thì năng lực ăn mòn của thảo đằng màu tím sẽ yếu đi.

Nếu Tiêu Lãng tu luyện đến Chiến Tôn cảnh, Chiến Vương cảnh, đối đầu địch thủ cùng đẳng cấp mà năng lực ăn mòn của thần hồn thảo đằng màu tím vẫn như vậy thì coi như vô dụng.

- Thôi, nghĩ xa quá không ích gì. Thảo đằng này có tốc độ tu luyện tăng gấp ba lần đã là nghịch thiên, con người quá tham lam không tốt, dục vọng không có giới hạn!

Tiêu Lãng xấu hổ sờ mũi, khoảng một phút sau, Huyền thú tứ giai sơ giai, Huyết Hổ chỉ còn lại bộ xương. Thời gian ngắn như vậy mà Tiêu Lãng vẫn chưa thỏa mãn, nếu người ngoài biết chắc chắn sẽ có hàng đống người tổng xỉ vả vào mặt hắn.

Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát:

- Ừm! Không giết Huyền thú cấp thấp, trực tiếp tìm Huyền thú đỉnh tứ giai thử xem.

Thực lực của Tiểu Đao đã đạt đến Chiến Tướng cảnh, Tiêu Lãng thì là trung giai Chiến Tướng cảnh. Giờ phút này đối mặt Huyền thú đỉnh tứ giai sẽ không chật vật như trước kia, ít nhất có thể dễ dàng trốn đi. Có thần hồn thảo đằng màu tím trợ giúp tập kích, săn bắt Huyền thú không quá khó.

Nhưng hôm nay Tiêu Lãng, Tiểu Đao không may mắn.

Cả ngày Tiêu Lãng, Tiểu Đao gặp hơn mười Huyền thú, ba, bốn Huyền thú tứ giai, nhưng không gặp Huyền thú đỉnh tứ giai.

Tất nhiên Tiêu Lãng, Tiểu Đao không bỏ qua hơn mười Huyền thú đã gặp này, hai người ra tay. Tiêu Lãng thử luyện độ phối hợp ăn ý với thần hồn thảo đằng màu tím. Tiểu Đao có biến thân một lần, để xem sau khi đạt tới Chiến Tướng cảnh có tăng lực phòng ngự không. Kết quả làm Tiểu Đao vừa lòng, gã cảm giác sau khi biến thân thì cơ bắp càng rắn chắc hơn, giống như sắt. Huyền thú tứ giai công kích vào Tiểu Đao phát ra tiếng sắt thép va nhau, không để lại một dấu hằn, rất mạnh mẽ.

Tiêu Lãng nhận định bảo thủ lực phòng ngự của Tiểu Đao tăng lên hai phần. Võ giả Chiến Suất cảnh trừ phi có chiến kỹ thần hồn cường đại, nếu không thì chẳng thể trọng thương Tiểu Đao được.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao không qua đêm trong ngọn núi thứ năm mà lui ra. Thấy mắt đám Ngự Lâm quân lóe tia giễu cợt, Tiêu Lãng lười qua đêm trên đất tống giữa hai núi. Tiêu Lãng trở lại núi thứ bốn tìm sơn động đêm qua trú ngũ, qua một đêm.

Hôm sau tu luyện xong Tiêu Lãng, Tiểu Đao lại đi ngọn núi thứ năm.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao một đường đánh chết Huyền thú, vào buổi chiều gần hoàng hôn họ tìm thấy Huyền thú đỉnh tứ giai trong ngọn núi thứ năm.

Vẫn là một con Thiết Giáp Bích Hổ.

Thiết Giáp Bích Hổ là đối tượng rèn luyện rất tốt, Ngự Lâm quân quản lý nơi đây cũng biết điểm này. Đỉnh tứ giai, lực công kích không quá mạnh. Nếu người rèn luyện trong này cảm giác không địch lại lập tức phát đạn tín hiệu, chống đỡ một lúc chờ cường giả đến cứu viện.

Lần này Tiêu Lãng không chạy trốn mà lạnh lùng cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Lần trước huynh đệ của ngươi đánh hai huynh đệ chúng ta hộc máu, lần này hãy xem chúng ta ngược ngươi như thế nào!

Tiêu Lãng liếc Tiểu Đao.

Tiểu Đao chợt quát một tiếng, bắt đầu biến thân.

Y phục bị cơp bắp khủng bố làm nứt vỡ, thân thể của Tiểu Đao biến cao hai thước rưỡi, trông như Huyền thú đứng thẳng, cơ bắp cục cục màu da ngăm ẩn chứa lực lượng cường đại khiến người run sợ.

Tiểu Đao trầm giọng quát:

- Grao!

Tiểu Đao vọt tới trước, Huyền khí vòng quanh thân thể, vóc người to lớn mạnh mẽ nhảy lên cao, công kích Thiết Giáp Bích Hổ mắt lạnh băng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tiêu Lãng không giống lần trước chờ đợi thời cơ tốt nhất, thân thể hành động cùng lúc với Tiểu Đao, Huyền khí vòng quanh, thần hồn phóng ra ẩn dưới lòng đất.

Vù vù vù!

Ba thanh phi đao bắn ra, mục tiêu thẳng hướng con mắt của người áo đen. Thiết quyền của Tiểu Đao va chạm với đuôi sắt của Thiết Giáp Bích Hổ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đuôi sắt run lên, Tiểu Đao văng ra ngoài, lăn một vòng trên mặt đất rồi đứng dậy ngay, gã không bị thương. Tiểu Đao lại xông vào Thiết Giáp Bích Hổ, gã biết rõ niệm vụ của mình, lôi kéo Thiết Giáp Bích Hổ dể Tiêu Lãng vận dụng sát chiêu.

Bùm bùm bùm!

Thiết Giáp Bích Hổ nghiêng đầu, ba thanh phi đao bắn trungs vảy giáp, không tạo thành tổn thương, bị đánh bật ra ngoài. Tiêu Lãng đã tới gần Thiết Giáp Bích Hổ ba thước, hai tay co lại, lần nữa xuất hiện ba thanh phi đao bắn hướng mắt Thiết Giáp Bích Hổ.

Tiêu Lãng quát to:

- Tiểu Đao công kích, thảo đằng, hiện!

Tiểu Đao tấn công dữ dội hấp dẫn lực chú ý của Thiết Giáp Bích Hổ. Tiêu Lãng bắt đầu khống chế thần hồn thảo đằng màu tím chui ra từ dưới thân Thiết Giáp Bích Hổ. Thần hồn thảo đằng màu tím dài mấy thước lặng lẽ xuất hiện vòng quanh đùi Thiết Giáp Bích Hổ.

Kết quả làm Tiêu Lãng rất khó chịu, tốc độ ăn mòn của thần hồn thảo đằng màu tím chậm ơi là chậm, không tạo thành tổn hại nặng cho Thiết Giáp Bích Hổ.

- Tiểu Đao, lùi!

Ý niệm của Tiêu Lãng khống chế thần hồn thảo đằng màu tím lập tức rụt trở về, hắn cũng thụt lùi. Thiết Giáp Bích Hổ bắt đầu phát cuồng.

Một cái chân đổ máu ào ào, da thịt vảy bị ăn mòn lộ ra xương trắng hếu, đột ngột bị tổn thương khiến mắt Thiết Giáp Bích Hổ lộ ra tức giận. Cái đuôi sắt quất lung tung bốn phía.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tuy Tiểu Đao lùi lại rất nhanh nhưng vẫn bị đuôi sắt quất trúng. Thiết Giáp Bích Hổ dùng hết sức mạnh, Tiểu Đao cảm giác cổ họng ngứa, khóe môi tràn máu.

Thiết Giáp Bích Hổ bị thương một chân, hành động không tiện nên hai người nhẹ nhàng chạy trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.