Tiêu Lãng nhanh chóng lùi ra sau, đến trước mặt Tiểu Đao, mắt như rắn độc nhìn chằm chằm người của Tả gia.
Tiêu Lãng lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, ai muốn giết ta thì ta sẽ khiến kẻ đó và gia tộc của hắn trả cái giá cực đắt!
Mọi người, bao gồm Tiêu Bất Hoặc đều hoảng sợ, dời mắt khỏi người Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành, nhìn chằm chằm thiếu niên tóc trắng bay múa, mặt đầy yêu khí.
Mọi người rốt cuộc biết Tiêu Lãng dựa vào cái gì đánh chết Tả Phi Vũ, giết tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, giết chết Tiêu Thanh Báo.
Thảo đằng màu tím có thể ăn mòn cắn nuốt thần hồn, thần hồn có thể ăn mòn cắn nuốt thân thể người!
Phế thần hồn?
Trong lòng Tiêu Bất Hoặc rất bực mình, hận không thể xé nát mấy tên khốn kiếp trong Thần Hồn các. Nếu sớm biết thần hồn của Tiêu Lãng nghịch thiên như vậy thì Tiêu gia đã dốc hết sức bảo vệ hắn rồi. Ba mươi năm sau chỉ cần Tiêu gia bất diệt thì chắc chắn Tiêu Lãng sẽ mang đến vinh diệu chưa từng có cho Tiêu gia.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành như kiếm bén lao vút tới, đứng cạnh Tiêu Lãng. Quân Thần Độc Cô Hành nhìn đám cường giả có mặt, chợt quát lạnh.
- Nói hay lắm!
- Tiêu Lãng, mới rồi ai muốn giết ngươi, ai tổn thương Cô Cô của ngươi thì cứ ra tay đi, ta bảo đảm không ai dám phản kháng. Ai dám nhúc nhích thì ta diệt tộc của kẻ đó!
Người Thanh Minh bao bọc trong giáp đen chợt lấy ra một đạn tín hiệu ném lên trời. Đạn tín hiệu nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng một nửa khung trời, một nửa đế đô.
- Đại soái có lệnh, Thanh Y vệ toàn quân xung phong, ai dám ngăn cản, giết không tha!
- Giết, giết, giết!
Phía băng đại viện của Tiêu gia vang tiếng rống kinh trời, ngay sau đó là vô số người gầm lên, thanh âm chấn phá chín tầng mây, vang vọng nửa đế đô.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng gầm rú vang lên, như mưa rào đổ ập xuống. Mặt đất đại viện của Tiêu gia rung rinh.
Mọi người biến sắc mặt, đây là tiếng vó ngựa thiên quân vạn mã lao nhanh.
Quân Thần Độc Cô Hành âm thầm mang đại quân tiến vào đế đô? Trong đế đô có vô số thám tử của các gia tộc, hoàng thất vậy mà không ai phát hiện! Tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu ở Bắc Cương xa xôi tại sao không ngăn cản, vì sao không truyền tin trở về?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hậu viện của Tiêu gia có một cửa sau, ở đó canh giữ còn nghiêm ngặt hơn cả cửa chính. Giờ phút này, trên bầu trời cửa sau chợt nổ tung đạn tín hiệu cần cầu viện khẩn, hiển nhiên đại quân của Quân Thần Độc Cô Hành đã áp sát sắp đánh vào đại viện của Tiêu gia.
- Độc Cô Hành, ngươi điên sao? Ngươi muốn làm cái gì?
Tiêu Bất Hoặc tức giận cười run rẩy chỉ vào Quân Thần Độc Cô Hành, lớn tiếng quát mắng. Thiên quân vạn mã lao vào Tiêu gia, rất có thể đại viện của Tiêu gia sẽ bị san bằng.
Một thanh âm trong trẻo chợt vang lên:
- Độc Cô nguyên soái muốn bỏ qua luật pháp Chiến Vương triều, huyết tẩy đế đô sao?
Đó là giọng của Vân Tử Sam. Trong tình hình như vậy, Vân Tử Sam là nữ nhân mới mười bảy tuổi thế nhưng có gan lên tiếng, tỏ rõ chất vấn Quân Thần Độc Cô Hành.
Quân Thần Độc Cô Hành không nhìn Tiêu Bất Hoặc hay Vân Tử Sam, gã như không nghe thấy hai người chất vấn. Giờ phút này, Quân Thần Độc Cô Hành biểu tình trầm trọng một tay sờ cổ tay Tiêu Thanh Y, khép hờ mắt. Mặc kệ vô số hộ vệ của Tiêu gia trong hậu viện không ngừng phát ra cầu viện, mặc kệ vô số đệ tử, người hầu trong đại viện của Tiêu gia kinh khủng hét to, mặc kệ Thanh Y vệ bên ngoài đại viện của Tiêu gia nhanh chóng tới gần cửa sau Tiêu gia.
Thái sơn đè đầu mặt không đổi sắc, trời sập vẫn mặt lạnh như tiền, đây là phong cách vô thượng của nhất đại Quân Thần.
Tiêu Bất Hoặc, trưởng lão của Tiêu gia nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, trán toát mồ hôi lạnh. Tiêu Bất Hoặc định mở miệng lần nữa thì Vân Tử Sam bước ra khỏi đám người, một tay giơ cao một khối kim bài to lớn.
Vân Tử Sam lạnh lùng quát với Quân Thần Độc Cô Hành:
- Độc Cô Hành, ngươi muốn phản quốc sao? Lập tức mệnh lệnh cho quân đội của ngươi dừng lại!
Quân Thần Độc Cô Hành vẫn không nhúc nhích, một lát sau mở mắt ra lộ vẻ mặt nhẹ nhõm. Nhưng khi Quân Thần Độc Cô Hành quay đầu đối diện Vân Tử Sam thì ánh mắt lạnh băng.
Quân Thần Độc Cô Hành lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn làm gì? Ta chỉ muốn đón nữ nhân ta yêu về nhà. Công chúa điện hạ, ngươi luôn mồm phản quốc, chẳng lẽ ngươi hy vọng Độc Cô Hành phản quốc sao? Ngươi cầm lệnh bài của bệ hạ phải chăng đại biểu ý của bệ hạ? Nếu là ý của bệ hạ thì Độc Cô Hành lập tức giao ra hổ phù, cởi giáp về quê ngay!
Vân Tử Sam con ngươi co rút. Quân Thần Độc Cô Hành thốt lời quá sắc bén, làm Vân Tử Sam á khẩu. Vân Tử Sam cực kỳ hối hận, mới nãy nàng sốt ruột lỡ mồm, giờ không biết nên làm sao rút lại.
Quân Thần Độc Cô Hành phản quốc?
Nếu Quân Thần Độc Cô Hành bị buộc phản quốc thì dù hoàng đế Vân Phi Dương có thích Vân Tử Sam tới đâu cũng sẽ chảy nước mắt trảm mã tắc. Đối với Chiến Vương triều thì Quân Thần Độc Cô Hành có tác dụng không kém hơn mấy quốc sư trấn quốc, thậm chí mạnh hơn một chút. Vì Chiến Vương triều có thể mất một Tiêu Bất Tử nhưng không thể mất Quân Thần, nếu không thì Bắc Cương sẽ rối loạn ngay.
Quân Thần Độc Cô Hành không nhìn Vân Tử Sam, mắt âm trầm liếc Tiêu Bất Hoặc:
- Bất Hoặc trưởng lão, khiến hộ vệ của Tiêu gia tránh ra, ta lặp lại lần nữa, ta chỉ muốn đón nữ nhân ta yêu về nhà.
Tiêu Bất Hoặc cắn răng, vô lực phất tay. Nếu Quân Thần Độc Cô Hành có thể âm thầm mang đại quân lẻn đến đây thì mọi thứ đều nằm trong tầm tay của gã, nói cách khác, hôm nay Quân Thần Độc Cô Hành muốn giết người thì trong đại viện của Tiêu gia không mấy ai chạy thoát.
Thanh Y vệ?
Mọi người không biết từ lúc nào thành lập quân đội này, nhưng họ biết Quân Thần Độc Cô Hành có một quân cạn vệ chỉ cỡ một vạn người mà sức chiến đấu có thể so với mười vạn đại quân. Nếu hôm nay là một vạn quân cận vệ đó thì đừng nói là gần trăm cường giả có mặt trong đại viện của Tiêu gia, sợ là một nửa cường giả trong đế đô cộng lại cũng khó thể đối phó.
Tuy cường giả một mình thì thiếu gia cường đại nhưng đối diện quân đội am hiểu hợp kích, kinh nghiệm phong phú thì không là gì. Huyền khí có thể chống đỡ bao lâu? Ngươi có thể giết bao nhiêu người? Năm mươi hay một trăm, năm trăm người?
Có lẽ cường giả có mặt có thể tạm thời liên hợp giải quyết Thanh Minh, bắt giữ Quân Thần Độc Cô Hành, nhưng không ai dám đánh cược. Nếu Quân Thần Độc Cô Hành dám cùng Thanh Minh một mình tiến đến, ai biết gã còn có hậu chiêu gì không? Quân Thần Độc Cô Hành chính là Quân Thần bày mưu lập kế quyết thắng cách ngàn dặm!
Trên tường thành cửa sau Tiêu gia tụ tập vài trăm hộ vệ của Tiêu gia, bọn họ nhìn trên đường cái phía xa một vệt trắng như sông ngân trên chín tầng mây lao nhanh tới, bọn họ cảm giác trái tim run rẩy theo nhịp gót sắc.
Là hộ vệ của Tiêu gia, không phải họ chưa từng thấy đại chiến, bản thân bò ra từ núi thây sông máu. Nhưng đối diện Thanh Y vệ sát khí ngập trời, xung phong lao tới thì mọi người đều tin rằng ai dám cản đường sẽ bị xé rách thành nhiều mảnh.
Một lính liên lạc nhanh chóng chạy tới truyền lệnh của Tiêu Bất Hoặc:
- Tộc trưởng có lệnh mở cửa, toàn bộ rút lui cảnh giới, không được chiến đấu!
Đám hộ vệ thở phào. Thống lĩnh quân hộ vệ lập tức ra lệnh rút lui, khi gã chuẩn bị kêu người mở cửa thì chợt con ngươi co rút.
Thống lĩnh quân hộ vệ quát to:
- Toàn bộ rút khỏi tường thành, lập tức!
Mấy hộ vệ định mở cửa nghe vậy thì lấy làm lạ, giây tiếp theo phát hiện không đúng, nhìn hướng bắc. Bọn họ bị hù hồn vía lên mấy, toàn bộ chạy vắt giò lên cổ.
Vù vù vù vù vù!
Vô số tiếng xé gió vang lên, một vạn Thanh Y vệ cách cửa lớn Tiêu gia mấy ngàn thước nhưng có mấy trăm người đằng trước nhất vòng quanh Huyền khí, sau đó chiến đao Huyền khí vung đằng trước, cùng phóng Huyền khí ra.
Mấy trăm đao mang Huyền khí hình bán nguyệt màu xanh dài mấy thước xé gió bay đi dẫn đến tiếng gió rít làm tai người đau nhức, tốc độ nhanh như chớp, vài giây sau đã chém vào cửa to dày của Tiêu gia.