- Thiết huyết lệnh?
Tiêu Lãng biết đó là thứ gì nhưng không thèm để ý. Trên Thần Hồn đại lục có quá nhiều người muốn giết Quân Thần Độc Cô Hành, chắc không có bao nhiêu người khiến gã để ý.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm lão nhân tóc nâu, trầm giọng hỏi:
- Ngươi chính là Cẩu Họa?
Ngay từ đầu Cẩu Họa Dược Vương đã chú ý tới Tiêu Lãng vì mái tóc trắng bắt mắt, thấy Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã đứng sau lưng hắn, hơn mười hộ vệ bảo hộ hắn thì lão biết ngay hắn là đầu lĩnh nmột ngàn người này.
Cẩu Họa Dược Vương quát to:
- Đúng là lão phu, đồ khốn kiếp nhà ngươi không mau kêu bọn họ dừng tay lại! Lão phu mà ra thiết huyết lệnh thì các ngươi đừng hòng sống sót!
- Bắt lấy!
Tiêu Lãng lười nói nhiều, dù sao hắn làm theo lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành. Quân Thần Độc Cô Hành đã quyết định, Tiêu Lãng có đến hay không thì kết quả như nhau. Bảy, tám Thanh Y vệ đẳng cấp tiểu đội trưởng lập tức huyền hoá khí giáp, thân thể bay lên trời lao hướng Cẩu Họa Dược Vương.
Lão nhân tóc bạc bên cạnh Cẩu Họa Dược Vương hành động, người phát ra sát khí ngập trời, ảo ảnh Thần Hồn đại mãng xà rít gào phóng ra, áp lực mãnh liệt bao phủ nguyên tòa thành.
- Yến hội, Chiến Vương cảnh!
Lão nhân tóc bạc hành động thì Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã bên cạnh Tiêu Lãng cũng nhúc nhích, gã quát to vọt lên cao. Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã ở giữa không trung phóng ra ảo ảnh chim trắng, nó chui vào người gã. Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã tăng tốc độ hóa thành tàn ảnh lao hướng lão nhân tóc bạc.
- Tốc độ nhanh quá!
Tiêu Lãng thầm giật mình, lấy ánh mắt của hắn chỉ thấy cái bóng liên tục chớp lóe, không thấy rõ thân hình Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã. Tiêu Lãng chắc chắn thần hồn của Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã tuyệt đối là thiên giai thần hồn, còn là loại tốc độ. Thực lực của Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã ít nhất là sơ giai Chiến Vương cảnh.
Thực lực của Cẩu Họa Dược Vương không mạnh, lão nhân tóc bạc mang theo lão không thể chặn hết công kích của bảy, tám tiểu đội trưởng. Lão nhân tóc bạc thần hồn phụ thể dốc sức ứng đối công kích từ Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã. Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm trợn to mắt nhìn cuộc chiến giữa cường giả.
Nhưng cảnh giới của Tiêu Lãng, Thiên Tầm, Tiểu Đao quá thấp, chỉ thấy một bàn tay lão nhân tóc bạc liên tục tung bay. Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã hóa thành cái bóng xoay quanh lão nhân tóc bạc, Cẩu Họa Dược Vương, không ngừng chớp lóe. Bảy, tám tiểu đội trưởng chạy xung quanh, thỉnh thoảng tập kích, phối hợp ăn ý.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không lâu sau, lão nhân tóc bạc hộc máu văng ra ngoài. Bảy, tám tiểu đội trưởng lập tức đuổi theo, nhẹ nhàng bắt giữ lão nhân tóc bạc. Cẩu Họa Dược Vương bị Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã một tay túm lấy, bay trở về.
Lão nhân tóc bạc phải bảo vệ Cẩu Họa Dược Vương nên thực lực giảm mạnh, đối diện địch thủ cùng đẳng cấp công kích, còn có bảy, tám tiểu đội trưởng Chiến Tôn cảnh tôm tép tập kích, có thể chống thời gian dài như vậy đã là rất khá.
Cẩu Họa Dược Vương râu tóc dựng đứng, trợn trừng mắt, người run bần bật.
Cẩu Họa Dược Vương gào thét với Tiêu Lãng, Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã:
- Tốt, tốt, tốt! Các ngươi có giỏi thì giết lão phu đi, ta muốn xem Độc Cô Hành ăn nói như thế nào với bệ hạ, với người trong thiên hạ!
- Được rồi, điều tra mật thất trong tất cả lầu các, chuyển vạn thảo dược, đan dược đến đây.
Tiêu Lãng mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Cẩu Họa Dược Vương, dẫn theo Tiểu Đao, Thiên Tầm chạy ra hậu viện. Cẩu Họa Dược Vương cư ngụ ở hậu viện, có thứ gì tốt chắc chắn đều nằm trong viện của lão.
- Ăn cướp, ăn cắp, trời đất không tha!
Cẩu Họa Dược Vương nghe Tiêu Lãng nói tức muốn hộc máu ngất xỉu. Từ sau khi Quân Thần Độc Cô Hành vẫn không đến viếng khiến Cẩu Họa Dược Vương rất khó chịu, lão có nghe nói gần đây gã đại náo đế đô. Hoàng đế Vân Phi Dương chậm chạp không hạ chỉ hỏi tội, bản thân Cẩu Họa Dược Vương đã bực bội rồi, cộng với chỉ có lính lác cầm tấm thiệp đi lên chào hỏi, Quân Thần Độc Cô Hành không đích thân lên núi càng khiến Cẩu Họa Dược Vương bực tức.
Cẩu Họa Dược Vương biết Quân Thần Độc Cô Hành đến đây chắc chắn là có chuyện muốn nhờ nên giống như mọi khi lên mặt sĩ diện, chờ Quân Thần Độc Cô Hành đích thân lên núi thì lão sẽ làm lơ nửa canh giờ, cuối cùng đắn đo có nên gặp gã không.
Cẩu Họa Dược Vương không ngờ nhất đại Quân Thần không nói hai lời sai người dẫn đại quân trực tiếp xông lên núi, giờ còn muốn cướp đan dược, báu vật của lão?
Tiêu Lãng mặc kệ Cẩu Họa Dược Vương nghĩ gì, dù sao Quân Thần Độc Cô Hành đã nói bắt Cẩu Họa Dược Vương đi làm trợ thủ, nếu đắc tội lão rồi mà không kiếm lời thì thật tội lỗi vì Quân Thần Độc Cô Hành đã gánh tội xấu.
Vô số thảo dược, đan dược quý báu bị chuyển ra, như cỏ dại xếp trên quảng trường. Cẩu Họa Dược Vương nhìn thấy, nổi điên gào la, lòng nhỏ máu.
- Công tử, ở đây có một mật thất nhưng không biết cơ quan ở đâu.
Ba người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm dẫn hơn mười Thanh Y vệ tìm tòi trong phòng của Cẩu Họa Dược Vương, đào móc tìm đan dược, báu vật quý giá. Mắt Thiên Tầm sắc bén, phát hiện lối vào một mật thất bị giấu kín.
- Mặc kệ là cơ quan gì, trực tiếp đập vỡ vách tường đi!
Tiêu Lãng vung tay, mấy Thanh Y vệ phóng ra Huyền khí đục bể vách tường, lộ ra con đường âm u.
- Đi!
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, dẫn đầu bước vào trong. Thiên Tầm, Thanh Y vệ thót tim vội vàng đi theo. Nếu trong đường hầm có cơ quan, ám khí tổn thương Tiêu Lãng thì Quân Thần Độc Cô Hành sẽ khiến mông bọn họ nở hoa ngay.
Trong đường hầm không có cơ quan, ám khí gì. Cẩu Họa Dược Vương hoàn toàn không ngờ có người dám can đảm tán công lên núi nên sẽ không thiết kế những cạm bẫy. Đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thanh Y vệ đi tới cuối mật thất, phát hiện trong phòng chỉ có hai bình đan dược, và một hộp gỗ thiền.
- Đây là thứ gì?
Tiêu Lãng không dám tùy tiện mở đan dược ra, hắn mở cái hộp, phát hiện bên trong có một bản đồ cũ kỹ đã ố vàng. Mới đầu Tiêu Lãng tưởng là công pháp, chiến kỹ, bí tịch, nhìn vài lần cũng không xem hiểu, tùy tiện ném vào Tu Di Giới, chuẩn bị giao cho Quân Thần Độc Cô Hành.
Lại lục tìm kỹ càng vẫn không phát hiện điều gì, Tiêu Lãng dẫn người rời đi. Tuy không lấy được búa vật đặc biệt nhưng đan dược giấu trong mật thất thì chắc chắn rất quý giá.
Đám người Tiêu Lãng lại tìm tòi lần nữa, không phát hiện điều gì, lùi ra quảng trường, thấy một đống núi thảo dược, đan dược. Tiêu Lãng ngần ngừ.
Nhiều thảo dược, đan dược như vậy sợ là xài mấy đời cũng không hết, có nhiều thứ là cùng loại. Tuy thảo dược của Cẩu Họa Dược Vương chắc chắn rất quý hiếm, tùy tiện lấy ra ngoài đấu giá đều được giá trên trời, Quân Thần Độc Cô Hành cũng dặn là chuyển đi hết. Nhưng Tiêu Lãng cảm thấy cảm như vậy hơi vô nhân đạo, nói sao thì không có oán thù với Cẩu Họa Dược Vương.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, không bỏ hết vào Tu Di Giới mà lấy một phần nhỏ mỗi loại thảo dược, lấy vài bình đan dược tương đồng, dẫn Cẩu Họa Dược Vương, Thanh Y vệ rầm rộ xuống núi.
Xuống núi, Cẩu Họa Dược Vương càng giận dữ lớn, cứ gầm rống nói muốn cho Quân Thần Độc Cô Hành biết mùi. Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã sợ Quân Thần Độc Cô Hành tức giận nên đánh Cẩu Họa Dược Vương ngất xỉu.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao vào xe ngựa. Tiểu Đao hoạt động gân cốt một lúc bây giờ thân thể thoải mái nhiều, lại ngồi xếp bằng chữa thương.
Tiêu Lãng lấy ra Tu Di Giới đưa cho Quân Thần Độc Cô Hành, hỏi:
- Độc Cô thúc thúc, xử lý những thảo dược, đan dược này như thế nào?
- Ngươi cất đi là được, có gì cần ta sẽ kêu ngươi đưa. Phải rồi, tại sao ngươi không lấy hết thảo dược, đan dược?
Dường như Quân Thần Độc Cô Hành nắm rõ chuyện trên núi như lòng bàn tay, đặt quyển sách xuống cười hỏi.
Tiêu Lãng xấu hổ sờ mũi, Quân Thần Độc Cô Hành đã dặn hốt hết nhưng hắn tự tiện quyết định.
Tiêu Lãng xấu hổ, cúi đầu nói:
- Có nhiều thảo dược, đan dược cùng loại, ta nghĩ dù chữa trị cho Cô Cô cũng không cần nhiều như vậy. Chúng ta và Cẩu Họa không oán không cừu, đã bắt lão đi rồi, ta thấy không cần thiết làm...>