Yêu Giả Vi Vương

Chương 160: Độc Cô Hành muốn làm cái gì?




Quân Thần Độc Cô Hành quay đầu nhìn Tiêu Thanh Y, khiến Tiêu Lãng bất ngờ là gã không tức giận, mắt lộ tia khen ngợi.

Quân Thần Độc Cô Hành nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Trước kia Cô Cô của ngươi nói là lòng dạ ngươi không đủ cứng rắn, xem ra đúng thật là như vậy. Nhưng chuyện hôm nay ngươi đã làm đúng!

- Từ xưa chữ 'lợi' động lòng người nhất, chữ 'dục' hại người nhất, chữ 'tình' giết người. Tuổi ngươi còn nhỏ đã có thể kiềm chế dục niệm, tham lam trong lòng là rất hiếm có. Ta hy vọng ngươi cứ tiếp tục như vậy.

Tiêu Lãng ngẩn ra, suy ngẫm kỹ, phát hiện Quân Thần Độc Cô Hành khiến hắn dẫn người đi lên, dặn lấy hết thảo dược, đan dược trên Thuấn Sơn phong dường như là cố ý thử thách hắn.

Quân Thần Độc Cô Hành không cần thảo dược nào, xem ra thảo dược, đan dược trên Thuấn Sơn phong không có chút tác dụng với Tiêu Thanh Y. Nếu Tiêu Lãng lấy đi hết thảo dược, đan dược quý giá chất đống trên quảng trường thì không chừng Quân Thần Độc Cô Hành sẽ khinh thường hắn.

Tiêu Lãng ngẩng đầu liếc trộm Quân Thần Độc Cô Hành, quả nhiên thấy trong mắt gã lóe ý cười. Tiêu Lãng bất đắc dĩ bĩu môi, nhất đại Quân Thần thứ gì cũng thích tính toán, ngay cả hắn cũng bị tính kế.

Không đúng!

Tiêu Lãng chợt nghĩ ra một vấn đề, nếu Quân Thần Độc Cô Hành thích tính toán mọi chuyện thì tại sao hôm nay làm ra quyết định xúc động, thậm chí là ngu xuẩn như vậy?

Nên biết rằng bắt cóc Cẩu Họa Dược Vương sẽ gây sóng lớn trong Chiến Vương triều, hoàng đế Vân Phi Dương còn chưa tỏ thái độ chuyện mấy ngày trước giờ Quân Thần Độc Cô Hành lại làm chuyện như vậy.

Quân Thần Độc Cô Hành muốn tìm đánh sao? Chuẩn bị hoàn toàn chọc giận hoàng đế Vân Phi Dương? Rảnh rỗi qua gây chuyện kiếm cường địch tự ngược? Hoặc là Quân Thần Độc Cô Hành cảm thấy làm nguyên soái Trấn Bắc quân buồn chán, muốn cởi giáp hồi hương, về nhà chăn heo?

Trong khi Tiêu Lãng suy nghĩ thì đại quân lại lên đường, hắn lắc đầu, nghĩ không ra cũng không dám hỏi. Quân Thần Độc Cô Hành làm việc có đạo lý của Quân Thần, nếu người thường hiểu được thì Độc Cô Hành đã không gọi là Quân Thần.

Tiêu Lãng nhớ tới tìm được hai bình đan dược, một tàn quyển cổ xưa trong mật thấ của Cẩu Họa Dược Vương, vội lấy ra đưa cho Quân Thần Độc Cô Hành xem.

Quân Thần Độc Cô Hành nhận lấy, mở bình đan dược ra ngửi rồi vội đyậ nắp lại. Sau đó Quân Thần Độc Cô Hành mở hộp gỗ thiền, liếc sơ, hơi nhíu mày.

Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:

- Tìm được thứ tốt này trong nhà Cẩu Họa?

Tiêu Lãng gật đầu, hỏi:

- Đây là cái gì? Tại sao ta nhìn không hiểu?

Quân Thần Độc Cô Hành lại nhìn một lúc, vứt cho Tiêu Lãng, nói:

- Đây là tàn quyển một tấm bản đồ, ngươi cất đi, có lẽ sau này sẽ hữu dụng. Cất luôn hai bình đan dược này, bình màu xanh thì khi nào rảnh hay dùng, nó là tuyệt phẩm đan dược rèn luyện thân thể. Bình kia dùng sau khi trọng thương, dù là vết thương gì đều nhanh chóng lành lại.

Tiêu Lãng thầm giật mình kêu lên:

- Đan dược này lợi hại như vậy?

Tiêu Lãng nhận lấy hộp gỗ thiền, kinh ngạc hỏi:

- Ta cất luôn tàn quyển này? Sao không hỏi Cẩu Họa nó là gì?

Quân Thần Độc Cô Hành vừa tức vừa buồn cười hỏi ngược lại:

- Ngươi cho rằng Cẩu Họa sẽ nói ngươi biết sao? Nếu đã đắc tội Cẩu Họa rồi thì làm triệt để đi. Cái hộp chứa tàn quyển là hắc thiền mộc thượng đẳng, có thể bảo đảm tàn quyển trăm năm không mục. Dùng hộp quý báu như vậy chứ tàn quyển hiển nhiên là thứ tốt. Ta không biết võ lực, có lấy đan dược, tàn quyển cũng vô dụng.Nếu ngươi đã tìm được nó thì cho ngươi.

- A!

Tiêu Lãng tùy tay ném tàn quyển, đan dược vào trong Tu Di Giới, nhìn ngoài song cửa sổ. Hướng đại quân đi vẫn là phương nam.

Tiêu Lãng tò mò hỏi:

- Độc Cô thúc thúc, chúng ta sẽ đi đâu?

Quân Thần Độc Cô Hành cười dịu dàng nói:

- Ngươi đoán? Nếu đoán không ra thì mười ngày sau sẽ biến.

Tiêu Lãng nhướng mày. Nơi Quân Thần Độc Cô Hành đi chắc chắn là chỗ tuyệt thế cao nhân kia ẩn cư, y thuật còn cao hơn Cẩu Họa Dược Vương lại không có ai biết tiếng. Chắc chỗ người này ẩn cư rất bí ẩn, thậm chí người ngoài không ngờ đến.

- Mười ngày sau?

Tính tốc độ hành quân thì mười ngày sau sẽ không đi quá xa, trong óc Tiêu Lãng hiện ra bản đồ Chiến Vương triều, tính nhẩm.

Bỗng nhiên trong đầu Tiêu Lãng lóe một nơi, khó tin nhìn Quân Thần Độc Cô Hành.

Tiêu Lãng dò hỏi:

- Chắc không phải là... Tử Vong sơn mạch?

Quân Thần Độc Cô Hành giơ ngón cái, cười nói:

- Thông minh, chính là Tử Vong sơn mạch, còn là chỗ sâu nhất!

Tiêu Lãng nhìn Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên, cuối cùng nhịn không được, rối rắm vài giây sau hỏi:

- Độc Cô thúc thúc, chúng ta quậy như vậy có khi nào xảy ra chuyện không? Bệ hạ có...

Quân Thần Độc Cô Hành nhướng mày nói:

- Có thể xảy ra chuyện gì?

Quân Thần Độc Cô Hành cười nói:

- Ngươi không tin thúc thúc sao? Ngươi sợ ta không xử lý được chút chuyện nhỏ này? Thật ra ta đã xử lý rồi, sẽ không ai đến gây chuyện.

- Việc nhỏ? Xử lý ?

Tiêu Lãng nghe ù ù cạc cạc, không hiểu ý của Quân Thần Độc Cô Hành. Trong khoảng thời gian này Tiêu Lãng và Quân Thần Độc Cô Hành luôn ở chung một chỗ, không thấy gã có hành động hay phát ra chỉ lệnh nào, tại sao nói là giải quyết rồi? Hoàng đế Vân Phi Dương thật sự không hỏi tội sao? Người thiếu Cẩu Họa Dược Vương ân tình sẽ không đến gây chuyện?

Quân Thần Độc Cô Hành cười cười, không có giải thích, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, cười to bảo:

- Mới nãy Tả Bình Bình sai người đưa đầu mấy chục người tới, nói là tất cả hộ vệ từng cùng Tả Minh, Tả Hi vây giết ngươi.

- A...

Tiêu Lãng mờ mịt. Tả Bình Bình tỏ ra yếu thế? Tiếp theo Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, tưởng là Tả Bình Bình e ngại Quân Thần Độc Cô Hành nên đưa lễ xin lỗi. Quân Thần Độc Cô Hành thấy Tiêu Lãng không nói gì thì cũng im lặng, tiếp tục lật xem sách cổ.

Quân Thần Độc Cô Hành mang theo đại quân rầm rộ tiến lên, trong Chiến Vương triều lại chấn động. Hoàng đế Vân Phi Dương ra lệnh phong tỏa chuyện đại viện của Tiêu gia, tin tức không lan rộng, chỉ ít ỏi vài người biết. Chuyện Thuấn Sơn phong là không thể giấu kín, vô số đệ tử Cẩu gia trong nửa ngày đã lan tin Quân Thần Độc Cô Hành bắt cóc Cẩu Họa Dược Vương, cướp giật Thuấn Sơn phong truyền khắp Chiến Vương triều.

Trong phút chốc vô số gia tộc tức giận bất bình, vô số cường giả chạy hướng Thuấn Sơn phong, vô số đơn kiện, tấu chương như tuyết tập trung vào đế đô, bày trên bàn trước mặt hoàng đế Vân Phi Dương, thỉnh cầu gã hạ chỉ điều tra Quân Thần Độc Cô Hành, cứu Cẩu Họa Dược Vương.

Tuy nhiều người không dám tin Quân Thần Độc Cô Hành ở trong lòng bọn họ là người như vậy, làm ra chuyện khiến người thần tức giận. Nhưng chứng cứ chắc chắn, vố số thám tử các gia tộc chứng thật điều này, Quân Thần Độc Cô Hành cũng không có vẻ gì muốn cãi lại, vẫn dẫn đại quân tiến nam.

Danh vọng của Quân Thần Độc Cô Hành ngay càng giảm mạnh trong dân gian, càng đồn càng thái quá. Hình như có người cố ý bôi đen Quân Thần Độc Cô Hành, mới mấy ngày mà gã biến thành ma đầu ăn thịt người sống.

Vô số cao tầng đại gia tộc giật mình, ngạc nhiên. Nhất đại Quân Thần Độc Cô Hành thông minh tuyệt đỉnh vì một nữ nhân liên tục phạm điều sai, không tiếc phá hủy danh vọng cao thượng của mình trong Chiến Vương triều.

Quân Thần Độc Cô Hành muốn làm cái gì?

Quân Thần Độc Cô Hành thật sự không muốn làm nguyên soái nữa sao?

Hoàng đế Vân Phi Dương nổi giận, rốt cuộc không ở lại hậu cung nữa, lập tức triệu tập trăm quan văn võ mở triều hội. Trên triều hội hoàng đế Vân Phi Dương phê đấu hoàng đế Vân Phi Dương, giọng điệu nghiêm khắc chưa từng có, mắng xối xả, chửi còn dữ dội hơn năm vị lão học sĩ, chấn năm đại học sĩ và trăm quan đầu óc ngất ngây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.