Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng gầm khe khẽ vang lên, không phải tiếng nổ như Tiêu Lãng tưởng tượng, vách núi cũng không rung rinh, không có đá vụn rơi xuống.
Hình ảnh tiếp theo khiến đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão trợn mắt há hốc mồm.
Vách núi đột nhiên lấp lánh ánh sáng nhiều màu, phong cảnh trước mặt biến đổi. Dưới vách núi, một cửa đá to lớn hiện ra.
Quân Thần Độc Cô Hành khẽ quát:
- Đi!
Thanh Minh đáp xuống, mang Quân Thần Độc Cô Hành đi hướng cửa đá. Đám người Tiêu Lãng nhìn nhau, cảm giác như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Chỉ có Thiền lão suy tư, lầm bầm:
- Đây chính là kỳ môn độn giáp trong truyền thuyết?
Mọi người nối đuôi nhau vào cửa đá, vách tường bên ngoài chợt lóe ánh sáng, cửa đá biến mất, tất cả trở về như cũ
Giờ Tiêu Lãng mới biết Thanh Minh rời đi là tra xét xung quanh có ai bám theo không. Tiêu Lãng không hiểu Quân Thần Độc Cô Hành dẫn bọn họ đi vào sơn động này làm gì.
Bởi vì trong sơn động không có thứ gì.
Không cần Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh ngọn núi thứ năm đã đứng vách tường bên trái hang đá, một tay vận Huyền khí lấp lánh ánh sáng. Lần này không phải vách tường tỏa sáng mà là mặt đất.
- Thượng cổ truyện tống trận!
Cuối cùng Tiêu Lãng đã hiểu tại sao Quân Thần Độc Cô Hành không sợ có người truy giết bọn họ. Mặt đất chợt sáng lên một tế đàn bí ẩn rõ ràng là thượng cổ truyền tống trận Tiêu Lãng từng thấy trong sách.
Nơi này ẩn khuất như vậy, người không biết cơ quan thì vĩnh viễn không thể mở cửa đá ra được. Cho dù hên tình cờ vào trong hang đá cũng rất khó mở ra truyện tống trận.
- Được rồi, đừng căng thẳng nhúc nhích lung tung. Thanh Minh, bắt đầu truyền tống!
Quân Thần Độc Cô Hành đứng thẳng tại chỗ, không chút cảm chút dao động. Ánh sáng Huyền khí trên tay Thanh Minh càng lấp lánh. Cổ trận bí ẩn cổ xưa dưới mặt đất tỏa ánh sáng chói lòa, càng lúc càng sáng làm mọi người tạm bị mù. Ánh sáng trắng chợt lóe, Thanh Minh nhanh như chớp bước vào truyền tống trận.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng cảm giác thân thể run lên, lập tức ôm chặt lấy Tiêu Thanh Y. Tiêu Lãng cảm giác thân thể củam ình như không có trọng lượng, đầu nặng chân nhẹ, choáng váng.
Không biết qua bao lâu Tiêu Lãng mới cảm thấy không chóng mặt nữa, hắn lắc đầu, mở to mắt, thấy hình ảnh trước mặt đã thay đổi.
- Chỗ này là...
- A! Thật đẹp, chỗ này là tiên cảnh trong truyền thuyết sao?
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng, Thiên Tầm, Tiểu Đao cũng phát ra tiếng tán thán. Thiền lão con ngươi co rút, dường như lão nhớ đến cái gì, hiểu ra.
Giờ phút này, bọn họ đang đứng trên một thượng cổ truyền tống trận, đã chuyển đến một sơn cốc to lớn xinh đẹp. Đưa mắt nhìn một mảnh màu hồng, màu xanh, toàn là cây đào.
Phương xa cỏ cây xanh biếc, tiếng chim hót ríu riết, cây cầu bắc qua dòng nước. Từng tòa lầu các bạch ngọc dựng trên đất bằng, tựa như tiên cảnh.
- A...
Cẩu Họa Dược Vương tỉnh lại, mơ hồ nhìn bốn phía sau đó mắt trong trẻo, con ngươi trợn to.
Cẩu Họa Dược Vương kinh kêu:
- Đây... đây là Ẩn tông trong truyền thuyết sao?
Thiền lão làm vẻ mặt quả nhiên là vậy.
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, khoanh tay trước ngực nói:
- Chỗ này chính là Ẩn tông, nơi thủ hộ Chiến Vương triều!
- Ẩn tông?
Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm lòng run lên, trong óc không có chút tin tức về Ẩn tông. Nhưng câu nói kế tiếp của Quân Thần Độc Cô Hành hù Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm run sợ.
nơi thủ hộ Chiến Vương triều!
Danh hiệu này quá khủng khiếp. Chiến Vương triều sừng sững trên Thần Hồn đại lục hơn một ngàn niên bất diệt, chẳng lẽ không phải bởi vì có bốn siêu cấp thế gia, vô số cường giả tre già măng mọc, trăm vạn đại quân sao mà là Ẩn tông này?
Một tông phái có thể thủ hộ một vương triều hơn một ngàn năm?
Vù vù vù vù vù!
Trong lúc Tiêu Lãng suy tư thì trong lầu các bạch ngọc phía xa có ba bóng người bay nhanh tới chỗ họ. Đám người Tiêu Lãng tinh thần run lên, vì khí thế của ba người này một người chỉ kém hơn Thanh Minh một chút, hai người kia đạt tới trình độ Tiêu Thanh Long.
Nói về khí thế thì Thanh Minh chỉ ém hơn Tiêu Bất Tử một chút, Tiêu Lãng đoán gã cỡ cảnh giới đỉnh Chiến Hoàng cảnh, nói cách khác, ba người trước mắt đầu là Chiến Hoàng cảnh?
Chiến Vương triều chỉ có năm cường giả tuyệt thế được biết tới, đều là Chiến Đế cảnh. Tiêu Bất Tử chết trận, hiện tại chỉ còn lại bốn người. Ban đầu Tiêu gia có ba Chiến Hoàng cảnh, Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long, Tiêu Phù Đồ. Giờ phút này, không biết Tiêu Phù Đồ chết sống như thế nào, Tiêu gia chỉ còn lại hai người Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long.
Tiêu gia, một trong bốn siêu cấp thế gia trước mắt chỉ có hai Chiến Hoàng cảnh!
Thế nhân chưa nghe nói qua Ẩn tông vậy mà có ba võ giả tùy tiện bay ra đều là Chiến Hoàng cảnh? Ẩn tông này xem ra khá khủng bố.
- Hắc Minh, Tử Minh, Lục Minh tham kiến đại sư huynh, tham kiến thiếu sử!
Ba cường giả gồm hai nam nhân trung niên, một nữ nhân xinh đẹp không rõ tuổi tác. Ba người nhanh như chớp bay tới, biểu tình kích động hành lễ với Thanh Minh sau đó là Quân Thần Độc Cô Hành. Nữ nhân thoạt trông tuổi không lớn bao nhiêu ánh mắt nóng cháy nhìn Quân Thần Độc Cô Hành, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác.
Thiếu sử?
Tiêu Lãng kinh ngạc, không lẽ Quân Thần Độc Cô Hành cũng là người Ẩn tông? Cho nên Quân Thần Độc Cô Hành căn bản không sợ hoàng đế Vân Phi Dương, bắt cóc Cẩu Họa Dược Vương cũng không ngại bị người khác trả thù?
Mọi người luôn tưởng Thanh Minh là người câm, gã rất ít mở miệng chợt lên tiếng:
- Đứng dậy đi. Hắc Minh, ba năm không gặp, thực lực của ngươi tiến bộ rất nhiều, khá lắm.
Nam nhân trung niên được gọi là Hắc Minh vóc dáng vạm vỡ, chỉ kém hơn Tiểu Đao một chút, nhìn liền biết là võ si, không giỏi ăn nói.
Hắc Minh cười khờ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nữ nhân tự xưng là Lục Minh thấy Quân Thần Độc Cô Hành biểu tình lạnh nhạt gật đầu với mình thì buồn bã nói:
- Đại sư huynh, thiếu sử đi vào đi, sư phụ đang chờ ở đại điện.
Đám người Tiêu Lãng không dám lên tiếng, không dám nhìn ngó lung tung, đi theo mọi người tới trước.
Không lâu sau 6t Tiêu Lãng lướt qua cây cầu nhỏ, mấy tòa lầu các bạch ngọc bày ra trước mắt mọi người.
Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:
- Khí phách, rộng lớn!
Mấy tòa cung điện còn khí phách hơn cả cung điện ở đế đô. Toàn bộ xây bằng bạch ngọc, rào chắn quảng trường đằng trước cung điện cũng là bạch ngọc. Tuy Tiêu Lãng không hiểu ngọc thạch nhưng hắn tin tưởng chắc chắn đây không phải loại đá bình thường.
Thanh Minh không nói nhiều, chỉ hỏi vài câu. Quân Thần Độc Cô Hành luôn mỉm cười, khí chất tiêu sái như công tử phong lưu phóng khoáng. Đám người Tiêu Lãng càng thêm không dám nói lời nào. Đoàn người đi lên mười bậc thang, đứng lại trước một tòa cung điện.
Thanh Minh không lên tiếng, Quân Thần Độc Cô Hành chỉ vào Thiên Tầm, Cẩu Họa Dược Vương.
Quân Thần Độc Cô Hành lên tiếng:
- Tử Minh, mang bọn họ đi nghỉ ngơi. Lục Minh, ôm Thanh Y đi Vân Tuyền các, trước tiên giúp Thanh Y ôn dưỡng thân thể, nàng bị độc quá sâu. Thiền lão đi chăm sóc Thanh Y.
Nam nhân trung niên được gọi là Tử Minh diện mạo bình thường, im lặng ít nói, tính tình hơi lạnh lùng. Tử Minh không nói một câu gật đầu với Thiên Tầm. Thiên Tầm thấy Tiêu Lãng ra hiệu thì mang theo Cẩu Họa Dược Vương đi cùng Tử Minh.
Nữ nhân xinh đẹp không nhìn ra tuổi, Lục Minh liếc Tiêu Thanh Y, chu môi.
Lục Minh bất mãn nói:
- Dựa vào cái gì bắt ta nghe ngươi?
Thanh Minh quay đầu lại, đôi mắt giấu sau mũ giáp lóe tia tức giận:
- Lục Minh!
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, chỉ vào Tiêu Lãng, nói:
- Bằng vào ta đưa đến một thiên tài tuyệt thế có thể làm thiếu tông chủ cho Ẩn tông các ngươi! Lý do này đã đủ chưa?