Yêu Giả Vi Vương

Chương 171: Long Nha Thành




Long Nha thành là một tòa thành trì loại lớn, lớn hơn Dược Vương thành rất nhiều. Bắc Cương có mười tám tòa đại thành, mấy vạn tiểu thành trấn, thôn trang nhỏ, mấy chục vạn dân chúng.

Quân Thần Độc Cô Hành đống giữ ở Thanh Y thành là lớn nhất, Trấn Bắc quân mạnh nhất cũng trú đóng tại đây. Trừ Thanh Y thành ra còn có năm siêu cấp đại thành, đóng giữ năm quân đội cường đại. Còn lai mười hai tòa thành trì loại lớn thì cỡ như Long Nha thành. Mười tám tòa thành trì như mười tám người khổng lồ sừng sững tại Bắc Cương, liên thành một đường nối kêu gọi lẫn nhau, thủ vệ vài ức dân chúng Chiến Vương triều không bị Huyết Man tử xâm lấn.

Mặt trời nóng cháy, Tiêu Lãng, Thiên Tầm chạy bộ một buổi sáng đi tới bên ngoài Long Nha thành.

Nhìn tường thành nguy nga uốn lượn cao mấy trăm thước, thấy trên tường thành có vô số vết nứt xấu xí như vết sẹo, còn có các miếng gạch xanh bị nhuộm thành màu đỏ. Tiêu Lãng như trông thấy rậm rạp Huyết Man tử vác vũ khí công thành, liều mạng xung phong lên đầu tường. Vô số Huyền khí hóa tác như sao băng đập vào tường thành, đá vụn bay đầy. Vô số Huyết Man tử leo lên tường thành bị binh sĩ Chiến Vương triều đánh chết, máu chảy ra nhuộm đỏ tường thành rồi bị gió cát thổi khô.

Tuy Tiêu Lãng không chính mắt trông thấy đại quân giao chiến nhưng hắn cảm nhận được sự túc sát từ thành trì tang thương này, lòng dâng trào nhiệt huyết.

Nơi này mới là chiến trường của nam nhi, đổ nhiệt huyết và thanh xuân, hoặc là công thành danh toại, hoặc là da ngựa bọc thây.

Đệ tử tinh anh của bốn siêu cấp thế gia dù là nam hay nữ đều phải đến Bắc Cương rèn luyện, nếu không thì sẽ không được gia tộc trọng dụng, sau này không có tư cách trở thành cao tầng trong gia tộc.

Lúc trước Tiêu Lãng không hiểu, giờ phút này hắn hiểu một chút. Những đóa hoa nuôi trong nhà kín ở đây sẽ nhận được máu và lửa tẩy lễ, hoặc là hóa kén thành bướm, hoặc là vĩnh viễn ở lại đại mạc này. Đệ tử có thể mang vinh diệu trở lại từ Bắc Cương sẽ nhanh chóng trưởng thành, gia tộc bồi dưỡng thêm, có thêm một cường giả danh chấn Chiến Vương triều.

Tiêu Lãng không hiểu là bốn siêu cấp thế gia khiến vô số đệ tử chạy đến Bắc Cương cũng có lý do muốn khống chế quân đội. Tại sao địa vị của bốn siêu cấp thế gia cao cả? Có một nguyên nhân là vì đệ tử của họ thẩm thấu vào một phần hai trong quân đội, có nhiều người tay nắm trọng binh.

Tiêu Lãng mở cái bao Quân Thần Độc Cô Hành cho mình lấy ra lộ dẫn, biểu tình nhăn nhó. Thiên Tầm lấy làm lạ thò đầu xem, vẻ mặt khổ qua.

Trên lộ dẫn ghi thân phận mới của hai người. Hai người xuất thân ở Hương Cách sơn mạch, phía nam Chiến Vương triều, chủng tộc là A Lý Sơn tộc, một người mười tám tuổi, một người hai mươi tám tuổi. Quan trọng là một người tên Yêu Tà, một người tên Yêu Kê.

Tiêu Lãng nhìn Thiên Tầm mặt mướp đắng, thế là không thấy có gì khó chịu nữa.

Tiêu Lãng cười to bảo:

- Yêu Tà còn tạm chấp nhận được, sau này ta tên là Yêu Tà. Thiên Tầm, sau này sẽ kêu ngươi là Yêu Kê, Yêu Kê, Yêu Kê! Ha ha ha ha ha ha! Sao Độc Cô thúc thúc không đặt một cái tên là Nhị Đồng?

Thiên Tầm mếu nói:

- Yêu Kê... Công tử nhìn xem đi... Quân Thần đặt tên gì cho ta thế này?

Giọng của Thiên Tầm biến hơi nhão, mặt dài ra một chút, vì Thiên Tầm mà gã biến thành đầu trọc đã khiến gã khó chịu rồi, giờ cái tên càng quái dị hơn. Mặt Thiên Tầm đã dài giờ thành khổ qua.

Tiêu Lãng suỵt Thiên Tầm, cười gian nói:

- Đừng kêu công tử, nhớ kỹ sau này ta tên là Yêu Tà, Yêu Kê đại ca.

- Tuân lệnh! Yêu Tà công tử!

Thiên Tầm nhận mệnh. Quân Thần Độc Cô Hành cho hai người thân phận chắc có thể điều tra, lỡ có ai bí mật tra xét chắc sẽ không lộ sơ hở gì.

Tiêu Lãng phất tay nói:

- Đi, Yêu Kê đại ca!

Tiêu Lãng dẫn đầu đi hướng cửa thành phía xa, vừa đi vừa tháo Tu Di Giới ra, cất đi. Tuy người bình thường không nhận ra Tu Di Giới nhưng lỡ bị ai phát hiện, không nói đến làm lộ thân phận, bị người rình rập cũng phiền.

Cửa Long Nha thành có gần ngàn binh sĩ chia thành hai hàng canh giữ, từ cầu treo trên sông hộ thành kéo dài mãi đến cửa thành. Toàn bộ mặc giáp mang đao, tập trung tinh thần đề phòng, cẩn thận xem xét tất cả người vào thành. Nếu có ai lộ ra một chút sơ hở là họ sẽ giết ngay.

- Đứng lại, lộ dẫn, điều tra!

Tuy rằng là Bắc Cương, khắp nơi là sa mạc hoang vu nhưng đại thành như Long Nha thành vẫn vô cùng náo nhiệt. Vô số thương nhân ngồi xe ngựa chở hàng hóa. Dân chúng xung quanh mang theo thu hoạch vất vả làm ra. Người lữ hành, lãng khách từ bốn phương tám hướng đến tòng quân, hoặc xếp thành hàng dài nhận binh sĩ kiểm tra.

- Không khí Bắc Cương thật khác!

Tiêu Lãng, Thiên Tầm xếp đằng sau xe ngựa một đội thương nhận, nhìn binh sĩ phía trước vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận điều tra tất cả bao trên xe, không thèm nhìn khuôn mặt cười nịnh nọt của thương nhân, và những lời khen có cánh. Tại Dược Vương thành, Hỏa Phượng thành cũng có binh sĩ giữ cửa nhưng nếu là bọn họ thì dù có người mang theo cơ nỗ quân dụng vào thành cũng sẽ không bị phát hiện.

Mười mấy tên binh sĩ điều tra rất nhanh, mắt thấy sắp đến Tiêu Lãng, Thiên Tầm. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm thở phào, xem ra hôm nay có thể đi trưng binh vào quân doanh.

Mấy tên binh sĩ tới gần quát với Tiêu Lãng, Thiên Tầm:

- Lỗ dẫn, mở bao ra, đến Long Nha thành làm cái gì?

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm cảm nhận có sát khí nhàn nhạt tỏa định mình. Chắc nếu như hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có chút gì đáng nghị, mấy thanh chiến đao sẽ rút ra xả xuống đầu ngay. Binh sĩ Bắc Cương rất khác, quanh năm chiến đấu anh dũng, người có sát khí lẫm lẫm, không phải binh sĩ mấy thành thị trong Chiến Vương triều có thể so sánh.

Tiêu Lãng gãi đầu chuẩn bị trả lời:

- Chúng ta...

Phương xa vang lên tiếng gót sắt. Quân sĩ trước mặt Tiêu Lãng nhìn phương xa, run lên.

Quân sĩ quát với hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm:

- Tránh sang một bên, Long Nha Phỉ Nhi tiểu thư về thành. Ai chắn đường có chết cũng đừng trách!

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ngẩn ra, không dám gây chuyện, vội cúi đầu đi sang bên đường. Các thương nhân, dân chúng vào thành cũng tránh sang bên, kinh khủng nhìn phía xa.

Các binh sĩ quỳ một gối xuống, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ngạc nhiên nhìn phía xa. Thấy phương xa có một đội kỵ binh mặc giáp đỏ như gió lao tới, có thể thấy chiến mã dưới thân kỵ binh không phải vật bình thường.

Tên kỵ sĩ thứ hai vác một lá cờ to đỏ rực, mặt trên có ba chữ rồng bay phượng múa phất phơ theo gió, là "Hồng Y Vệ".

Tiêu Lãng, Tiểu Đao lấy làm lạ, vệ là danh hiểu quân đoàn vạn người mới có, Thanh Y vệ là biên chế vạn người, vậy mà trăm người bình thường cũng dám xưng là Hồng Y Vệ?

Vô số cặp mắt nhìn kỵ sĩ đi đằng trước nhất. Tiêu Lãng nhìn một cái, thầm khen.

- Nữ nhân đẹp quá!

Nữ nhân này mặc nhuyễn giáp đỏ, tuổi mười sáu, mừời bảy, ngực cao vút, eo nhỏ, đùi thon dài, khuôn mặt tinh trí lạnh lùng. Tuy dáng người không bằng Đông Phương Hồng Đậu, diện mạo không đẹp như Vân Tử Sam, lúc này nàng mặc nhuyễn giáp, bên hông giắt bảo kiếm có phần anh khí cân quắc không thua tu mi.

- Long Nha Phỉ Nhi? Chắc người này là tiểu thư của Long Nha tướng quân phủ.

Tiêu Lãng thầm nhớ đến lời binh sĩ đã nói, suy đoán thân phận của thiếu nữ này. Khiến Tiêu Lãng kinh ngạc là sau lưng Long Nha Phỉ Nhi có bốn nữ nhân cũng mặc nhuyễn giáp, anh khí bức người, vóng dáng cao thấp mập ốm, khuôn mặt không đến mức tuyệt trần nhưng cũng thuộc loại thượng đẳng. Không biết bốn nữ nhân này là cận vệ của Long Nha Phỉ Nhi hay là tiểu thư đại gia tộc trong thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.