Yêu Giả Vi Vương

Chương 180: Nuốt đan dược




Trời mới tờ mờ sáng hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đã thức dậy, đầu tiên là tra xét trong viện một lần, điều tra cơ quan cạm bẫy bày ra có bị người đụng vào không. Lại tuần tra một lần nữa, xác nhận không có ai lén lẻn vào thì trở lại phòng của Thiên Tầm bên góc trái, bắt đầu tu luyện Huyền khí.

Mỗi đến lúc này Thiên Tầm sẽ canh giữ ở bên ngoài cho Tiêu Lãng, hắn lén thả thần hồn thảo đằng màu tím ra, lập tức phụ thể bắt đầu tu luyện Huyền khí. Thiên Tầm xác định không có ai nhìn trộm mới đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Lãng, bắt đầu tu luyện Huyền khí.

Một canh giờ là Tiêu Lãng tu luyện xong, thu hồi thần hồn thảo đằng màu tím vào thức hải, đứng dậy đi xung quanh. Đoạn thời gian này các binh sĩ Hồng Y Vệ đã thức dậy, bắt đầu tu luyện Huyền khí. Có người xuống giường, rửa mặt súc miệng.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm là đại đội thám báo, bình thường trách nhiệm của họ là tuần tra nên binh sĩ Hồng Y Vệ có thấy Tiêu Lãng cũng không lấy làm lạ, dường như lười nhìn hắn. Người ta không để ý tới mình thì Tiêu Lãng càng không có chút biểu tình, lạnh lùng rời đi.

Trong viện trừ nơi Phong phó Thống lĩnh cư ngụ không được tới gần ra, còn lại có thể tùy ý đi. Tiêu Lãng nhàn nhã đi một vòng, lúc trở về Thiên Tầm đã tu luyện xong.

Võ giả tu luyện Huyền khí cảnh giới càng cao thì thân thể càng mạnh, mỗi lần có thể tụ tập Huyền khí cũng càng nhiều. Bình chứa rượu to lớn chắc chắn mới có thể chứa nhiều rượu. Chứa càng nhiều rượu thì cái bình càng chắc chắn hơn, đây là sự tuần hoàn tốt.

Giống như lúc Tiêu Lãng ở Dược Vương thành, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện Huyền khí một canh giờ, nếu nhiều hơn thì thân thể không thể hấp thu được, có luyện cũng uổng công. Hiện tại cảnh giới tăng lên tới trung giai Chiến Tướng cảnh, cộng với không ngừng rèn luyện cơ thể, mỗi lần người hắn hấp thu Huyền khí là gấp ba lần trước kia. Tuy nhiên, vì có thần hồn thảo đằng màu tím nên thời gian Tiêu Lãng tu luyện là một phần ba trước kia, bởi vậy vẫn như cũ tu luyện một canh giờ.

Theo thời gian trôi qua, cảnh giới tăng cao, thân thể biến càng rắn chắc, cường đại hơn, mỗi lần có thể hấp thu Huyền khí cũng càng lúc càng nhiều. Thậm chí sau này đến Chiến Tôn cảnh, Chiến Vương cảnh, võ giả bình thường dù có tu luyện Huyền khí suốt ngày thì thân thể cũng hấp thu được.

Đến cảnh giới này rồi thì tác dụng của thần hồn thể hiện ra ngoài.

Một người không thể nào suốt ngày tu luyện Huyền khí đi? Ngươi nên ăn, uống, luyện tập chiến kỹ, rèn luyện thân thể đi? Vậy ngươi làm gì có nhiều thời gian tu luyện? Thần Hồn Chiến Sĩ tu luyện mạnh hơn võ giả bình thường gấp đôi, gấp hai, thậm chí Tiêu Lãng là gấp ba lần. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Mỗi ngày Thần Hồn Chiến Sĩ tu luyện ngắn hơn ngươi lại có được nhiều Huyền khí hơn, có đầy đủ thời gian luyện tập chiến kỹ, rèn luyện thân thể, phong phú kinh nghiệm thực chiến, lại có chiến kỹ thần hồn, võ giả bình thường làm sao sánh bằng?

Tiêu Lãng trở về phòng, Thiên Tầm đã rửa mặt súc miệng xong. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi ra ngoài ăn sáng, ăn xong chạy tới hậu viện rèn luyện thân thể. Trong hậu viện có nhiều công cụ cho đại quân rèn luyện thân thể, dù một trăm người đều tụ tập lại vẫn rất rộng rãi, bởi vậy ai lo việc người nấy, không ảnh hưởng nhau.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm mỗi người tự vác hai cái tạ nặng nhất chạy nhanh trong hậu viện, tu luyện mãi đến giờ cơm trưa. Ăn cơm trưa xong Thiên Tầm tuần thị một vòng rồi trở về phòng tu luyện Huyền khí. Một mình Tiêu Lãng ở lại hậu viện rèn luyện thân thể.

Lúc này tiết trời nóng bức, trừ mấy binh sĩ luyện tập chiến kỹ quân đội ra số còn lại đều trở về phòng tu luyện Huyền khí, hoặc là ngồi dưới tán cây trong hậu viện ngủ trưa.

Tiêu Lãng không để ý ánh mắt của mọi người, một mình điên cuồng tu luyện cho đến khi mặt trời lặn, Thiên Tầm đến tìm hắn ăn cơm mới nghỉ.

Mỗi ngày trôi qua bận rộn mà vui vẻ. Long Nha Phỉ Nhi không xuất hiện một lần nào, bốn vị tiểu thư cũng không lộ mặt. Trừ Phong phó Thống lĩnh ra, không Hồng Y Vệ nào được đi ra ngoài. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ở lại chỗ này như cá gặp nước, bình thường có thể yên tĩnh tu luyện như vậy cũng không tệ.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm vào phủ tướng quân Long Nha đã là ngày thứ năm.

Ban đêm, Thiên Tầm nhàm chán tiếp tục tu luyện Huyền khí, Tiêu Lãng không ngủ được. Tuy hiện tại tốc độ tu luyện rất nhanh nhưng bốn năm sau Tiêu Lãng có thể tu luyện đến Chiến Vương cảnh đã là nghịch thiên. Có lẽ Chiến Vương cảnh xem như một cường giả, tích lũy chiến công đủ trong quân đội, may mắn nữa thì rất có thể là đẳng cấp Thống lĩnh. Nhưng đối với Tiêu Lãng thì bấy nhiêu chưa đủ.

Quân Thần Độc Cô Hành đã nói là không đến Chiến Hoàng cảnh thì không có cả tư cách đi tìm linh dược.

Tiêu Lãng đặt quyết tâm, đánh thức Thiên Tầm:

- Yêu Kê đại ca!

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đến phủ tướng quân Long Nha đã năm ngày, xem như ổn định, giờ là lúc dốc hết sức tu luyện.

Thiên Tầm tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi:

- Sao vậy Yêu Tà?

Tiêu Lãng nói nhỏ:

- Canh chừng giùm ta.

Tiêu Lãng không giải thích thêm. Thiên Tầm gật đầu, Huyền khí vờn quanh, lẻn ra ngoài.

Vù vù vù vù vù!

Nhận được tín hiệu an toàn của Thiên Tầm, Tiêu Lãng lấy ra Tu Di Giới. Ánh sáng chợt lóe, một chiếc bình màu xanh xuất hiện trong tay Tiêu Lãng.

Đây là một trong hai bình đan dược lấy từ mật thất của Cẩu Họa Dược Vương. Quân Thần Độc Cô Hành có hiểu sơ về dược lý, dễ dàng tra xét ra đây là một bình đan dược cực phẩm, có thể khiến thân thể biến cực kỳ cường đại. Tiêu Lãng chuẩn bị sử dụng để thân thể mau chóng mạnh lên, tăng tốc độ tu luyện Huyền khí, vậy là sẽ mau chóng đạt tới Chiến Suất cảnh.

Rút nắp bình ra, mùi thơm nồng nặc ập vào mặt. Tiêu Lãng đổ ra một viên đan dược đỏ rực, uống kèm với nước.

Tiêu Lãng cất Tu Di Giới, âm thầm cảm ứng tình huống thân thể. Tiêu Lãng không phát hiện tình huống khác lạ nào, ngồi xếp bằng nửa nén hương vẫn chưa có phản ứng. Tiêu Lãng nghi ngờ có phải đan dược này là thuốc giả?

Lại lần nữa quá nửa nén hương, vẫn không có phản ứng. Tiêu Lãng chuẩn bị vẫy tay với Thiên Tầm kêu gã vào thì đột nhiên thân thể có biến đổi.

Nóng!

Nóng cháy!

Khí nóng bốc lên từ bụng, nó đến cực kỳ đột ngột, trước khi Tiêu Lãng kịp phản ứng đã chạy khắp tế bào trong người hắn. Tiêu Lãng cảm giác như ở trong lò lửa, làn da biến đỏ rực, mắt cũng đỏ sậm, mũi phun ra khí nóng.

- A...

Tiêu Lãng giật nảy mình, không biết làm sao. Nóng bức làm Tiêu Lãng lăn lộn trên mặt đất, xé rách quần áo, uống nguyên bình nước vẫn không bớt chút nào.

Thiên Tầm luôn chú ý tình huống của tu luyện, vừa thấy liền sợ hãi bay mất ba hồn bảy vía, vội vàng chạy vào.

Thiên Tầm trầm giọng quát:

- Yêu Tà, lập tức vận chuyển Huyền khí, tĩnh tọa nhập định, nếu không thì ngươi sẽ bị đan hỏa đốt chết!

Tiêu Lãng bừng tỉnh, vội vàng bò dậy, không rảnh quan tâm y phục bị xé rách, khoanh chân ngồi, cố nén đau đớn thấu xương, vận chuyển Huyền khí.

Kết quả là liên tục bị đánh gãy, Tiêu Lãng đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Thiên Tầm kiên quyết thúc giục, Tiêu Lãng lại lần nữa vận chuyển Huyền khí.

Lần thứ năm, Tiêu Lãng rốt cuộc thành công nhập định, tuy làn da đỏ như lửa đốt, đầu sáng chóia nhưng người không còn run rẩy, chậm rãi bình tĩnh lại.

Thiên Tầm hồi hộp không dám thở mạnh, luôn ở bên cạnh canh giờ, thỉnh thoảng đi ra ngoài tìm hiểu. Đến nửa đêm, làn da của Tiêu Lãng không đỏ và nóng như vậy, hơi thở bình ổn lại.

Suốt đêm Thiên Tầm không ngủ, Tiêu Lãng nhập định một đêm!

Tiêu Lãng tu luyện một đêm, tuy thân thể không hấp thu nhiều Huyền khí như vậy, tương đương với uổng công tu luyện. Nhưng Huyền khí không ngừng vận chuyển, thân thể Tiêu Lãng trở lại bình thường, da không đỏ rực nữa, sờ không thấy nóng bỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.