Một trăm Hồng Y Vệ theo Long Nha Phỉ Nhi tức giận đùng đùng dẫn dắt đến Hồng Y các trong Thanh Y thành. Nơi này không xem như chỗ trú đóng của Hồng Y Vệ, đây là một đại viện Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược mua sớm tặng cho Long Nha Phỉ Nhi. Sau khi Long Nha Phỉ Nhi tổ kiến Hồng Y Vệ, mỗi lần đến Thanh Y thành không có chỗ sắp xếp cho Hồng Y Vệ thì đều sắp đặt ở đây.
Bên ngoài Hồng Y các, Long Nha Phỉ Nhi chợt kiềm cương ngựa, lạnh lùng quát:
- Trinh sát đâu rồi?
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng ngẩn ra, vội giục ngựa chạy lên, chắp tay hành lễ, cúi đầu đáp:
- Thống lĩnh, có thuộc hạ!
Long Nha Phỉ Nhi ra lệnh:
- Các ngươi lập tức đi Vân Yên các, tìm hiểu rõ ràng tình báo yến hội. Lát nữa bổn Thống lĩnh đi sau, ta không tin bổn Thống lĩnh không thể vào được Vân Yên các nho nhỏ!
Long Nha Phỉ Nhi nói xong dẫn Hồng Y Vệ vào trong đại viện, để lại hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mắt tròn mắt dẹt.
Đại tiểu thư nhà ngươi đi tham gia yến hội thì cứ đi, kêu hai chúng ta tìm hiểu làm quái gì? Cái này có gì phải tìm hiểu? Không cần nói cũng biết bên ngoài Vân Yên các có đại quân thủ vệ, không thể đến gần thì sao tìm ra được gì?
Tiêu Lãng thầm rủa. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng bất đắc dĩ đi trên đường cái, khó khăn lắm mới hỏi rõ vị trí của Vân Yên các. Nhưng Thanh Y thành quá lớn, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mất một canh giờ mới tìm đến Vân Yên các.
Vân Yên các là tửu lâu lớn nhất Thanh Y thành, có tổng cộng bốn tầng giờ đã bị bao hết. Quả nhiên bên ngoài bị đại quân bao vây quanh, ba bước một cương, năm bước một tiêu, một con muỗi cũng đừng hòng bay vào lọt.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nhìn một nữ Thống lĩnh đứng giữa các binh sĩ ngoài Vân Yên các xa xa.
Thiên Tầm nhỏ giọng nói với Tiêu Lãng:
- Lần này Tả Kiếm nói đúng rồi, Long Nha Phỉ Nhi không vào được, mất mặt là chắc rồi.
Tiêu Lãng cười khổ. Lúc này canh giữ trước cửa Vân Yên các chính là Thống lĩnh Nam Cung Ngọc Nhi đối đầu với Long Nha Phỉ Nhi. Tuổi trẻ như vậy có thể làm Thống lĩnh, thực lực của Nam Cung Ngọc Nhi không cần nói cũng biết, chắc chắn là tiểu thư dòng chính của Nam Cung gia.
Tiêu Lãng bĩu môi nói:
- Mặc kệ nó, chúng ta chỉ là Trinh sát, làm chuyện trong bổn phận là được!
Dù sao đợi chút nữa Long Nha Phỉ Nhi đến thì hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng sẽ rút lui. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không được phép đi vào yến hội đẳng cấp cỡ này.
Không lâu sau Long Nha Phỉ Nhi đã đến. Thiên Tầm từ xa đã thấy phó Thống lĩnh Phong Sát và mười Hồng Y Vệ đi bên cạnh xe ngựa. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng lập tức tiến lên nghênh đón, báo cáo tình hình đại khái cho phó Thống lĩnh Phong Sát nghe, chuẩn bị rút lui.
- Các ngươi hãy đi theo, lát nữa mang theo bọn họ tìm một chỗ chờ đợi.
Không ngờ phó Thống lĩnh Phong Sát ra lệnh hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đi theo đại đội. Phó Thống lĩnh Phong Sát dặn dò xong giục ngựa tới gần xe ngựa, cách cửa sổ xe báo cáo với Long Nha Phỉ Nhi.
Nghe nói là Nam Cung Ngọc Nhi thủ vệ, Long Nha Phỉ Nhi hơi khó chịu, nặng nề hừ lạnh nhưng không nói câu nào. Dường như Long Nha Phỉ Nhi không tin Nam Cung Ngọc Nhi dám to gan không cho hắn đi vào.
Kết quả... Long Nha Phỉ Nhi thật sự mất mặt.
Một đội quân sĩ ngăn đội xe lại.
Một Hiệu úy không khách sáo lạnh lùng quát:
- Dừng lại, nơi đây đã là giới nghiêm, những người không phận sự cấm vào!
Long Nha Phỉ Nhi không lên tiếng.
Một tiểu thư vén rèm lên, tức giận lạnh lùng quát:
- Ngươi mù mắt chó rồi sao? Không biết ai đang ngồi trong xe sao? Không biết cờ xí của Hồng Y Vệ chúng ta? Chúng ta là người không phận sự sao?
Hiệu úy hơi tức giận nhưng không dám cứng rắn, chỉ lạnh lùng nói:
- Các ngươi không thể đi vào. Long Nha tiểu thư là Thống lĩnh quân dự bị, không tính là Thống lĩnh chính quy, không có... Tư cách đi vào dự tiệc!
Long Nha Phỉ Nhi tức giận quát: xem tại .
- To gan quá! Cút đi, kêu Nam Cung Thống lĩnh của các ngươi lại đây gặp ta!
Hiệu úy nho nhỏ nếu đã biết thân phận của nàng mà còn dám ăn nói như thế? Nếu như ở Long Nha thành thì Long Nha Phỉ Nhi sớm sai người đánh gãy chân của Hiệu úy rồi.
Hiệu úy bất đắc dĩ ra hiệu với binh sĩ vây quanh đội xe, giục ngựa chạy hướng Nam Cung Ngọc Nhi đứng ở cửa.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếc nhau, âm thầm cảnh giác, cầu nguyện Long Nha Phỉ Nhi đừng nỏi điên quậy phá. Nếu không thì dù không liên lụy đến hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nhưng lúc này trong Vân Yên các có rất nhiều bằng hữu cũ, nếu khiến bọn họ chú ý thì rắc rối to.
Hiệu úy chạy tới nói mấy câu với Nam Cung Ngọc Nhi, nàng giễu cợt nhìn bên này, nói vài câu xong phất tay. Mặt Hiệu úy sa sầm chạy trở về.
Hiệu úy lạnh lùng nói:
- Thống lĩnh nhà ta nói nàng có nhiều chuyện phải làm, không có thời gian thấy người rảnh rỗi. Mời Long Nha tiểu thư trở về đi!
Tuy bây giờ Long Nha Phỉ Nhi không mặc chiến giáp mà là y phục Võ Sĩ màu đỏ, lưng đeo bảo kiếm, đứng trên xe ngựa anh tư hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.
Nghe Hiệu úy nói, Long Nha Phỉ Nhi biến sắc mặt, bản năng nhìn hướng Nam Cung Ngọc Nhi, vừa lúc thấy nàng ta vẻ mặt châm chọc nhìn sang.
Long Nha Phỉ Nhi và Nam Cung Ngọc Nhi luôn gai mắt nhau. Long Nha Phỉ Nhi cảm thấy Nam Cung Ngọc Nhi là hồ ly tinh, bẩm sinh dụ dỗ nam nhân. Nam Cung Ngọc Nhi khinh thường cung cách điêu ngoa của Long Nha Phỉ Nhi. Bình thường Long Nha Phỉ Nhi, Nam Cung Ngọc Nhi gặp nhau tối đa là châm chọc trào phúng vài câu, không ngờ hôm nay Nam Cung Ngọc Nhi không nể mặt như vậy. Cái này chẳng phải là làm Long Nha Phỉ Nhi mất mặt trước mắt bao người sao? Nếu tin này truyền ra thì phụ thân của Long Nha Phỉ Nhi cũng mất hết mặt mũi.
Long Nha Phỉ Nhi lập tức tay cầm bảo kiếm, rống to:
- Nếu bổn Thống lĩnh không đi thì sao? Nếu nhất định muốn đi vào thì thế nào? Ngươi có thể làm gì?
Hiệu úy khó xử, gã khó xử đôi bề, quay đầu nhìn Nam Cung Ngọc Nhi bình tĩnh đứng.
Hiệu úy cắn răng nói:
- Ty chức chỉ nhận quân pháp, chỉ nghe quân lệnh của quan trên. Nếu Long Nha tiểu thư dám xông loạn, ty chức chỉ có thể làm theo quân lệnh... Giết tại chỗ!
Quân lệnh không sai, các tướng quân phụ trách thủ hộ Vân Yên các đúng là có nhận mệnh lệnh như vậy. Có ai dám xông vào Vân Yên các thì mặc kệ là ai, giết không tha. Hiệu úy tin tưởng không ai dám mạnh mẽ xông vào, dù sao bên trong đang có rất nhiều đại nhân vật, công chúa, sử tiết đoàn đều ở bên trong. Hiệu úy tin tưởng nếu Long Nha Phỉ Nhi không ngốc nghếch thì tuyệt đối không dám xông loạn, dù sao mạo phạm công chúa thì dù nàng có phụ thân là tướng quân cũng không che chở cho nàng được.
Long Nha Phỉ Nhi không phải kẻ ngốc nhưng nàng... Cứng đầu.
Long Nha Phỉ Nhi là con gái duy nhất của Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược. Từ nhỏ mẫu thân của nàng chết bệnh, Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược là người si tình, không cưới vợ nạp thiếp, cực kỳ yêu thương con gái duy nhất, nếu không thì gã đã chẳng lập Hồng Y Vệ cho nàng. Từ nhỏ đến lớn Long Nha Phỉ Nhi chưa từng chịu nhục như vậy, càng đừng nói bị Hiệu úy nho nhỏ hăm dọa. Mặt Long Nha Phỉ Nhi xanh mét.
Long Nha Phỉ Nhi tức sùi bọt mép, rút bảo kiếm ra, như nữ tướng quân thật sự, vung tay hào khí ngút trời.
Long Nha Phỉ Nhi quát to:
- Bổn Thống lĩnh không tin tà, hôm nay ta muốn xông vào một lần để xem ai dám ngăn ta? Hồng Y Vệ nghe lệnh, toàn quân xung phong, ai dám ngăn cản giết không tha!
Tiếng quát to vang vọng gần cửa Vân Yên các, mọi người giật nảy mình. Thân thể phó Thống lĩnh Phong Sát cao to run bần bật, giống như đang vật lộn với mụ vợ già sắp trút bầu tâm sự. Mười binh sĩ Hồng Y Vệ suýt té cái bịch. Bốn tiểu thư ngồi trong xe ngựa vẻ mặt giật mình, ngạc nhiên, sợ hãi không dám nhúc nhích. Hiệu úy và hai mươi mấy quân sĩ quay mặt nhìn nhau.
Hôm nay muốn xông vào một lần để xem ai dám ngăn ta?
Nhiều người nghi ngờ có phải đầu óc Long Nha Phỉ Nhi bị bò đá không. Nơi này là chỗ nào? Bên trong có ai đang ngồi? Long Nha Phỉ Nhi thật sự dám gây chuyện tại đây?
Hồng Y Vệ toàn quân xung phong? truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Tổ cha nó!
Có mười mấy Hồng Y Vệ mà dám hét toàn quân?
Ngươi không nhìn xem có bao nhiêu người canh gác Vân Yên các tại đây? Vạn người, đủ con số một vệ!
Mười người muốn xung kích đại quân vạn người, dù là Thanh Minh cũng không dám làm như vậy. Ai dám can đảm quấy rầy thì... Giết không tha? Đây là chuẩn bị nghịch thiên rồi sao?