Yêu Giả Vi Vương

Chương 196: Hài tử không lớn lên




Uống nhiều thì cần đi tiểu nhiều, trông như Tiêu Lãng say khướt nhưng thật ra lòng hắn cực kỳ tỉnh táo. Tiêu Lãng làm bộ lảo đảo đứng dậy, xin lỗi một tiếng muốn đi trút bầu tâm sự. Một người dẫn đầu năm hộ vệ nháy mắt với người ngồi cạnh Tiêu Lãng. Người kia giả bộ say rượu, giơ chân ngáng Tiêu Lãng lắc lư đi tới trước.

Tuy người Tiêu Lãng lảo đảo nhưng cơ bắp căng cứng, người kia vừa nhúc nhích là hắn biết ngay. Dường như Tiêu Lãng thật sự say, tiếp tục đi tới trước. Tiêu Lãng bị ngáng chân, không chút bất ngờ té tới trước, đập vào một góc bàn, mặt bị trầy, vết xước toát ra máu.

Mấy hộ vệ nhìn Tiêu Lãng lắc lư bò dậy, mặt chảy máu, đáy mắt lóe tia nghi ngờ.

Hộ vệ giơ chân ngáng Tiêu Lãng thì vẻ mặt lúng túng liên tục xin lỗi:

- Ai nha, huynh đệ, xin lỗi! Ta định đứng lên... Rất xin lỗi, tại ta uống say. Ngươi không bị thương đi?

- Không sao, không sao, rách da, chuyện nhỏ. Ực... Các ngươi uống tiếp đi, ta đi trút bầu tâm sự.

Tiêu Lãng đứng dậy, lắc đầu một cái, giơ tay lau máu trên mặt, tiếp tục đi ra ngoài.

Sau khi Tiêu Lãng đi ra, nghi ngờ biến mất trong mắt mấy hộ vệ, không thích nói chuyện với Thiên Tầm nữa, giả bộ uống say, xin lỗi một tiếng lần lượt rời đi.

Tiêu Lãng đi nhà vệ sinh quay trở về thấy mấy người đã rời đi bề ngoài kinh ngạc trong lòng cười nhạt. Thiên Tầm âm thầm giơ ngón cái hướng hắn.

Chủ tử của mấy hộ vệ hơi nghi ngờ thân phận của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Bề ngoài hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng biến đổi lớn như vậy, mới rồi người kia giơ chân rõ ràng là muốn chứng thực xem họ có dịch dung không.

Có hai cách dịch dung, hóa trang và mặt nạ da người.

Khoảng cách gần như vậy, trên mặt hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng có hóa trang hay không dù là con heo cũng nhìn ra được. Tiêu Lãng đụng trúng bàn, mặt lập tức chảy máu là rất bình thường, chứng minh trên mặt của hắn không dán mặt nạ da người.

Dịch Dung đan của Ẩn Đế quả nhiên lợi hại, thay đổi khuôn mặt, nếu hôm nay hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng dán mặt nạ da người thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấu ngay.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng thầm thở phào, xem ra hôm nay có thể tránh thoát một kiếp, còn về là ai nghi ngờ thì lát nữa nhìn chủ tử của đám hộ vệ là ai thì biết. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Bên này bọn họ ăn ngon uống đã, bên kia các công tử, tiểu thư cũng vậy, không khí náo nhiệt. Thỉnh thoảng vang tiếng cười dài hào khí của công tử, cùng tiếng cười như chuông bạc của các tiểu thư.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đứng chờ bên ngoài, không nói chuyện với ai, đợi Long Nha Phỉ Nhi đi ra.

Hơn hai canh giờ sau, Long Nha Phỉ Nhi bước ra, được người dìu. Đêm qua Long Nha Phỉ Nhi nổi trội, gần như trở thành đệ nhất tiểu thư Bắc Cương, hôm nay càng khỏi phải nói, chắc chắn là đối tượng đám công tử theo đuổi. Long Nha Phỉ Nhi là một người ngốc nghếch không có chút tâm kế, bị người chuốc say là bình thường.

Người dìu Long Nha Phỉ Nhi là một vị tiểu thư nhà tướng quân, quan hệ khá tốt với Long Nha Phỉ Nhi. Tiêu Lãng nhanh chóng kêu người đánh xe lại đây, tiểu thư kia dìu Long Nha Phỉ Nhi lên xe ngựa mới chạy hướng Hồng Y các.

Xe ngựa mới ra khỏi quân doanh tiến Thanh Y thành, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cưỡi ngựa theo hai bên xe nghe bên trong có tiếng nôn mửa, tiếng rên rỉ khó chịu của Long Nha Phỉ Nhi.

Tuy chỉ nghe thanh âm nhưng chắc bây giờ Long Nha Phỉ Nhi rất khó chịu. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không muốn quan tâm Long Nha Phỉ Nhi. Một là hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đều là nam nhân, không dám tùy tiện đi vào xe ngựa. Hai là sợ Long Nha Phỉ Nhi uống say, xúc phạm nàng.

Nhưng một lát sau bên trong vọng ra tiếng Long Nha Phỉ Nhi kêu:

- Người đâu!

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nhìn nhau. Tiêu Lãng nháy mắt, Thiên Tầm lắc đầu nguầy nguậy. Tiêu Lãng cắn răng lên xe, vén rèm vào.

Cảnh tượng đập vào mắt thật buồn nôn, không biết Long Nha Phỉ Nhi uống mấy ly mà ói tùm lum quanh giường. Tuy bọn họ ăn sơn trân hải vị nhưng phun ra đồ vật buồn nôn, khó ngửi như nhau.

Long Nha Phỉ Nhi nửan ằm trên giường, mặc y phục võ sĩ hoa lệ, mặt đỏ hồng, mắt nửa mở mông lung.

Long Nha Phỉ Nhi lầm bầm:

- Người... Người đâu... Ta... Ta muốn... Uống nước!

- Tổ cha nó...

Mới đầu Tiêu Lãng nghe lầm, nghe câu:

- Đến... Đến... Ta muốn...

Làm Tiêu Lãng sợ muốn chết, ngay câu sau hắn mới hiểu ra. Tiêu Lãng muốn đi tìm nước nhưng quay đầu nhìn, thấy ấm trà đựng nước bị Long Nha Phỉ Nhi ói ụa tùm lum, bên trong còn chút nước trà. Tiêu Lãng khó xử.

Long Nha Phỉ Nhi tiếp tục rên rỉ:

- Nước, nước, ta muốn... Nước!

Tiêu Lãng gãi đầu, cuối cùng bất đắc dĩ lấy một cái ly sạch, rót nước vào. Tiêu Lãng một tay nâng vai Long Nha Phỉ Nhi, mớm cho nàng.

Uống nước xong Long Nha Phỉ Nhi đỡ hơn, thiếp ngủ. Tiêu Lãng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Long Nha Phỉ Nhi bắt lấy chiến giáp của hắn, mắt mông lung khép hờ.

Long Nha Phỉ Nhi nói nhỏ:

- Đừng đi, đừng rời xa ta...

- Tổ cha nó, làm ơn đừng trực tiếp như vậy được không? Mặc kệ người ta có chịu được hay không!

Tiêu Lãng con ngươi co rút, hoàn toàn không biết làm thế nào. Tiêu Lãng giật chiến giáp, muốn thoát khỏi Long Nha Phỉ Nhi bước xuống xe ngựa. Nếu bị người ta biết Tiêu Lãng và Long Nha Phỉ Nhi ở một mình trên xe ngựa thời gian dài thì hắn mất trong sạch không sao, sợ là bị người băm thành thịt vụn.

Ai ngờ Tiêu Lãng giật một cái, Long Nha Phỉ Nhi bật dậy, đôi tay ôm chặt eo hắn, ngực dán vào lưng và cánh tay của hắn.

Long Nha Phỉ Nhi nói nhỏ:

- Đừng, đừng rời xa ta!

Tiêu Lãng như bị điện giật, toàn thân run lên. Mặc chiến giáp nên lưng không cảm nhận được gì, nhưng cánh tay không có! Tay trái của Tiêu Lãng cảm nhận rõ ràng ngực Long Nha Phỉ Nhi đầy đặn, co giãn, chắc bị ép giờ biến hình rồi.

- Ừng ực.

Tiêu Lãng nuốt nước miếng, khó khăn quay đầu lại, định nhìn tình huống xem thế nào rồi quyết định. Nếu Long Nha Phỉ Nhi thật sự kiên quyết thì Tiêu Lãng đành nhịn đau 'chịu nhục'. Lời của cấp trên là quân lệnh, kháng mệnh sẽ bị quân pháp xử trí.

Nhưng Tiêu Lãng trông thấy khuôn mặt đẫm lệ, mắt mông lung không tỉnh táo.

Long Nha Phỉ Nhi lầm bầm:

- Đừng... Đừng rời xa ta, đừng rời khỏi Phỉ nhi... Mẫu thân, mẫu thân, Phỉ nhi sẽ ngoan ngoãn...

Lòng Tiêu Lãng bình tĩnh lại, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, trong mắt có tia đau lòng.

Mẫu thân của Long Nha Phỉ Nhi qua đời từ sớm, ai trong Long Nha thành cũng biết điều này, bởi vì Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược không nạp thiếp, là người chung thủy trở thành câu chuyện tuyệt đẹp lưu truyền trong Bắc Cương.

Lúc trước Tiêu Lãng có nghe nói nhưng không quá để ý, bây giờ nghe Long Nha Phỉ Nhi khóc kêu mẫu thân, vẻ mặt sợ hãi thì lòng bâng khuâng. Tiêu Lãng nhớ đến Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược làm Phiêu Kỵ tướng quân mấy năm rồi, bình thường võ tướng không có tư cách cư ngụ trong thành mà là quân doanh. Có thể tưởng tượng tuổi thơ của Long Nha Phỉ Nhi rất tội nghiệp.

Không có phụ thân thương, không có mẫu thân yêu, hèn chi tính tình của Long Nha Phỉ Nhi nóng nảy quái lạ như vậy, đây là một hài tử không lớn lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.