Yêu Giả Vi Vương

Chương 222: Tả Kiếm lập công




Keng keng keng!

Tả Kiếm rống lên, vô số binh sĩ rút ra Huyền khí, bao vây hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Chỉ chờ Tả Kiếm ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ xông lên giết hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Thiên Tầm sợ đến bắp chân run rẩy, không dám thở mạnh. Trán Tiêu Lãng toát mồ hôi lạnh. Mới nãy Tiêu Lãng bỏ đầu người vào Tu Di Giới khó tránh khỏi dính chút máu, không ngờ đó là sơ hở cực lớn. Cảm nhận sát ý từ Tả Kiếm, Tiêu Lãng biết nếu hắn không đáp cho tốt thì hai người sẽ chết tại đây.

Đừng nói là lúc này Tả Kiếm có lý, cho dù gã không có lý, gai mắt hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng giết ngay tại chỗ cũng không thành vấn đề. Tả gia là siêu cấp thế gia, có được quyền thế. Tiêu Lãng biết rõ điều đó.

Cảm nhận Tả Kiếm phát ra sát ý ngày càng đậm, Tiêu Lãng bất đắc dĩ cắn răng, khom người vái chào nói:

- Bẩm Tả Thống lĩnh, ty chức đúng là có chuyện giấu giếm. Mới rồi chúng ta gặp tiểu ođội quân địch, khoảng mấy chục người, chính là hai người ty chức ra tay giết đám người này! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- A?

Tiêu Lãng trả lời khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc.

Mấy chục người?

Chỉ hai người giết chết? Thi thể ở đâu?

Tả Kiếm không tin, lạnh lùng quát:

- Còn dám nói dối? Nếu đã giết người thì xác đâu? Và các ngươi dựa vào cái gì giết mấy chục người mà thân thể không bị thương chút gì?

Mắt Tiêu Lãng chợt lóe, nhìn hố sâu phía xa, cắn răng nói:

- Ty chức là thiếu tộc trưởng của A Lý Sơn tộc, tộc ta có một loại vu thuật kỳ diệu. Thuộc hạ dựa vào vu thuật đánh chết mấy chục người này, còn xác thì chôn dưới hố. Những cái hố sâu này là vu thuật của thuộc hạ tạo ra!

- Ha ha ha ha ha ha! Vu thuật?

Tả Kiếm ngửa đầu cười dài, vẻ mặt giễu cợt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo , quát lớn:

- Ngươi xem bổn Thống lĩnh là con nít ba tuổi sao? Man di các ngươi còn có vu thuật gì? Vu thuật có thể giết mấy chục người? Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười, buồn cười! Người đâu, giết hai tên gian tế này cho ta!

Hơn mười binh sĩ xung quanh vạn Huyền khí, giơ cao Huyền khí định ra tay. Mắt Thiên Tầm nổi sát ý, định liều mạng đấu một trận bảo vệ Tiêu Lãng chạy trốn. Thiên Tầm biết rõ cho dù bây giờ Tiêu Lãng có nói ra thân phận thật thì Tả Kiếm cũng sẽ giết bọn họ. Tiêu Lãng là một trong những người Tả gia muốn giết nhất.

Tiêu Lãng quát to:

- Khoan đã!

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Tả Kiếm, rống to:

- Nếu Tả Thống lĩnh không tin thì ty chức sẽ chứng minh ngay lập tức!

Tả Kiếm ngồi trên chiến mã to lớn nhìn xuống hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, phất tay. Hơn mười binh sĩ thu đao lại.

Tả Kiếm giễu cợt nói:

- Được, bổn Thống lĩnh mỏi mắt mong chờ, để xem vu thuật của A Lý Sơn tộc các ngươi kinh người như thế nào, có thể giết chết mấy chục người!

- Tả Thống lĩnh hãy nhìn thật kỹ, để xem ta có nói dối hay không!

Tiêu Lãng bị không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể ra vẻ thần bí lầm bà lầm bầm, vạn Thuật Liễm Tức. Khí thế trên người Tiêu Lãng hoàn toàn biến mất, trở thành một người bình thường.

Tiêu Lãng kiêu ngạo liếc Tả Kiếm, nói:

- Tả Thống lĩnh, ngươi cảm ứng hơi thở trên người ta đi!

Tả Kiếm đã sớm cảm ứng, trong mắt lộ ra kinh ngạc. Binh sĩ Hiệu úy bên cạnh cũng thấy rất kỳ diệu, khí thế của một người chớp mắt bị che giấu đi, biến thành người thường?

Tả Kiếm trầm ngâm một lúc, lạnh lùng cười:

- Đây là chiến kỹ quái dị của ngươi, không thể tính là vu thuật. Lại nói ngươi có thể dựa vào vu thuật này giết chết mấy chục người sao?

Không thể nào!

Tiêu Lãng đành thi triển tuyệt chiêu.

Tiêu Lãng vẻ mặt thành kính cuầ nguyện:

- Hỡi Sơn thần vĩ đại, xin nghe...

Thấy Tiêu Lãng run run như bị điên, khóe môi mọi người cong lên mỉa mai. Man di này đang làm trò hề sao? Thật sự cho rằng mọi người có mặt là đồ ngốc?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Giây tiếp theo...

Mọi người biến sắc mặt, bởi vì mặt đất lắc lư. Tả Kiếm và Chiến Vương cảnh bên cạnh gã như gặp đại địch, phát ra khí thế ồ ạt, mắt bắn ra tia sáng quét xung quanh, vẻ mặt kinh sợ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hắc sam thụ cách chỗ này khoảng vài trăm thước chợt ngã xuống, bụi đất bay lên, hù mấy trăm binh sĩ gần đó giật nảy mình. Chờ bụi bặm rơi xuống, mặt đất xuất hiện một cái hố to, sâu không thấy đáy!

Tả Kiếm nhìn chằm chằm bên kia, gã cưỡi chiến mã nên dễ dàng nhìn thấy hố sâu kia. Tả Kiếm quay đầu lại, vẻ mặt giật mình, kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Lãng.

Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Lãng khác hẳn đi. Hai cái đầu trọc yêu diễm của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng biến bí ẩn khó hiểu trong mắt mọi người.

Khiến động đất, làm mặt đất xuất hiện một hố sâu, khiến hắc sma thụ to lớn ngã xuống là năng lực cỡ nào?

vu thuật của Man di này khủng bố như vậy? Giờ phút này, không còn ai nghi ngờ bản lĩnh hai người giết mấy chục người của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nữa.

Tiêu Lãng thấy vẻ mặt kinh sợ của mọi người, không có vẻ gì nghi ngờ thì thầm thở phào.

Tiêu Lãng giả bộ vẻ mặt kiêu ngạo nói:

- Tả Thống lĩnh, hiện tại đã tin tưởng bản lĩnh giết chết mấy chục người của ty chức rồi đi?

Tả Kiếm bừng tỉnh, nhìn chằm chằm hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, chợt nở nụ cười.

Tả Kiếm rất thân thiết nói:

- Không ngờ hai vị tráng sĩ có tài nghệ như vậy, là Tả Kiếm đã nhìn nhầm. Vu thuật này có thể nói là đoạt tạo hóa thiên địa, cực kỳ huyền diệu. Các ngươi ở trong quân rất đáng tiếc. Hai vị tráng sĩ có hứng thú gia nhập vào Tả gia không? Ta có thể bảo đảm cho hai vị đời này vinh hoa phú quý, A Lý Sơn tộc của các ngươi cũng sẽ danh dương thiên hạ, xương thịnh phồn vinh vì các ngươi!

Thiên Tầm kinh ngạc. Tiêu Lãng vẻ mặt hờ hững, trong lòng cười lạnh. Tả Kiếm muốn chiêu lãm bọn họ? Nếu Tiêu Lãng vào tả gia thì chắc người thứ nhất muốn giết hắn chính là Tả Minh.

Cười lạnh thì cười, Tiêu Lãng khó xử. Nếu Tiêu Lãng từ chối Tả Kiếm thì chắc chắn gã sẽ lại động sát khí. Tiêu Lãng rất hiểu những đệ tử thế gia này, nếu không cho mình sử dụng thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác. Nơi đây không có người ngoài, dù Tả Kiếm có giết hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cũng phủi tội sạch sẽ.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Ngay khi Tiêu Lãng định kéo dài thời gian qua loa với Tả Kiếm thì sau lưng Kiếm Thần vệ chợt có vô số binh sĩ vọt ra làm mọi người giật mình.

Một Trinh sát nhanh chóng chạy tới, từ xa đã trầm giọng quát:

- Bẩm Thống lĩnh, Đông Phương Thống lĩnh dẫn đại quân chạy hướng bên này!

Đông Phương Ngạo Nhiên!

Tiêu Lãng mừng rỡ, sớm nghe nói Đông Phương Ngạo Nhiên lành vết thương liền xuất phát, giờ đến vừa lúc. Quả nhiên, Tả Kiếm không nói gì nữa, cũng không hành động, chờ Đông Phương Ngạo Nhiên tiến đến.

- Ha ha ha ha ha ha! Chúc mừng Tả huynh, chúc mừng Tả huynh!

Đông Phương Ngạo Nhiên dẫn theo một cường giả Chiến Vương cảnh đến, giục ngựa chạy nhanh, từ xa đã hét to:

- Không ngờ Tả huynh giết một thiên tài tuyệt thế Huyết Man tử, lần này vị trí Phiêu Kỵ tướng quân chắc chắn là của Tả huynh rồi!

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng giật mình. Trong mắt Tả Kiếm tràn ngập kiêu ngạo, ngoài mặt thì làm bộ không cho là đúng.

Tả Kiếm nói:

- Một thiên tài tuyệt thế bình thường có đáng là gì? Ngạo Nhiên huynh khen trật rồi, nếu như có thể giết hết hoàng tử, thiên tài tuyệt thế mới là bản lĩnh tài tình!

Đông Phương Ngạo Nhiên cười khổ nói:

- Tả huynh, ta thấy quay về doanh rồi nói đi. Huyết Hồng NHật, Huyết Hồng Nguyệt điên rồi, xua toàn quân truy giết chúng ta! Ta mới đi vào chưa được mấy ngày đã chịu hếtn ổi bị đuổi về.

Tả Kiếm hào khí nói:

- Hừ! Kiếm Thần vệ của ta vừa mới đại chiến, vô số người bị thương cần tĩnh dưỡng. Nếu không thì ta không tiếc đấu với chúng, bây giờ tạm về doanh trước vậy!

Tả Kiếm quay đầu nói với hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng:

- Các ngươi cũng đi theo chúng ta trở về doanh. Huyết Man tử nổi điên , các ngươi tiếp tục ở lại đây sẽ mất mạng!

Đông Phương Ngạo Nhiên kinh ngạc nhìn hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, thấy hai cái đầu trọc thì nhận ra thân phận của họ, gật đầu. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếc nhau, abát đắc dĩ đi theo đại quân rút khỏi Mê Huyễn sâm lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.