Tiêu Lãng hận nhất là đi dự tiệc, càng đừng nói là yến hội Vân Tử Sam tổ chức. Tiêu Lãng nhức đầu nhưng không thể từ chối. Lúc hoàng hôn, Tiêu Lãng cắn răng đi cùng Long Nha Phỉ Nhi vào daonh trại của Vân Tử Sam.
Nơi Vân Tử Sam ngụ ở rất lớn, trang trí xinh đẹp, tuy rằng không sánh được hoàng cung nhưng có thể so với vài tửu lâu lớn trong Thanh Y thành. Rõ ràng Thượng tướng quân Kinh Lệ tốn nhiều công sức vào đây.
Vân Tử Sam vẫn mặc váy tím xinh đẹp như nữ thần từ chín tầng trời giáng xuống. Khiến Tiêu Lãng bất ngờ là Trà Mộc, Nghịch Thương, Đông Phương Ngạo Nhiên, Nam Cung Ngọc Nhi, hai Thống lĩnh trẻ tuổi của Bắc Cương, một tiểu thư cũng có mặt.
Long Nha Phỉ Nhi tùy tiện đi vào:
- Long Nha Phỉ Nhi kính chào công chúa điện hạ!
Tiêu Lãng không nhìn lung tung, cung kính một gối hành lễ:
- Yêu Tà tham kiến công chúa điện hạ, kính chào các vị đại nhân!
Vân Tử Sam yêu kiều cười nói:
- Mời Yêu Tà phó Thống lĩnh đứng lên.
Vân Tử Sam càng lúc càng thục nữ, khuôn mặt xinh đẹp, cười mỉm chi, cho người cảm giác thân thiết rồi lại như cách xa ngàn dặm, không dám khinh nhờn.
Đông Phương Ngạo Nhiên bỗng lên tiếng:
- Ha ha ha ha ha ha! Phỉ Nhi tiểu thư, chúng ta biết ngay hôm nay mời yến chắc chắn tiểu thư sẽ đến. Thế là chúng ta đều chạy tới chỗ điện hạ cùng nhìn vị vu thuật sư thần kỳ này. Không biết Yêu phó Thống lĩnh có thể cho chúng ta kiến thức không?
Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Mắt Vân Tử Sam lóe sáng, rất có hứng thú. Đôi mắt quyến rũ của Nam Cung Ngọc Nhi nheo lại, lộ liễu muốn dụ dỗ Tiêu Lãng. Trong mắt Trà Mộc tràn đầy trưng cầu, dường như muốn Tiêu Lãng cho biết hắn rốt cuộc có phải là người đó không.
Tiêu Lãng xụ mặt, biểu tình lạnh băng, khô khan nói:
- Vu thuật của tộc ta khi phóng ra cần nhiều hồn lực, đêm qua đã tiêu hao nhiều ở chỗ Tả Thống lĩnh nên có lẽ đã làm các vị thất vọng rồi.
Quả nhiên mọi người hơi thất vọng, nhưng Tiêu Lãng đã nói cái này cần hao phí hồn lực nên bọn họ không miễn cưỡng.
Đêm hôm qua Trinh sát của họ đều dò xét rõ ràng, Tiêu Lãng có thể phóng thích vu thuật, trong phạm vi ngàn thước đất rung núi chuyển. Làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhiều người có mặt, không ai nghi ngờ sự thật về vu thuật bí ẩn của Tiêu Lãng, nếu không thì tối nay hắn không có tư cách đến đây.
Long Nha Phỉ Nhi cười híp mắt, đêm hôm qua nàng thật sự cảm ứng được vu thuật thần kỳ của Tiêu Lãng. Long Nha Phỉ Nhi mang theo Tiêu Lãng ngồi xuống hai cái bàn, bưng ly rượu lên uốngm ột hớp.
Long Nha Phỉ Nhi nghiêng đầu hỏi:
- Các ngươi đang trò chuyện về cái gì vậy?
Trà Mộc thấy Tiêu Lãng không làm ra ám thị gì với mình thì chủ động tiếp lời:
- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta vẫn thảo luận về đạo trị quốc đêm qua công chúa điện hạ nêu lên.
- Đạo trì quốc?
Có lẽ đêm hôm đó Long Nha Phỉ Nhi không có mặt, cảm thấy rất hứng thú.
Long Nha Phỉ Nhi hỏi:
- Trà Mộc công tử có kiến giải gì?
Trà Mộc cười nói:
- Cá nhân ta cho rằng cần lấy võ lập quốc, lấy văn trị quốc, lấy pháp trị quốc. Từ xưa lấy võ vi phạ lệnh cấm, dựa vào một đám võ phu quản lý quốc gia rất dễ xảy ra chuyện chuyên quyền loạn pháp, một tay che trời. Dù sao một đất nước có mấy ức võ giả hàn môn, từ xưa có được lòng dân là được thiên hạ.
Tiêu Lãng yên lặng ngồi, cúi đầu, không dám nhìn lung tung. Tiêu Lãng nghe Trà Mộc nói, cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ các công tử, tiểu thư có tư tưởng như vậy, có thể thảo luận đề tài cao cấp thế này, không giốngl úc trước dụ dỗ đưa tình? Điều này làm Tiêu Lãng nhìn các công tử, tiểu thư với cặp mắt khác xưa.
Tiêu Lãng không hiểu những điều này nhưng Trà Mộc nói rất hợp lý và có đạo lý. Suy nghĩ kỹ thì thấy ánh mắt của Trà Mộc rất sâu xa. Bản thân Trà Mộc đại biểu võ giả thế gia vậy mà lại giúp võ giả hàn môn nói chuyện, điều này khiến Tiêu Lãng càng khâm phục Trà Mộc hơn.
Đông Phương Ngạo Nhiên không ủng hộ quan điểm của Trà Mộc, liên tục xua tay nói:
- Trà Mộc huynh nói sai rồi, sai mười mươi! Theo ngươi nói thì để một đám học văn trị lý quốc gia? Hoàn toàn dựa vào luật pháp? Thế giới này võ lực phát đạt, cường giả lớp lớp. Ngươi kêu một đám phế vật không chút võ lực, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh đi quảnl ý những võ giả này? Thế chẳng phải là khiến thiên hạ đại loạn sao? Mấy ức võ giả có ai chịu phục? Ngươi nhìn xem năm học sĩ trong vương triều, bọn họ ra lệnh có vị thành chủ nào thật lòng nghe theo? Lại nói một quốc gia không hưng thịnh võ học thì ngoại địch đến sẽ làm sao? Ai đi bảo vệ quốc gia? Ai đi chinh chiến sa trường?
Nghịch Thương cười tiếp tục bảo:
- Ngạo Nhiên huynh không cần cố chấp như vậy. Không phải Trà Mộc hoàn toàn phủ định võ lực, chỉ nói về phần trị lý quốc gia lấy pháp trị là tốt. Quốc gia vẫn cần võ giả bảo vệ, không cần chất vấn điều này.
Một công tử Bắc Cương xen lời:
- Nghịch công tử, bản thân ta không đồng ý.
Mọi người thảo luận kịch liệt, ngươi một câu ta một lời nói không ngừng. Tiêu Lãng nghe nửa ngày, hiểu chút chút.
Đây là cuộc chiến giữa trị văn và trị võ, nhìn từ mặt khác là vấn đề mâu thuẫn giữa võ giả hàn môn, võ giả thế gia trong vương triều ngày càng kịch liệt.
Thần Hồn đại lục là thế giới cường giả số một, nên người thống trị nhiều thành thị của Chiến Vương triều đều là cường giả. Ví dụ như thành chủ Hỏa Phượng thành ở tây bắc một tay che trời.
Có cường giả quản lý thành thị đúng là không ai dám quậy, nhưng mặt cai trị có vô số tệ nạn. Ví dụ như võ giả hàn môn ở trong thế giới này không phải người, võ giả thế gia muốn giết cứ giới, dẫn đến võ giả hàn môn, võ giả thế gia càng lúc càng đối chọi nhau, mâu thuẫn càng lúc càng sâu. Nhóm cao tầng tthóng trị đều nhận ra điều này nên mới có đề tài thảo luận hôm nay.
Trà Mộc, Nghịch Thương tuy là đại biểu võ giả thế gia lại cho rằng cần lấy pháp trị quốc, đối xử tốt với võ giả hàn môn, phản đối bạo lực chấp pháp. Những người khác không đồng ý quan điểm này, vì nó xúc phạm đến lợi ích của họ, nên mới thảo luận kịch liệt như vậy. xem tại TrumTruyen.vn
Khiến Tiêu Lãng nghi hoặc là Vân Tử Sam là một công chúa, nêu ra đề tài như vậy là có ý gì? Vân Tử Sam không có tư cách leo lên hoàng vị, vậy nàng quan tâm trị quốc như thế nào để làm chi?
Trong lúc Tiêu Lãng suy tư thì Trà Mộc chuyển đề tài lên người hắn:
- Yêu Tà phó Thống lĩnh, nghe nói ngươi là thiếu tộc trưởng trong A Lý Sơn tộc, không biết ngươi có kiến giải gì về đạo trị quốc không?
Mọi người ngừng thảo luân, đưa mắt nhìn, muốn nghe vu thuật sư thần kỳ này có cao kiến gì.
Tiêu Lãng ngẩn ra, lập tức hiểu Trà Mộc muốn chứng thực hắn có phải là Tiêu Lãng hay không. Diệu kế của Quân Thần Độc Cô Hành làm Trà Mộc phân vân.
Tiêu Lãng đứng lên, cung kính chắp tay hành lễ, thô lỗ nói:
- Vị đại nhân này nói đùa, kẻ hèn này là mãng phu thì biết cái gì đạo trị quốc?
Mọi người mới rồi hơi có hứng thú giờ ủ rũ. Vân Tử Sam và mấy tiểu thư quay đầu đi, không thèm nhìn Tiêu Lãng. Những người khác cười thầm, không để ý, hiển nhiên cho rằng Tiêu Lãng xuất thân Man di, hiểu được chuyện này mới là lạ.
Tiêu Lãng thấy mắt Trà Mộc tối sầm thì đổi giọng:
- Nhưng mà!
Tiêu Lãng cười hì hì nói:
- Tuy kẻ hèn này không hiểu đạo trị quốc nhưng ta cho rằng trị quốc rất đơn giản.
- A?
Toàn trường kinh ngạc!
Chiến Vương triều lập quốc đã lâu, luôn tranh chấp vấn đề này, tìm cách biến đổi, tìm ra mkột điểm chung, gác lại cách trị quốc khác nhau, vừa có thể giữ lợi ích cho thế gia và không khiến võ giả hàn môn đối địch như vậy. Hơn một ngàn năm qua, vô số trí giả, đại nhân vật đều nghĩ không thông, Man di nho nhỏ lại nói là... Rất đơn giản?
Đông Phương Ngạo Nhiên, hai công tử Bắc Cương không tin, mắt lộ ra giễu cợt. Trà Mộc mỉm cười, bưng ly rượu lên, chờ đợi Tiêu Lãng giải đáp.
Long Nha Phỉ Nhi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lãng, muốn xem phó Thống lĩnh nhiều lần cho nàng bất ngờ lần này sẽ đem đến cái gì.
Đôi mắt quyến rũ của Nam Cung Ngọc Nhi nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, tràn ngập hứng thú. Mắt Vân Tử Sam sáng ngời, nụ cười khẽ làm mọi người mù mắt.
Vân Tử Sam mở miệng hỏi:
- Yêu Tà thiếu tộc trưởng có cao kiến gì cứ nói đừng ngại, Tử Sam xin lắng tai nghe.
- Kẻ hèn lớn lên trong núi, có lẽ ăn nói hơi thô tục, các vị đừng để trong lòng.
Tiêu Lãng nhếch môi cười, liếc Vân Tử Sam, Nam Cung Ngọc Nhi.
Tiêu Lãng cười gian nói:
- Thật ra ta cho rằng trị quốc không khác gì thuần phục bà nương. Tộc của ta có một vị đại tế ti, bản thân không có chút võ lực nhưng hắn có rất nhiều bà nương, ai nấy đẹp chết cha! Đều thông minh giống như hồ ly tinh, dâm đãng vô cùng. Đại tế ti lớn tuổi, bản thân không có sức, bà nương thì ai nấy như sói như hổ, đấu đá nhau tranh sủng. Vậy hắn làm sao thuần phục đám bà nương này đây? Phải làm sao đề phòng bọn họ không hồng hạnh ra tường? Khụ khụ, xin lỗi, kẻ hèn nói chuyện luôn thẳng như vậy, chắc các vị không chê trách đi?
Nói đến đây Tiêu Lãng khựng lại, liếc Vân Tử Sam.
Quả nhiên thấy Vân Tử Sam đỏ mặt, rất xấu hổ. Long Nha Phỉ Nhi và tiểu thư Bắc Cương ngại ngùng. Chỉ có Nam Cung Ngọc Nhi cười híp mắt. Mấy công tử bị lời nói mới mẻ của Tiêu Lãng hấp dẫn.
Một vị công tử Bắc Cương thúc giục:
- Sau đó thì sao?
Vân Tử Sam nhẹ gật đầu, nói:
- Yêu Tà thiếu tộc trưởng hãy nói tiếp đi.
Tiêu Lãng lại cười nói:
- Cho nên đại tế ti nghĩ cách, sắc lập một bà nương trung thành nhất làm thủ lĩnh, để nàng phụ trách quản lý đám bà nương này. Sắc lập một bà nương thông minh làm đầu lĩnh thứ hai, khiến nàng lập quy tắc. Ví dụ như tối nay ai cùng hắn ngủ, ngày mai ai đi tiếp khách? Ưm, chỗ chúng ta có tập tục lên giường với khách, mọi người đừng chê trách. Lại lập một bà nương ghen tỵ nhất giám sát mọi người, bao gồm đại thủ lĩnh và nhị thủ lĩnh. Ai phạm quy tắc liền bị treo cổ, ai biểu hiện tốt sẽ được thưởng tiền bạc. Thế là mấy chục bà nương yên tĩnh, không ai gây chuyện tranh sủng nữa, cũng không ai đi ra ngoài dụ dỗ nam nhân.
Tiêu Lãng lại ngừng, sau đó bĩu môi nói:
- Cho nên kẻ hèn này cho rằng đạo tị quốc vương triều không ở chỗ trị văn hay võ mà mỗi một địa phương tập trung quyền lực trong tay một người, như vậy mới khiến luật pháp thành tờ giấy, võ giả thế gia lấy mạng người, mâu thuẫn giữa hàn môn và thế gia càng lúc càng gay gắt. Ưm, kẻ hèn này là người thô lỗ, thuận miệng nói, xin mọi người đừng xem là thật, đừng xem là thật, ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng so sánh đạo lý rất đơn giản, lời nói thẳng thắn. Đạo lý này ở kiếp trước của Tiêu Lãng ai đều biết, chính là kiểu chia quyền hành.
Nhưng bây giờ nghe vào tai mọi người làm họ rung động, như sét đánh ngang mày, suy nghĩ kỹ càng cảm thấy ẩn chứa chân lý sâu xa.
Đông Phương Ngạo Nhiên im lặng, Nghịch Thương, Trà Mộc liếc nhau, gật gù đồng ý. Mắt Long Nha Phỉ Nhi mờ mịt, đôi mắt hoa đào của Nam Cung Ngọc Nhi càng quyến rũ hơn. Vân Tử Sam nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, mắt sáng hơn sao, ngực run nhè nhẹ, lòng cực kỳ kích động.