Yêu Giả Vi Vương

Chương 237: Ta muốn tắm rửa




Bên ngoài Mê Huyễn sâm lâm, do đại quân thu săn mới ra doanh không bao lâu nên đại doanh Chiến Vương triều cực kỳ yên tĩnh. Nhưng hoàng hôn, bởi vì vài tên binh sĩ đưa về trăm đầu người khiến đại doanh xôn xao.

Vòng thu săn mới vừa bắt đầu đã có người giết đại nhân vật của quân địch? Nên biết rằng đầu binh sĩ bình thường sẽ không được thu gom, ít nhất phải là đầu từ Hiệu úy trở lên mới bị đưa về.

Kết quả đối chiếu tranh vẽ và quân quyển tịch nghiệm chứng, phát hiện gần trăm đầu người đều là quân sĩ đẳng cấp Hiệu úy, rồi còn có ba võ giả Chiến Tôn cảnh là phó Thống lĩnh. Cuối cùng một Trinh sát Huyết Man tử được xác định là nhi tử của thành chủ đại thành nam bộ vht, Huyết Sắt!

Khi biết được đây là chiến quả của vu thuật sư mới nổi danh lần trước vào Mê Huyễn sâm lâm làm ra, cái tên Yêu Tà lại truyền khắp trong quân. Vốn có nhiều người nửa tin nửa ngờ vu thuật thần kỳ bây giờ thì hoàn toàn tin tưởng. Chiến Vương cảnh không dễ giết, thiên tài thế hệ trẻ có mấy người có thể giết Chiến Vương cảnh? Còn là một mình một ngựa!

Tin tức truyền đến Thanh Y thành, Quân Thần Độc Cô Hành bị kinh động, hôm sau truyền tin muốn Thượng tướng quân Kinh Lệ mang theo vu thuật sư thần kỳ đi Quân Thần phủ.

Mặc dù Quân Thần Độc Cô Hành biết Tiêu Lãng đã vào Mê Huyễn sâm lâm cũng không nói lời nào, không truyền mệnh lệnh gì vẫn khiến binh sĩ Bắc Cương nhìn chăm chú, nghi hoặc không dứt.

Chẳng lẽ đây lại là một Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi? Bản thân Quân Thần Độc Cô Hành xuất thân hàn môn, chưa bao giờ keo kiệt đề bạt bồi dưỡng võ giả hàn môn có chiến công, năng lực. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược và thành chủ Lạc Nhật thành đều là Phiêu Kỵ tướng quân xuất thân từ hàn môn. Chỉ cần có công, được Quân Thần Độc Cô Hành nhìn trúng thì tốc độ thăng chức nhanh như tên bay.

Quân Thần Độc Cô Hành muốn tạo thế cho Tiêu Lãng, không ai nghi ngờ thân phận thật sự của hắn. Dù sao mấy hôm trước Tiêu Lãng xuất hiện ở Tử Vong sơn mạch.

Giờ phút này, Tiêu Lãng ở trong Hắc Sam Lâm dẫn theo Hồng Y Vệ bày cạm bẫy trong rừng rmậ dày đặc.

Địa thế rừng cây này rất kỳ lạ, hai bên là đầm lầy, đại quân muốn đi qua thì chỉ có thể đi từ chỗ này. Hơn nữa rây cây có nhiều bụi gai, không thích hợp toàn bộ đại quân chạy đi.

Gần trăm Hồng Y Vệ bày cơ quan cạm bẫy ở trong mắt Tiêu Lãng là thô sơ, nhưng trải qua hắn điều chỉnh, che giấu thì còn tàm tạm.

nhiều người cùng bày cơ quan cạm bẫy nhanh hơn một mình Tiêu Lãng làm, hơn nữa nhiều người thì có thể hợp sức bày cơ quan cạm bẫy cao cấp.

Thiên Tầm dẫn theo bảy, tám người tuần tra bốn phía để tránh cho Trinh sát Huyết Man tử đến gần. Long Nha Phỉ Nhi nhàn nhã ngồi trên cây nhìn mọi người làm việc hừng hực, có hai Chiến Vương cảnh bảo hộ.

Đào hầm, buộc dây, treo khúc gỗ, sắp xếp cơ nỗ, thiết kế cạm bẫy liên hoàn.

Tiêu Lãng hết sức chăm chú chỉ đạo mọi người cẩn thận bày cơ quan cạm bẫy, thỉnh thoảng chỉnh sửa Hồng Y Vệ bày cơ quan cạm bẫy sai lầm, che giấu cơ quan bị lộ ra.

Mặt Ma Giáp Chiến Vương cảnh lạnh băng hiếm khi nở nụ cười thế này, nói với Long Nha Phỉ Nhi ngồi trên cây:

- Thuật cơ quan cạm bẫy này không tệ, đáng mở rộng toàn quân. Sau khi tiểu thư trở về có thể kêu Yêu Tà ghi chép truyền cho Quân Thần phủ, đây là công lớn. Yêu Tà là nhân tài, tiểu thư đã nhặt được báu vật. Cần phải lung lạc người này.

Long Nha Phỉ Nhi đắc ý nói:

- Tất nhiên Yêu Tà là nhân tài rồi, nếu không thì sao bổn Thống lĩnh phá cách đề bạt được?

Long Nha Phỉ Nhi nhíu mày, khó xử nói:

- Lung lạc? Làm sao lung lạc được?

Ở trong mắt Long Nha Phỉ Nhi thì bây giờ Tiêu Lãng đã là phó Thống lĩnh , không có khả năng thăng quan tiếp. Chỉ có tiền bạc, mỹ nữ, vinh hoa phú quý. Hiển nhiên Tiêu Lãng không quá thích mấy thứ này, nếu không thì hắn đã sớm đầu vào Tả Kiếm.

Ma Giáp Chiến Vương cảnh liếc Long Nha Phỉ Nhi, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Không cần cố ý lung lạc, chỉ cần đối xử tốt với hắn một chút là được. Ta nhìn ra được loại người như hắn chú trọng nghĩa khí, biết ơn. Chỉ cần tiểu thư không làm chuyện gì sai thì hắn sẽ không rời khỏi Hồng Y Vệ. Nói không chừng Hồng Y Vệ ở trong tay hắn thật sự có thể lớn mạnh!

Long Nha Phỉ Nhi đăm chiêu nhìn Tiêu Lãng, im lặng, mắt chớp chớp, không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Nửa ngày sau, đã thành công sắp đặt toàn bộ cạm bẫy. Trong vòng hai dặm đầu là cạm bẫy, chỉ cần bước vào thì chắc chắn sẽ xúc động cạm bẫy liên hoàn, chỉ chết không sống.

Tiêu Lãng ra lệnh:

- Được rồi, bây giờ mọi người chia thành mười tổ ẩn núp bốn phía, có tình huống gì lập tức báo cáo!

Hồng Y Vệ tản ra ẩn nấp, Tiêu Lãng chạy ra ngoài. Chỗ này là sâu trong Mê Huyễn sâm lâm, rất có khả năng giây tiếp theo gặp phải đại quân Huyết Man tử, cũng có thể gặp quân đội bên Chiến Vương triều. Nếu không cảnh giới, lỡ như tổn thương người phe mình thì rắc rối.

Kết quả là họ không may.

Cả buổi chiều không có quân đội nào đi qua, chỉ giết vài Trinh sát phe địch.

Ban đêm, Hồng Y Vệ cắm trại ngay đằng sau khu cạm bẫy. Về lý luận thì đại quân sẽ không đi ban đêm nhưng Tiêu Lãng vẫn khiến Hồng Y Vệ chia hai tổ luân lưu gác đêm. Mọi người ngủ dưới đất, chỉ có Long Nha Phỉ Nhi dựng lều, dù sao nàng là nữ nhân nếu cùng đám nam nhân nằm chung thì rất chướng mắt.

Tiêu Lãng đi tuần tra gần đó chợt thấy Long Nha Phỉ Nhi vẫy tay với mình:

- Yêu Tà, ngươi lại đây một chút.

Tiêu Lãng chạy tới, kinh ngạc hỏi:

- Thống lĩnh có gì sai bảo?

Không hiểu sao mặt Long Nha Phỉ Nhi đỏ hồng, bình thường nàng tùy tiện giờ nhăn nhó.

Hơn nửa ngày Long Nha Phỉ Nhi mới nói nhỏ:

- Ta muốn tắm, ngươi cảnh giới giúp ta.

Tiêu Lãng khó xử nói:

- Cái này... Làm sao cảnh giới? Thống lĩnh tắm ở chỗ nào? Và sao không kêu hai đại nhân Ma Giáp Chiến Vương cảnh cảnh giới giúp?

Chỗ nào cũng là binh sĩ, hơn nữa đại quân không mang đủ nước trong, vậy mà Long Nha Phỉ Nhi muốn tắm? Nhưng đi Mê Huyễn sâm lâm hai ngày, Long Nha Phỉ Nhi và nữ nhân, hai ngày không tắm đã làm khó nàng.

Long Nha Phỉ Nhi xấu hổ đến không dám ngước lên nhìn, nói nhỏ:

- Ở trong... Lều. Ngươi đừng để người đến gần, thực lực của đám Ma Giáp Chiến Vương cảnh quá mạnh, cảm giác lực biến thái...

Tiêu Lãng đã hiểu, thì ra Long Nha Phỉ Nhi sợ hai vị Chiến Vương cảnh có cảm giác lực quá mạnh tra xét bộ dạng nàng tắm rửa.

Tiêu Lãng xua binh sĩ đi xa, đi một vòng thấy Ma Giáp Chiến Vương cảnh, Ma Thằng ẩn núp gần đó, yên lòng. Tiêu Lãng thúc giục Long Nha Phỉ Nhi mau chóng đi tắm.

Nhưng Tiêu Lãng đã quên cảm giác lực của hắn cũng rất biến thái. Trong doanh trướng vang tiếng y phục ma sát, Long Nha Phỉ Nhi bắt đầu cởi đồ. Tiếp theo là tiếng nước, tiếng tay chà da thịt. Tiêu Lãng đứng ngoài lều, mắt nhìn thẳng đằng trước nhưng trong óc tưởng tượng hình ảnh Long Nha Phỉ Nhi tắm rửa.

- Nam mô a di đà phật...

Tiêu Lãng cố gắng không ảo tưởng nhưng thanh âm vang bên tai ngày càng lớn làm hắn thấy nóng trong người. Trước đó không lâu Tiêu Lãng còn thân mật với đế đô, khó khăn lắm mới nén lửa dục giờ lại xộc lên não.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vù vù vù vù vù!

Chính lúc này, khu cạm bẫy vang tiếng cạm bẫy bị xúc phát. Hồng Y Vệ đều bị kinh động, Ma Giáp, Ma Thằng Chiến Vương cảnh trước tiên chạy qua bên kia xem xét tình huống.

Ngay khi Tiêu Lãng căng thẳng nghĩ khu cạm bẫy xảy ra chuyện thì bỗng nhiên Long Nha Phỉ Nhi hét chói tai: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

- A! Có Huyền thú, cứu mạng!

Thần kinh Tiêu Lãng đứt đoạn.

Người Tiêu Lãng vòng quanh Huyền khí xông vào lều, quả nhiên phát hiện có một con Huyền thú Mạc Tích tam giai thò nửa cái đầu. Tiêu Lãng vội phóng Huyền khí bắn ra đao mang dài nửa thước đánh nát đầu Mạc Tích.

Nhưng mà...

Giết Huyền thú tam giai xong Tiêu Lãng phát hiện không đúng, mờ mịt ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là thân thể trần trụi trắng nõn, mặt trên còn có bọt nước dụ người phạm tội. Lại đưa mặt lên trên, đập vào mắt là khuôn mặt sợ hãi.

Khi mắt Tiêu Lãng giao nhau với mắt đối phương, hai người con ngươi co rút, trợn to như hai con mèo bị đạp đuôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.