Yêu Giả Vi Vương

Chương 245: Mặc người hái




Nhưng trước khi đến đây Tiêu Lãng đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này không có vẻ gì khác thường. Tiêu Lãng lộ vẻ mặt hào hùng vạn trượng, hơi đắc ý nhìn Vân Tử Sam.

Tiêu Lãng ho khan nói:

- Nói đến trận chiến này có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu. Trước đó không lâu lão tử... Nhầm, ta mang Yêu Kê vào Mê Huyễn sâm lâm tra xét. Ta vận dụng vu thuật diệt một Chiến Vương cảnh, vài tên Chiến Tôn cảnh, mấy trăm Chiến Suất cảnh. Lần này cùng Phỉ Nhi Thống lĩnh vào Mê Huyễn sâm lâm đầu tiên là đi chỗ chôn đầu người, tín vật. Vốn những đầu người này đổi quân công đủ cho Hồng Y Vệ trở thành quân chính quy, nên ta khuyên Thống lĩnh trở về, để ta và Yêu Kê tiếp tục giết Huyết Man tử. Nhưng Thống lĩnh nhất quyết đi sâu vào Mê Huyễn sâm lâm, ngươi cũng biết cái tính cứng đầu của Phỉ Nhi Thống lĩnh...

Tiêu Lãng nói khúc này là thật, Vân Tử Sam không phát hiện có điểm nào đáng ngờ, rất là phối hợp gật đầu, nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Tính cách của Phỉ Nhi tiểu thư hơi nóng nảy một chút. Xin thiếu tộc trưởng hãy nói tiếp đi, Tử Sam rất thích nghe.

Tiêu Lãng bưng lên ly mỹ tửu uống một hơi, tiếp tục bảo:

- Chúng ta đi sâu vào Mê Huyễn sâm lâm. Không ngoài dự đoán, chúng ta rất nhanh gặp đại quân. Mới đầu là đội quân tiên phong năm trăm người. Ta vốn khinh thường giếtb inh sĩ cấp thấp này, nhưng Phỉ Nhi Thống lĩnh ra lệnh thì ta đành thi triển vu thuật. Một chiêu Đại Địa Gầm Rống, phút chốc đất rung núi chuyển, mặt đất gần đó rung lắc dữ dội, một hơi chấn ngất xỉu đa số quân đội năm trăm người, số còn lại sợ hãi nằm dưới đất không dám nhúc nhích. Ta mang theo một trăm Hồng Y Vệ xông qua, thấy người liền giết, mấy giay sau năm trăm người bị ta chém hơn phân nửa, số còn lại sợ muốn chết, định chạy trốn.

- Ta đâu chịu để đám Huyết Man tử tội ác tày trời này chạy trốn? Thế là lại phóng ra một vu thuật phong khiếu thiên hạ, hơn hai trăm người còn lại bị thổi bay tứ tán, toàn bộ chết ngất đi. Điện hạ có biết không? Khi chúng ta nhàn nhã giết mấy trăm người này đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Lãng biểu tình nghiêm túc, nửa thật nửa giả nói lâm li khiến Vân Tử Sam nghe như mê như say, rất nghi hoặc rồi lại không dám đặt câu hỏi.

Vân Tử Sam đành phụ họa hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Huyết Hồng Nguyệt dẫn đại quân đến!

Tiêu Lãng bí hiểm gần như dán bên tai Vân Tử Sam, chợt nói chuyện hù nàng giật mình. Không đợi Vân Tử Sam xấu hổ tức giận thì Tiêu Lãng đã ngồi ngay ngắn.

Tiêu Lãng biểu tình nghiêm túc nói:

- Công chúa biết gần vạn đại quân như châu chấu từ đằng trước bao vây, cảnh tượng lúc đó nguy hiểm cỡ nào không? Hồng Y Vệ sợ muốn chết, Phỉ Nhi Thống lĩnh được hai hộ vệ Chiến Vương cảnh mang đi ngay. Vốn ta và Yêu Kê muốn chạy trốn ngay, lấy Tiêu Lãng lcủa chúng ta dù bị Chiến Vương cảnh truy sát cũng không sao. Nhưng một trăm Hồng Y Vệ làm sao đây? Thực lực của bọn họ thấp, dù là binh sĩ bình thường nhưng ta không thể trơ mắt nhìn họ chết đi. Thế là ta làm ra quyết định điên cuồng, ở lại đọn hậu, quấy nhiễu đại quân Huyết Hồng Nguyệt, khiến Hồng Y Vệ chạy trốn.

Mắt Vân Tử Sam sáng rỡ, rất phối hợp sùng bái nhìn Tiêu Lãng, hai tay chống cằm.

Vân Tử Sam cảm thán rằng:

- Thiếu tộc trưởng đúng là anh hùng, Tử Sam khâm phục!

Mặt Tiêu Lãng hồng hào, liên tục xua tay, khiêm tốn nói:

- Công chúa khen trật rồi, ưm, tình huống lúc đó cực kỳ căng thẳng. Ta bất đắc dĩ đành sử dụng cấm thuật Vu thần của tộc ta, quần ma loạn vũ! Trong phút chốc, phong vân biến sắc, lực lượng cường đại từ trên bầu trời giáng xuống. Sơn thần vĩ đại dùng thần lực khiến đại quân Huyết Hồng Nguyệt tinh thần thác loạn, trước mắt xuất hiện ảo giác bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau. Điện hạ không biết, khi đó ta cưỡng ép thúc đẩy cấm thuật, người yếu ớt muốn chết, hộc mấy cân máu. Nhưng lúc đó ta trông thấy Huyết Hồng Nguyệt liền biết không thể vuột mất cơ hội. Ta đành cưỡng ép lại thúc đẩy vu thuật, ngàn dặm lang hành hóa thành luồng gió bay vào đại quân vạn người bắt lấy tướng bên địch. Sau đó Yêu Kê bmang theo ta cắm đầu chạy...

Tiêu Lãng huyên thuyên ba hoa chích chòe, mới đầu Vân Tử Sam nghe nửa tin nửa ngờ, sau đó ngày càng mơ hồ, cuối cùng cảm giác Tiêu Lãng đang nói bậy.

Cái gì Vu thần cấm thuật, cái gì Sơn thần, cái gì lang hành thiên lý hoàn toàn là nói nhảm. Thế giới này làm gì có vu thuật cường đại không thể tưởng tượng như vậy?

Nhưng Vân Tử Sam không thể nói thẳng, chờ Tiêu Lãng kể xong phối hợp khen vài câu.

Vân Tử Sam nhíu mày biểu thị mình nghi hoặc hỏi:

- Thiếu tộc trưởng, vu thuật thật sự thần kỳ, cường đại như vậy sao? Theo ngươi nói thì thế giới này thật sự có thần linh?

Tiêu Lãng ngẩn ra, sau đó cực kỳ tức giận lạnh lùng nói:

- Đương nhiên là có! Điện hạ có thể chất vấn vu thuật của ta nhưng xin đừng nghi ngờ Sơn thần vĩ đại! Nếu thé giới này không có thần linh thì chúng ta làm sao thức tỉnh thần hồn được?

Vân Tử Sam ngẩn ra, mơ hồ nghĩ thức tỉnh thần hồn kỳ diệu, cảm thấy Tiêu Lãng nói rất có lý.

Vân Tử Sam thấy mặt Tiêu Lãng sa sầm thì vội cười làm lành nói:

- Thiếu tộc trưởng đừng tức giận, Tử Sam không có ý chất vấn Sơn thần, ta chỉ nghi hoặc là vu thuật của quý tộc cường đại như vậy thì tại sao trước kia chưa ai nghe nói?

- Hừ!

Dường như Tiêu Lãng còn tức giận, hờ hững liếc Vân Tử Sam, nói:

- Lúc vu thuật của tộc ta mạnh nhất là vạn năm trước, công chúa điện hạ chưa nghe nói qua cũng bình thường nếu không phải ta có thể chân linh thì hiện nay thế nhân chưa biết vu thuật của tộc ta. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Vân Tử Sam nghi ngờ, biểu tình của Tiêu Lãng không giống làm bộ, không lẽ hắn thật sự có vu thuật thần kỳ?

Vân Tử Sam chớp mắt to sốt ruột hỏi:

- Chân linh chi thể là cái gì? Hình như rất lợi hại?

Tiêu Lãng lạnh nhạt nói:

- Cũng không có gì, tộc trưởng đời thứ nhất của ta chính là chân linh chi thể. Lúc vu thuật của tộc trưởng đạt đến đỉnh từng giết ba Chiến Đế cảnh!

Tiêu Lãng đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Kẻ hèn này nói nửa ngày cảm giác dường như đinệ hạ không tin? Nếu vậy thì Yêu Tà cáo từ!

- Giết ba Chiến Đế cảnh!?

Đôi mắt đen láy sáng rực rỡ, thấy Tiêu Lãng đi ra ngoài thì Vân Tử Sam vội đứng dậy, sốt ruột chạy theo.

Vân Tử Sam quát to:

- Thiếu tộc trưởng chờ đã!

Tiêu Lãng xoay người, lạnh lùng nhìn Vân Tử Sam, hỏi:

- Điện hạ còn có gì sai bảo?

Hiển nhiên Vân Tử Sam rất là kích động, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, gò núi nhỏ phập phồng lên xuống rất là hấp dẫn, vẻ mặt nàng đáng thương.

Vân Tử Sam uất ức nói:

- Thiếu tộc trưởng đừng tức giận, Tử Sam biết sai rồi, không nên hoài nghi năng lực của thiếu tộc trưởng, Tử Sam nguyện ý xin lỗi!

Tiêu Lãng nhìn bộ dáng đáng thương của Vân Tử Sam, thầm cười lạnh. Vân Tử Sam vẫn không thay đổi, chỉ thấy ích lợi. Nghe nói Tiêu Lãng có chân linh thể, khi vu thuật đạt tới đỉnh có thể giết Chiến Đế cảnh thì liền khom người, thậm chí bày ra bộ dạng mặc người hái chỉ vì lôi kéo hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.