Yêu Giả Vi Vương

Chương 248: Cơ Hội Chiến Đấu Công Bình




Tả Bình Bình vừa mới bay lên giữa không trung thì cảm giác không đúng, vì trong hai viện tử gần đó cũng có hai bóng người bay ra. Tả Bình Bình rất quen thuộc hai bóng người này, họ bay ra không khiến bà thấy lạ. Khiến Tả Bình Bình kỳ quái, giật mình là hai người này che trước mặt bà, cản đường đi.

Tả Bình Bình thấy Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu mặt không biểu tình, bà như ban ngày gặp ma, mắt trợn to, vẻ mặt không dám tin.

Không sai!

Bình thường bốn siêu cấp thế gia tranh đấu gay gắt, Tả Bình Bình và hai lão già Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu này ngoài mặt hòa khí nhưng ngầm thì không phục ai, thường mượn cơ hội chèn ép gia tộc của đối phương. Nhưng Tả Bình Bình không thể ngờ vào lúc này Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu lại liên hợp ngăn cản bà đi quan sát cuộc chiến.

Chỉ bởi vì một Yêu Tà mà Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu không tiếc trở mặt với Tả Bình Bình?

Điều này không hợp lý, cũng không có đạo lý. Nên Tả Bình Bình vẻ mặt giật mình, cực kỳ kinh ngạc.

Tả Bình Bình trầm giọng quát:

- Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, các ngươi uống nhầm thuốc sao?

Tả Bình Bình cười khổ.

Nghịch Thủy Lưu sắc mặt âm trầm nói:

- Nguyên soái đại nhân truyền lời rằng đây là cuộc chiến vương giả của thế hệ trẻ, kêu chúng ta đừng đi xen vào. Tả Bình Bình, ngươi nhúng tay vào chuyện của ngươi trẻ tuổi có thấy hơi mất mặt không?

Quân Thần Độc Cô Hành?

Tả Bình Bình lần nữa nổi giận, mắt trừng Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu. Mắt Tả Bình Bình chớp lóe, nhanh chóng hiểu ra. Quân Thần Độc Cô Hành luôn không thích đệ tử thế gia, có thể nhìn ra từ việc gã ồ ạt bài trừ tướng lĩnh bốn siêu cấp thế gia, sử dụng tướng lĩnh hàn môn. Tả Kiếm có chiến công hiển hách, Quân Thần Độc Cô Hành không thể trấn áp được, bây giờ nổi lên Yêu Tà hàn môn vừa lúc mượn dao Yêu Tà giết Tả Kiếm, hoặc là cho Quân Thần Độc Cô Hành cơ hội trấn áp Tả Kiếm.

Tả Kiếm có chiến công hiển hách, thế hệ trẻ Đông Phương gia, Nghịch gia chưa lập được công gì. Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu thấy khó chịu, nương cơ hội này hợp sức đè ép Tả gia. Nếu như Tả Kiếm bị giết thì Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu vui lòng ngồi xem. Nếu Yêu Tà bị giết thì Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu không bị chút tổn thất.

Nhưng điều cuối cùng khiến Tả Bình Bình nổi giận, vì không phải người nhà của các ngươi quyết đấu nên không quan tâm? Người đang quyết đấu là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Tả gia!

Nếu bây giờ Tả Kiếm quyết đấu với đệ tử bốn siêu cấp thế gia hoặc chém giết cùng Huyết Man tử thì Tả Bình Bình đã không tức giận đến vậy.

Vấn đề là Tả Kiếm quyết đấu cùng một Man di có vu thuật quái dị, thắng không có ích lợi bao nhiêu, thua thì Tả gia thiếu đi đệ tử trẻ kiệt xuất. Tả Kiếm mà chết thì sau này không người thừa kế, làm sao Tả Bình Bình ngồi yên được?

Tả Bình Bình không nghĩ đến thân phận thật của Yêu Tà đang ở bên ngoài thành nam, dù sao Tiêu Lãng mới xuất hiện tại Tử Vong sơn mạch không lâu. Hơn nữa Tiêu Lãng bắt sống Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt trong thiên quân vạn mã, Tả Bình Bình rất tin tưởng vào vu thuật kỳ diệu.

Tả Bình Bình quát to:

- Nếu như ta quyết đi thì các ngươi muốn làm sao?

Đông Phương Bạch ngẩng đầu lên, cực kỳ kiên quyết nói:

- Bình Bình tỷ, ngươi nhúng tay vào chuyện người trẻ tuổi thì sau này làm sao giữ phép tắc?

Nghịch Thủy Lưu tiếp tục bảo:

- Thanh Minh ở thành nam, cho dù chúng ta không ngăn cản thì ngươi cũng không đi được, trừ phi ngươi đại biểu Tả Kiếm nhận thua, nếu không thì hãy quay về đi.

Tả Bình Bình đã biết Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu làm thật, quyết tâm muốn ngăn cản bà xem cuộc chiến, nhúng tay vào. Nếu Tả Bình Bình cưỡng ép muốn đi thì có lẽ Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu sẽ không bị thương bà, nhưng hai người hợp sức lại dễ dàng ngăn cản bà. Lại còn có Thanh Minh ở thành nam. Tả Bình Bình đành tức giận hừ lạnh vài tiếng, quay trở về viện của mình.

Tả Bình Bình không thể ăn gian âm thầm giúp đỡ Tả Kiếm, bà chỉ có thể hy vọng gã thắng, hoặc là thấy tình thế không đúng liền nhận thua.

Đông Phương Bạch chờ Tả Bình Bình bay trở về thì đáp xuống viện của mình. Đông Phương Bạch vừa bay xuốngl iền có bóng áo đỏ bay tới.

Người áo đỏ vẻ mặt sốt ruột hỏi:

- Gia gia, thế nào rồi?

Đông Phương Bạch cười khổ lắc đầu, nói:

- Ta chỉ có thể cho hắn cơ hội chiến đấu công bằng, bảo đảm Tả Bình Bình không động tay động chân. Còn có sống được hay không phải xem thực lực của hắn. Quyết đấu lần này quá lỗ mãng!

Đông Phương Hồng Đậu khe khẽ thở phào, con ngươi lóe sáng nói:

- Có thể ngăn cản Tả quốc sư là được. Ta rất hiểu hắn, nếu không nắm chắc thì hắn sẽ không ra tay!

- Cũng đúng, tiểu tử này rất dối trá, không có nắm chắc thì thường không ra tay.

Đông Phương Bạch nghi ngờ, lông mày xám trắng nhướng cao, nói nhỏ:

- Không lẽ hắn đã tính tới việc ta và Độc Cô Hành sẽ ra tay giúp hắn ngăn cản Tả Bình Bình? Còn có lão già Nghịch cũng rất lạ, cùng ta hợp tác. Độc Cô Hành có mặt mũi lớn đến vậy sao?

Tất nhiên Tiêu Lãng đã tính toán hết rồi.

Quân Thần Độc Cô Hành không thể nào nhìn Tiêu Lãng đi chết. Nếu Đông Phương Bạch đã biết thân phận của Tiêu Lãng thì sẽ ra tay, cho nên chắc chắn Tả Bình Bình không thể đến được. Tiêu Lãng không biết Nghịch Thủy Lưu cũng ra tay.

Nếu không có ai âm thầm giở trò thì Tiêu Lãng không sợ, còn Tả Kiếm đứng trước mặt, hắn không để trong lòng vì ít nhất gã không giết hắn được.

Tiêu Lãng cưỡi lưng chiến mã, mắt nhìn Tả Kiếm đứng phía xa, ngạo nghễ trong nơi hoang dã như thường ngày. Mắt Tiêu Lãng từ từ tràn ngập sát ý.

Tiêu Lãng có thù với Tả gia, với Tả Minh. Tả Kiếm luôn muốn giết Tiêu Lãng, nếu có cơ hội thì gã sẽ không nương tay. Bởi vậy, Tiêu Lãng cũng sẽ không nương tay.

So với sau này thấp thỏm đề phòng Tả Kiếm chẳng bằng lúcn ày liều một phen diệt gã. Có thảo đằng thần hồn màu tím, Tiêu Lãng tự tin sẽ không chết, vậy thì cứ thoải mái đấu một trận đi.

Năm ngàn thước.

Ba ngàn thước.

Một ngàn thước.

Tả Kiếm không nhúc nhích, đang chờ Tiêu Lãng dừng lại bắt đầu cuộc chiến quân tử, nói vài câu nhảm nhí trước khi chiến. Nhưng lúc này, Tiêu Lãng hành động.

Người Tiêu Lãng vòng quanh Huyền khí, tay trái rút Huyền khí treo ở bên hông ra, rót Huyền khí vào. Tiêu Lãng phóng ra Huyền khí đao mang chém vào đống đá trước mặt Tả Kiếm.

Tiêu Lãng mới vào Chiến Suất cảnh không lâu, phóng ra Huyền khí đao mang không lớn, chỉ dài nửa thước, uy lực kém xa. Dù là vậy đủ chém nát đống đá. Bụi đất bay đầy, khói mù mịt.

- A?

Tả Kiếm vốn đang chờ Tiêu Lãng đi tới, thấy hắn ra tay thì bản năng giật mình, sau đó rất là kinh ngạc. Tiêu Lãng chém đá làm gì? Có dư Huyền khí sao?

Tiêu Lãng dùng hành động thực tế nói cho Tả Kiếm hắn muốn làm gì.

Bỗng nhiên Tiêu Lãng chui xuống bụng ngựa, dán sát mặt đất trượt hướng đống đá, chui vào trong bụi trần, rồi phóng thảo đằng thần hồn màu tím ra chui xuống đất, thuận tiện kéo người hắn xuống theo.

- Ủa? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

Bụi bặm ngừng, bóng dáng Tiêu Lãng hoàn toàn biến mất. Ánh mắt của Tả Kiếm rất sắc nhưng cách xa như vậy, chỉ thấy người Tiêu Lãng lắc lư, hoàn toàn không biết hắn làm sao biến mất.

- Đây là vu thuật quái quỷ gì? Thuật ẩn hình?

Đống đá bị Huyền khí đánh bay rơi xuống đúng lúc bít cái lỗ. Tả Kiếm nhìn xung quanh, trừ thấy một con chiến mã vẫn đang chạy nhanh ra không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu. Tả Kiếm rất khủng hoảng.

Huyền khí vòng quanh người Tả Kiếm, tinh thần căng thẳng đến tột đỉnh, mắt nhìn xung quanh, cảm ứng khắp nơi tìm kiếm Tiêu Lãng.

Vù vù vù vù vù!

Nhưng bốn phía trống rỗng. Tả Kiếm kinh khủng, họa kích liên tục vung bắn ra mấy đao mang Huyền khí dài vài thước chém vào đồng không mông quạnh.

Cảnh tượng này cực kỳ chói mắt, đao mang nửa vầng trăng màu xanh dài ba thước bắn lung tung bốn phía, chiếu sáng bóng đêm, dẫn đến tiếng rít chói tai,

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Huyền khí đao mang bay ra ngoài vài trăm thước, bởi vì năng lượng hao hết tan biến trong không khí, dẫn phát từng tiếng vang khe khẽ, lảnh lót trong ban đêm yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.