Yêu Giả Vi Vương

Chương 254: Mỏi mắt mong chờ




- Chúc mừng Yêu huynh!

- Chúc mừng Yêu công tử...

- Chào Yêu công tử...

Một công tử, tiểu thư Tiêu Lãng chỉ thấy mặt vài lần hoặc chưa thấy mặt vây quanh hắn chúc mừng.

Tiêu Lãng nhìn vô số khuôn mặt hoặc là thân thiết, hoặc là hâm mộ, hoặc ái mộ, hoặc dụ dỗ, cảm giác như trở lại đại viện cả Tiêu gia, khi hắn còn danh chấn Đông Phương Hồng Đậu. Lúc đó các công tử, tiểu thư cũng vây quanh cung duy Tiêu Lãng giống như vậy. Tiêu Lãng nhớ đến trong Thần Hồn Tiết, vô số khuôn mặt trào phúng lạnh lùng, hắn một lần nữa cảm thán thế giới này tàn khốc.

Cường giả làm vua, thực lực là trên hết.

Đây chính là phép tắc của Thần Hồn đại lục.

Chỉ cần có thực lực là có địa vị, tiền bạc mỹ nữ thi nhau đến. Trừ bỏ thực lực của Tiêu Lãng, tầng áo khoác nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành thì những người có mặt không mấy ai nguyện ý nhìn hắn một cái.

Tiêu Lãng khách sáo nói chuyện với đám người này vài câu, uống mấy ly rượu. Nhóm người vừa lòng rời đi, tới một góc cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng Tiêu Lãng.

Vòng tiếp theo là các công tử, tiểu thư có sức nặng, từng người đến kínbh rượu.

- Nghịch gia nguyện giao bằng hữu như Yêu huynh!

Nghịch Thương là người thứ nhất đi tới, lời nói khéo léo, không nói Nghịch Thương mà là Nghịch gia.

Tiêu Lãng cụng ly với Nghịch Thương, nhớ đến Nghịch Thủy Lưu hỗ trợ ngăn cản Tả Bình Bình, cười thân thiết nói:

- Ta rất vui lòng làm bằng hữu với Nghịch gia.

Người đến thứ hai không ngờ là đệ tử của Tả gia. Tả Kiếm đã bị Tả Bình Bình đuổi đi Phong Hỏa thành, người đến là Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia. Lần trước Tả Kiếm còn muốn tặng Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia cho Tiêu Lãng.

Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia mắt đầy chân thành nói:

- Chủ thượng nhà ta truyền lời, Tả gia rất thích giao bằng hữu với thanh niên tuấn nngạ như ngươi, có đưa lên chút lễ mọn biểu thị thành ý của Tả gia. Đương nhiên Tả Nhạc cũng rất là ngưỡng mộ hào kiệt giống Yêu công tử, thích có thời gian cùng Yêu công tử chong đèn nói chuyện.

Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia lặng lẽ vươn một tay vuốt tay Tiêu Lãng, nhét một Tu Di Giới qua. Tiêu Lãng ngẩn ra, sau đó bật cười. Có người tặng đồ ai ngu không nhận? Tiêu Lãng không nói chuyện, chỉ hờ hững gật đầu.

Tả gia đến cầu hòa?

Tiêu Lãng nhìn Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia lắc mông vêu rời đi, khóe môi hắn càng cong lên.

Trà Mộc đến, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Lãng:

- Yêu huynh, ngươi để bốn cô nàng ở chỗ ta khi nào thì đi thu? Tuy Trà gia của ta không thiếu tiền nhưng cứ nuôi họ như vậy không phải là cách!

Tiêu Lãng chớp mắt, sau đó chợt nhớ ra Trà Mộc đang nói đến bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư Phùng Trình Trình. Bây giờ Tiêu Lãng làm gì có thời gian chơi với họ.

Tiêu Lãng cười hì hì nói:

- Cứ nuôi trước đã, chờ sau này rồi tính.

Trà Mộc cười xấu xa, xoay người nói chuyện với một công tử Bắc Cương.

Vân Tử Sam đạp gót xét đi tới, liếc Trà Mộc, sóng mắt lưu chuyển, đẹp không thể tả.

Vân Tử Sam che môi cười hỏi:

- Thiếu tộc trưởng, ngươi và Trà Mộc cười gian như vậy có phải là chuẩn bị tai họa cô nàng nhà nào không?

Tiêu Lãng liếc bốn phía, lấm la lấm lét thò đầu qua, nói nhỏ:

- Trà Mộc nhắc nhở ta phải mau chóng theo đuổi công chúa, miễn cho bị người cướp mất. Ta định tối nay kết thúc yến hội xong sẽ đi khuê phong của công chúa ngồi chơi một lúc.

Tiêu Lãng đối diện công chúa này là thấy nhức đầu, cứ dây dưa không dứt. Tiêu Lãng sợ bị Vân Tử Sam nhìn ra sơ hở. Dù sao lấy thân phận của Yêu Tà không thể nào không si mê vưu vật phong hoa tuyệt đại thế này, cho nên Tiêu Lãng nói chuyện lưu manh hòng hù sợ Vân Tử Sam.

Khiến Tiêu Lãng bất ngờ là Vân Tử Sam không tức giận, ngược lại phong tình vạn chủng liếc hắn.

- A... Thiếu tộc trưởng vẫn xấu xa như vậy, chẳng quan tâm người ta là nữ hài tử!

Vân Tử Sam rất nghiêm túc nói:

- Thiếu tộc trưởng muốn trở thành phu tế của bổn công chúa cũng rất đơn giản. Lúc trước Tử Sam từng thề nếu ai có thể đột phá Chiến Hoàng cảnh trước năm hai mươi lăm tuổi, hoặc là trở thành thượng tướng quân thì Tử Sam sẽ gả cho người đó. Bởi vậy thiếu tộc trưởng hãy cố gắng lên, ngươi có cơ hội rất lớn!

Hai mươi lăm tuổi?

Chiến Hoàng cảnh? Thượng tướng quân?

Vân Tử Sam dám há mồm khai điều kiện như vậy? Trước hai mươi lăm tuổi đạt đến Chiến Hoàng cảnh thì phải là quỷ tài nghịch thiên, đời này tuyệt đối có thể đột phá Chiến Đế cảnh. Còn về thượng tướng quân càng thêm khó khăn. Bắc Cương có nhiều tướng quân tạp nham nhưng chỉ có năm thượng tướng quân, mỗi bốn siêu cấp thế gia có một người, chiếm một phần, mang binh từ mười vạn đến hai mươi vạn, và Thượng tướng quân Kinh Lệ. Gia chủ bốn siêu cấp thế gia là tước vị thượng tướng quân nhưng không có quân quyền.

Tiêu Lãng thầm cười lạnh.

"Chắc Vân Tử Sam cũng hứa tương tự với Tả Kiếm."

Mặt ngoài Tiêu Lãng làm bộ phấn chấn tinh thần, dán sát vào thì thầm bên tai Vân Tử Sam:

- Nếu trong mấy năm này ta giết một Chiến Hoàng cảnh thì có tính không?

Vân Tử Sam xoe tròn mắt, ngại ngùng cười nói:

- Nếu là một mình giết Chiến Hoàng cảnh thì đương nhiên tính rồi!

- Tốt!

Tiêu Lãng vẻ mặt hào khí ngút trời, thề thốt nói:

- Qua mấy ngày nữa ta sẽ bế quan, chờ vu thuật của ta đại thành chính là ngày điện hạ gả cho ta, chỉ hy vọng công chúa đừng nuốt lời!

Mắt Vân Tử Sam sáng lên, trong mắt chứa chan tình cảm nhìn Tiêu Lãng, rũ mắt xuống, rèm mi cong run run.

Vân Tử Sam nói nhỏ:

- Tử Sam mỏi mắt mong chờ!

Thấy Vân Tử Sam đạp gót sen rời đi, Tiêu Lãng thầm than mấy tiếng yêu tinh. Hồng nhan họa thủy như vậy sợ là nam nhân nào cũng sẽ động lòng, chết vì nàng.

Nhưng Vân Tử Sam không biết Tiêu Lãng đã nhìn thấu nàng lúc ở đế đô, dưới khuôn mặt xinh đẹp là lòng dạ rắn rết. Tiêu Lãng thầm mừng vừa rồi nói mấy lời này, Quân Thần Độc Cô Hành kêu hắn đi Trấn Bắc quân tu luyện, Vân Tử Sam sẽ không nghi ngờ, nói không chừng cho rằng hắn cố gắng là vì nàng.

Không ngờ Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi cũng đến, chỉ nói một câu:

- Yêu Huynh, Dạ Phi vĩnh viễn biết ơn nguyên soái đại nhân đề bạt! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi kính một ly rượu xong rời đi.

Câu này nói không đầu không đuôi nhưng Tiêu Lãng hiểu, tuy Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi ham muốn vinh hoa phú quý, đầu phục Tả gia, nhưng gã còn có lương tâm, không quên ân tình của Quân Thần Độc Cô Hành. Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi muốn Tiêu Lãng truyền lời giùm.

Long Nha Phỉ Nhi mặc lễ phục dạ hội màu xanh đen, dáng người cao kiều, khuôn mặt xinh đẹp, trong mắt có dã tính như con mèo nhỏ hấp dẫn công kích người. Nếu bàn về sắc đẹp thì Long Nha Phỉ Nhi xứng với danh đệ nhất tiểu thư Bắc Cương.

- Yêu Tà, bây giờ ngươi oách thật, không thèm để mắt bổn tiểu thư!

Giờ phút này, nét mặt Long Nha Phỉ Nhi có vẻ hỏi tội nhưng trong mắt tỏ rõ nàng thật sự mừng thay cho Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng vuốt đầu Long Nha Phỉ Nhi, dịu dàng nói:

- Phỉ Nhi vĩnh viễn là tiểu thư của Yêu Tà, sau này sẽ không thay đổi.

Long Nha Phỉ Nhi vui vẻ, nhếch môi cười lộ hàm răng nanh trắng, giơ nắm tay nhỏ hung tợn nói:

- Coi như ngươi có lương tâm, nếu ngươi dám quên bổn tiểu thư thì ta sẽ cho ngươi biết tay!

Đông Phương Hồng Đậu đi tới, nở nụ cười quyến rũ, dáng người nóng bỏng, toàn trường không người sánh được.

- Chúc mừng Yêu Tà thiếu tộc trưởng. Bây giờ ngươi phong cảnh quá rồi, công tử nào cũng đến nịnh hót, các tiểu thư liếc mắt đưa tình. Xem ra tối nay thiếu tộc trưởng thu hoạch lớn, không biết ban đêm qua đêm ở khuê phòng cô nương nhà nào?

Tiêu Lãng nở nụ cười rực rỡ, lòng thầm cười khổ.

Tiêu Lãng nói nhỏ:

- Hồng Đậu đừng gây sự, ta thật là thân bất do kỷ. Nàng cũng biết ta hận nhất loại yến hội chó chết này!

Đông Phương Hồng Đậu cười như hồ ly, mặt ngoài không làm chuyện gì khác người.

Đông Phương Hồng Đậu nói nhỏ:

- Được rồi, không đùa ngươi ! Hồng Đậu không phải nha đầu bướng bỉnh không hiểu lý lẽ. Phải rồi, khi nào thì ngươi bắt đầu chính thức theo đuổi bổn tiểu thư? Không bằng từ tối nay đi? Ngày tháng lén lút như thế này thật khó chịu, Hồng Đậu muốn quang minh chính đại ở cùng ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.