Yêu Giả Vi Vương

Chương 267: Tàn quyển




- Vĩnh viễn không có hậu hoạn? Sao có thể?

Người Cung nữ Xuân Hỉ run lên. Cung nữ Xuân Hỉ biết Vân Tử Sam không phải loại người nói mạnh miện, câu 'vĩnh viễn không có hậu hoạn' không phải tùy tiện có thể dùng. Cung nữ Xuân Hỉ đi theo Vân Tử Sam ba năm, biết rõ Chiến Vương triều có bao nhiêu nội ưu ngoại hoạn. Cho dù toàn thắng cuộc chiến, Huyết Vương triều nguyên khí đại thương, trong trăm năm không có thực lực xâm nhập phía nam, nhưng cũng không thể nói là vĩnh viễn không có hậu hoạn.

Vân Tử Sam cười cười, mắt cong thành hình trăng khuyết như con cáo nhỏ, không mở miệng giải thích. Cung nữ Xuân Hỉ biết nàng không có tư cách biết chuyện sau đó, thông minh không hỏi tiếp.

Cung nữ Xuân Hỉ ngừng lại, hỏi chuyện khác:

- Điện hạ, nguyên soái đại nhân sắp đặt chuyện này, bán ra Tiêu Lãng, Yêu Tà tương đương với khiến bọn họ đi lên đường cùng, cái này quá ác. Không phải điện hạ nói muốn bắt Yêu Tà sao? Không thể chiêu lãm Tiêu Lãng nhưng Yêu Tà thì rất có hy vọng, hắn vì điện hạ đã đi bế quan. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Vân Tử Sam khẽ thở dài:

- Ta cũng không biết Độc Cô Hành nghĩ như thế nào.

Vân Tử Sam khép mắt lại, bất đắc dĩ nói:

- Yêu Tà là nhân tài nhưng Độc Cô Hành có thể hy sinh được thì ta có gì không nỡ? Khi đó nếu Yêu Tà không chết thì chiêu lãm vào hoàng cung đi, nếu đã chết chỉ có thể trách số hắn không tốt. Còn Tiêu Lãng, ta phải giết chết. Ngườn này nguy hại quá lớn, hơn nữa hoàn toàn không thể khống chế. Nếu Tiêu Lãng dám lộ mặt ra thì hắn chết chắc!

Cung nữ Xuân Hỉ gật đầu, lạnh lùng cười:

- Lúc đại chiến Tiêu Lãng không thể không ra mặt. Nếu nguyên soái đã khiến Tiêu Lãng làm mồi thì hắn sẽ lộ mặt, chỉ cần như vậy hắn sẽ không thể chạy được!

Vân Tử Sam xoa trán, lắc đầu, nói:

- Tiếc là mấy tên Thần Sư ngu xuẩn của Thần Hồn các nhìn lầm thần hồn của Tiêu Lãng. Phụ hoàng truyền chỉ quá sớm, ta quá võ đoán. Tiêu Lãng là phu tế không tệ. Ài, mọi chuyện đã muộn, nếu Vân Tử Sam ta không có được thì hủy diệt đi!

Giọng Vân Tử Sam lạnh như băng giá khiến nhiệt độ trong phòng càng lạnh hơn.

Đêm đã khuya, gió giật ngoài khung cửa sổ, cát vàng đầy trời, mùa thu lạnh lẽo.

Bắc Cương đã rất lạnh. Tử Vong sơn mạch phía nam thì vẫn nóng bức, cộng với cơn mưa to làm Tử Vong sơn mạch như lò hấp. Hơi nước như mây khói chậm rãi bốc lên, khiến người và Huyền thú ở bên trong không chỉ thấy nóng mà thị lực, đi đường khó khăn hơn.

Tiêu Lãng ở trong một hang đá, mới nãy mưa như trút nước, tuy võ giả không bị bệnh nhưng y phục ướt rất khó chịu. Giờ phút này, bên ngoài một mảnh trắng xóa, Tiêu Lãng quyết định nghỉ ngơi trong hang đá.

Tiêu Lãng đến Tử Vong sơn mạch đã hai tháng trời, sớm lành vết thương. Gần đây Tiêu Lãng điên cuồng tu luyện, cắn nuốt Huyền thú.

Tốc độ tăng cảnh giới từ từ, trung giai Chiến Suất cảnh, không phải Tiêu Lãng không đủ chăm chỉ, cũng không phải tốc độ tu luyện gấp ba lần có thảo đằng thần hồn màu tím trợ giúp không đủ biến thái.

Chẳng qua trước Chiến Tôn cảnh thì võ giả không thể tu luyện Huyền khí quá lâu, thân thể không hấp thu hết được. Cái này là một quá trình, giai đoạn phải trải qua đổn định cơ sở luyện thể. Giống như muốn xây cao ốc thì phải đặt móng chắc, thân thể đủ cường mới đi xa được. Đây là vì sao Quân Thần Độc Cô Hành không cho phép Tiêu Lãng dùng thêm đan dược gì nữa. Ngẫu nhiên đi đường tắt thì được nhưng cuối cùng phải trở về ngăn nguyên, đương nhiên thần dược Tiểu Đao dùng không tính vào đó.

Không có Lục Minh, gần đây nàng xuất quỷ nhập thần, lúc có mặt lúc biến mất. Tiêu Lãng không quan tâm, hắn tự mình tu luyện. Thảo đằng thần hồn màu tím lại dài hơn, tốc độ biến dài càng lúc càng nhanh, giờ phút này cỡ một ngàn bảy, tám trăm thước.

Nhưng khiến Tiêu Lãng không hài lòng là thảo đằng thần hồn màu tím vẫn không tiến hóa, điều này làm hắn rất chán nản. Nhiều lần Tiêu Lãng nghi ngờ thảo đằng thần hồn màu tím đã tới hình dạng cuối cùng, không thể tiến hóa được nữa.

Hôm nay Tiêu Lãng đã tu luyện Huyền khí xong sớm, trong hang đá nhỏ hẹp không thể luyện thể. Tiêu Lãng rảnh rỗi, ngẩn người. Tiêu Lãng nghĩ đến độc của Tiêu Thanh Y, nghĩ trận đại chiến kinh thiên Quân Thần Độc Cô Hành bố trí ở Bắc Cương, nghĩ đến thần hồn mạnh mẽ của Tiểu Đao, nghĩ đến nữ nhân đầy quyến rũ trong Dược Vương thành, nghĩ bờ môi thơm mềm của Đông Phương Hồng Đậu.

Một lát sau, Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng chợt lóe, xuất hiện một hộp gỗ.

Thứ này Tiêu Lãng lấy từ năm mạo hiểm giả áo đen , chất liệu hộp gỗ cực kỳ đặc biệt. Tiêu Lãng đã sớm nhìn thứ bên trong, là một phần tàn quyển, một phần bản đồ.

Tiêu Lãng mở hộp gỗ lấy ra tàn quyển, nhìn chốc lát, Tu Di Giới lại lóe lên, hắn lấy ra một hộp gỗ thiền màu đen, mở hộp lấy ra tàn quyển tương tự.

Quái lạ là hai tàn quyển này chất liệu giống hệt nhau, đồ án bí ẩn bên trên gần như nhau, để chúng gần sát thì nối liền thành một mảnh.

- Bàn đồ? Đây là chỗ nào? Còn hai tàn quyển khác ở nơi đâu?

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm hai tàn quyển giây lát, nghi haượcv lầm bầm.

Một tàn quyển lấy được từ mật thất của Dược Vương Cẩu Họa, khi đó Tiêu Lãng có đưa cho Quân Thần Độc Cô Hành. Quân Thần Độc Cô Hành nói rất có thể là tàn quyển một tấm bản đồ. Mới đầu Tiêu Lãng không để ý, bây giờ lại có được tàn quyển từ người năm mạo hiểm giả áo đen mới khiến hắn chú trọng.

Nhưng lắp ráp hai tàn quyển lại xong Tiêu Lãng phát hiện chỉ là một nửa, tuy đường nét bên trên liền lại nhưng không có hai tàn quyển khác, không biết bản đồ này là ở đâu.

Hai tàn quyển đều dùng hộp gỗ thượng đẳng cấp chứa, hiểnn hiên bản đồ này cực kỳ quý giá. Tiêu Lãng nghiên cứu nhiều lần nhưng không được kết quả gì.

Tiêu Lãng quan sát một lúc, bất đắc dĩ cất đi. Mặc dù tàn quyển này có nhiều đường chỉ nhưng không cái nào ghi rõ bản đồ đi đến đâu, không có địa danh. Tiêu Lãng xem mà mờ mịt, chỉ có thể chờ lấy được hai tàn quyển khác mới biết mục đích cuối cùng.

Tiêu Lãng đứng lên, nhìn sương mù bên ngoài ngày càng dày đặc. Tiêu Lãng hơi sốt ruột, sương mù lớn như vậy, hắn không dám đi trong rừng núi. Lúc này có nhiều độc trùng nhất, Huyền thú ẩn núp khắp nơi, năng lực tra xét giảm mạnh, nếu không cẩn thận thì sẽ bị thương.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng nóng nảy đi tới đi lui trong hang động, Lục Minh như u hồn bay vào. Váy xanh bị sương thấm ướt dán thân thể mềm mại đầy đặn, làm người ta nóng máu. Mái tóc dài mềm mại dính vào khuôn mặt càng lộ vẻ quyến rũ.

- Lục Minh tỷ tỷ đi đâu vậy? Sao hơn mười ngày nay không thấy tỷ tỷ đâu?

Tiêu Lãng mừng rỡ, có người nói chuyện thì sẽ không thấy buồn.

Lục Minh giũ sương dính trên y phục, vạn dụng Huyền khí hong khô.

Lục Minh mỉm cười nói:

- Quay về Ẩn tông.

- Ẩn tông...

Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì. Bảo tiêu này thật không chuyên nghiệp, lén rời đi hơn mười ngày, nếu Tiêu Lãng gặp nguy hiểm thì làm sao đây?

- Tiểu tử đừng làm vẻ mặt đó, tỷ tỷ không thích nhìn. Chẳng phải ngươi chưa chết sao?

Lục Minh mỉm cười, phong tình thục nữ khiến tim Tiêu Lãng rung rinh. Lục Minh xoe tròn mắt, chợt nở nụ cười chú biến thái lừa bé gái.

Lục Minh tới gần Tiêu Lãng, bí hiểm hỏi:

- Tiểu tử, ngươi có muốn học chiến kỹ tự sáng chế của tỷ tỷ không? Rất lợi hại đấy, chỉ cần ngươi đồng ý một yêu cầu của ta là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.