Yêu Giả Vi Vương

Chương 303: Tuyết Nhân tộc




- Hèn chi Huyết Vương triều luôn liều mạng xâm nhập phía nam, phương bắc quá hoang vắng!

Trên bầu trời cao mấy ngàn thước, gió rít gào, màng tai đau nhức. Mắt bị gió mạnh thổi ứa lệ. Tiêu Lãng liên tục nhìn địa hình bên dưới, khắc ghi trong lòng.

Huyết Vương triều rất hoang vắng, khắp nơi là vùng núi, vách đá cheo leo, sa mạc hoang vắng. Có nhiều chỗ là biển rừng mênh mông vô bờ. Bên trong phát ra khí thế cường đại của Huyền thú.

Huyết Vương triều có rất nhiều thành thị nhưng đều rất đơn sơ, phòng ở là nhà đá đơn giản. Thời tiết hanh khô, lạnh lẽo làm Tiêu Lãng không thể không vận chuyển Huyền khí chống đỡ. Gió lạnh như đao cắt mặt Tiêu Lãng đau đớn, nhưng hắn không thể vận chuyển Huyền khí chiến giáp, không phải không có đủ Huyền khí mà là hắn không muốn cho hai Chiến Hoàng cảnh Huyết Mộc và Huyết Khôi bên cạnh thấy mình yếu ớt.

Huyền thú bay giống con rết có tốc độ rất nhanh, nhanh hơn Song Dực Tà Long của Tiêu gia. Liên tục bay ngày đêm, buổi chiều hôm sau Tiêu Lãng, hai Chiến Hoàng cảnh Huyết Mộc và Huyết Khôi đã đến chiến trường phương bắc.

Liếc mắt nhìn qua, Tiêu Lãng, hai Chiến Hoàng cảnh Huyết Mộc và Huyết Khôi hút ngụm khí lạnh.

Bên dưới chiến đấu cực kỳ thảm liệt. Mấy ngàn Tuyết Nhân cao bốn, năm thước đang tấn công một tòa thành trì, đã đi vào trong, truy sát người trong thành. Người bị Tuyết Nhân bắt giữ sẽ bị xé ra ăn sống, cực kỳ hung tàn, khủng bố.

Trong thành liên tục có võ giả công kích Tuyết Nhân nhưng những Huyền khí đao mang đủ chém nát Huyền thú đụng vào người Tuyết Nhân chỉ khiến bọn họ run rẩy. Bàn tay to của Tuyết Nhân quét một cái khiến nhà ở sụp đổ, võ giả bị hất văng ra mấy chục thước, hộc máu trọng thương.

Trong thành có gần vạn đại quân nhưng quá ít cường giả, chỉ có gần trăm võ giả có thần hồn liên tục phóng ra chiến kỹ thần hồn mới giết được vài Tuyết Nhân.

Huyết Mộc ngửa đầu cuồng rống to:

- Tuyết Nhân khốn kiếp, Độc Cô Hành đáng hận, a a a!

Huyết Mộc nhảy khỏi con rết bay, như đạn pháo rơi xuống mấy ngàn thước.

Người Huyết Khôi cũng phát ra khí thế cuồng bạo, như Huyền thú bị chọc giận. Tiêu Lãng cảm giác Huyết Khôi lộ ra sát khí với hắn, vì Quân Thần Độc Cô Hành mà giận lây cả hắn. Nhưng Huyết Khôi không nhảy xuống, sát khí xẹt qua, khống chế con rết bay đáp xuống.

Đáp xuống trăm thước, Huyết Khôi xách Tiêu Lãng bay xuống đầu tường, lập tức phóng chiến kỹ thần hồn. Một con quái điểu khổng lồ xé gió bay ra, lao hướng hai Tuyết Nhân gần đó.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang lên tiếng nổ, hai Tuyết Nhân như ngọn đồi bị thủng một lỗ to ở ngực, máu xanh nhạt ọc ra, mùi vị cực kỳ khó ngửi, khiến người buồn nôn.

- Tiêu tướng quân, xin hỗ trợ công kích Tuyết Nhân!

Huyết Khôi phóng ra chiến kỹ thần hồn xong liền thu lại thần hồn, bắn ra một Huyền khí đao mang to lớn vừa công kích Tuyết Nhân vừa quát hướng Tiêu Lãng. Huyết Khôi chưa rời khỏi Tiêu Lãng quá xa, luôn nhìn chằm chằm vào hắn. Một khi Tiêu Lãng có rục rịch gì Huyết Khôi sẽ giết hắn ngay.

Tiêu Lãng trầm giọng nói:

- Được!

Tiêu Lãng quan sát Tuyết Nhân, bộ dạng không khác gì con người nhưng bản chất như Huyền thú. Vóc người cao lớn, ít nhất cỡ ba thước, cao nhất khoảng năm thước. Người không một mảnh vải nhưng trừ mặt ra, toàn thân mọc lông trắng dài rậm rạp. Mắt đỏ rực, khí thế kinh khủng. Năm ngón tay có móng nhọn, công kích chủ yếu là vuốt. Võ giả bình thường không có Huyền khí chiến giáp nếu bị cào trúng thì không chết cũng bị thương.

- Thảo đằng, hiện! 

Tiêu Lãng quan sát hoàn tất, bắt đầu phóng thích thảo đằng thần hồn màu tím, trong mắt tràn ngập mong chờ, mắt sáng ngời.

Giờ phút này, những Tuyết Nhân không còn là quái vật bạo ngược trong mắt Tiêu Lãng mà là vô số chất dinh dưỡng cho thảo đằng thần hồn màu tím. Nếu không thể nuốt Tuyết Nhân thì Tiêu Lãng phản quốc hoàn toàn vô nghĩa.

Giây lát sau thảo đằng thần hồn màu tím đã chui xuống đất. Huyết Khôi nhìn thấy, trong mắt lóe tia nghi hoặc, có một ít không cho là đúng, bởi vì thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng không có chút khí thế. Thần hồn có khí thế càng mạnh thì phẩm cấp càng cao, dù thần hồn của Tiêu Lãng hơi biến thái nhưng cùng lắm là thần hồn biến dị.

Sau đó biểu hiện của Tiêu Lãng khiến Huyết Khôi ngạc nhiên.

Không phải thần hồn của Tiêu Lãng quá mạnh mà là không tương xứng với trong truyền thuyết. Thần hồn có thể cắn nuốt huyết thịt của Tiêu Lãng không chút tác dụng với Tuyết Nhân.

Thảo đằng thần hồn màu tím bỗng chui ra khỏi mặt đất, hóa thành ảo ảnh quấn eo Tuyết Nhân. Thế nhưng Tuyết Nhân không xảy ra chuyện gì, vẫn nổi điên vung đôi tay chạy nhanh hướng Huyết Khôi, Tiêu Lãng.

Thực lực của Huyết Khôi đạt tới Chiến Hoàng cảnh cao giai, là đại nhân vật trong Huyết Vương triều. Huyết Khôi có xem toàn bộ tư liệu về Tiêu Lãng, lúc này khinh thường liếc hắn, cho rằng Chiến Vương triều hư trương thanh thế. Cái này mà là thánh giai thần hồn? Sợ là địa giai còn mạnh hơn thần hồn của Tiêu Lãng.

Ngay sau đó, dị biến đột nhiên sinh ra.

Thảo đằng thần hồn màu tím lóe ánh sáng tím, bỗng xuyên thấu ra sau lưng Tuyết Nhân. Tuyết Nhân cực kỳ cường đại bỗng ngã xuống đất.

- Cái này...

Bởi vì thảo đằng thần hồn màu tím từ sau lưng đâm vào người Tuyết Nhân nên Huyết Khôi không thấy rõ ràng, chỉ thấy Tuyết Nhân bỗng té xuống đất. Huyết Khôi không hiểu ra sao, nhưng lúc này mắt Tiêu Lãng sáng ngời.

khiến Huyết Khôi giật mình hơn là thảo đằng thần hồn màu tím chợt lóe biến mất khỏi mặt đất, chui ra từ bên cạnh, nhanh như chớp đánh trúng lưng một Tuyết Nhân. Tuyết Nhân này lại té xuống, tốc độ nhanh còn hơn Huyết Khôi dùng thần hồn Chiến Quyền thuật giết người.

Huyết Khôi bỗng nhìn hướng Tiêu Lãng. Nhân loại nhỏ bé trước mắt quả nhiên có thần hồn kỳ lạ, không lẽ thật sự là thần hồn thánh giai? Tuyết Nhân cường đại như vậy phòng ngự thấp nhất có thể so với Chiến Tôn cảnh Huyền khí chiến giáp, vậy mà dễ dàng bị Tiêu Lãng giết?

Biểu hiện tiếp theo của Tiêu Lãng khiến vô số người trong thành giật mình vô cùng.

chiến kỹ thần hồn đúng là rất cường đại, nhưng mỗi lần phóng ra sẽ tiêu hao vô số Huyền khí, hơn nữa không thể liên tục phóng thích. Người trên Thần Hồn đại lục đều biết đạo lý đó, nhưng lúc này đạo lý bị Tiêu Lãng đánh vỡ.

Vì thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng không ngừng lấp lánh, mỗi lần chui ra khỏi lòng đất là một Tuyết Nhân sẽ ngã xuống đất, tốc độ nhanh làm người ta líu lưỡi.

Trong thành có vô số Huyết Man tử, đại quân. Giờ phút này, nhiều người ngừng chiến đấu, trợn mắt há hốc mồm nhìn thảo đằng màu tím không ngừng chui ra, nhìn từng tên Tuyết Nhân té xuống đất chết.

Rất nhiều Huyết Man tử bởi vì không hiểu chuyện gì xảy ra, còn tưởng là thần linh hiển linh, quỳ lạy trên mặt đất không ngừng cầu nguyện khởi. Mắt các Huyết Man tử sáng ngời, nếu thứ quái dị này tiếp tục công kích thì mấy ngàn Tuyết Nhân trong thành sẽ bị giết hết.

Tiêu Lãng không làm mọi người thất vọng. Chỉ một canh giờ, Tuyết Nhân cực kỳ hung ác trong thành có hai phần ba bị Tiêu Lãng giết chết. Gần ngàn Tuyết Nhân sợ hãi chạy trốn. Trên mặt đất đều là xác chết nhưng không có nửa giọt máu chảy ra, những Tuyết Nhân lặng lẽ chết.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mãi khi Tuyết Nhân cuối cùng ngã xuống thì Tiêu Lãng cũng té xuống, mắt trợn trắng, dường như kiệt sức sắp xỉu.

Huyết Khôi vẻ mặt kích động nhào lên ôm Tiêu Lãng, căng thẳng hét to:

- Tiêu tướng quân!

Vẻ mặt Huyết Khôi thân thiết, lo lắng giống như lúc này Tiêu Lãng là phụu thân của gã.

Tiêu Lãng thật sự có thể nhanh chóng giết Tuyết Nhân, tốc độ nhanh như vậy, chỉ cần hắn tiếp tục thanh trừ thì dễ dàng tiêu diệt Tuyết Nhân tộc. Tuyết Nhân tộc nguy hại Huyết Vương triều hơn một ngàn năm, dân chúng bị hại nhiều không kể xiết. Nếu Tiêu Lãng có thể giúp tiêu trừ mối họa Tuyết Nhân tộc vĩnh viễn thì tương đương với cứu tinh của Huyết Vương triều, làm sao Huyết Khôi không lo sốt vó cho Tiêu Lãng được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.