Yêu Giả Vi Vương

Chương 400: Chiến tích




Huyết Nô nghe Vũ Phi Tiên nói vậy, liền nở nụ cười. Trên mặt đầy tàn ý. Thân thể hắn hoàn toàn không có ý định dừng lại, giống như đạn pháo vọt xuống phía dưới, tiếp tục công kích Tiêu Lãng đầy cuồng loạn.

Huyết Nô là Chiến Đế trung giai, thực lực cường đại đến mức nào?

Huyến Nô phóng xuống lòng đất giống như không có gì cản trở, rất nhanh đã đuổi kịp Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng vừa thả Thảo Đằng ra chữa thương, đã nhìn thấy một nắm đấm của Huyết Nô đánh tới. Tiêu Lãng bất đắc dĩ lập tức thu hồi Thảo Đằng, giơ cánh tay đã máu me đầm đìa của mình ra đỡ lấy.

Ầm!

Thân thể Tiêu Lãng giống như thiên thạch lao sâu xuống phía dưới. Đất đá bị ép sang hai bên. Huyết Nô lại vung thiết quyền, tiếp tục đánh xuống.

Nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi.

Huyết Nô rất thông minh, liên tục không ngừng công kích hết lần này tới lần khác, căn bản không cho Tiêu Lãng cơ hội thở lấy hơi.

Hai tay Tiêu Lãng đã gãy lìa, thân thể cũng bị thương rất nghiêm trọng, nhưng không có thời gian trị liệu. Bởi vì bị thương, tốc độ phản ứng của thân thể cũng chậm lại. Nếu tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể bị Huyết Nô ngược chết.

Ầm!

Nắm đấm của Huyết Nô lại đập tới. Hai tay Tiêu Lãng không thể nào đón đỡ. Vào lúc đó, hắn chỉ có thể cắn răng xoay đầu, dựa vào vai trái cố gắng chống đỡ.

Thân thể Tiêu Lãng lại bị đập xuống xuống trăm mét, vai trái đã nát, máu đầm đìa. Tiêu Lãng càng yếu hơn. Nhưng hắn không dám thả Thảo Đằng ra chữa thương. Bởi vì nếu Thảo Đằng bị Huyết Nô tổn thương, hắn sẽ chết càng thảm hại hơn.

Ầm!

Vai phải cũng bị nổ nát. Thân thể của hắn đã suy yếu đến mức dường như ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.

Huyết Nô không dám giết Tiêu Lãng, nhưng có thể khiến hắn sống không bằng chết. Hai tay hắn bạo ngược nắm lấy chân Tiêu Lãng, khiến thân thể hắn quét ngang trong lòng đất, va nát đất đá bên dưới lòng đất, tạo thành một cái động.

Răng rắc!

Một chân của Tiêu Lãng bị đập gãy. Ngay khi Huyết Nô cười tàn bạo nắm lấy một chân khác của Tiêu Lãng, muốn đánh nát, Tiêu Lãng rốt cuộc đã có hành động. Hắn dùng hết lực lượng toàn thân. Cái chân kia hóa thành tàn ảnh đập vào đầu của Huyết Nô.

Huyết Nô cười lạnh một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, cánh tay đánh mạnh về chân của Tiêu Lãng.

Chân Tiêu Lãng đập vào bả vai của Huyết Nô, nhưng thân thể Huyết Nô chỉ run lên, chiến giáp huyền khí nghiền nát, bắp thịt ở vai bị chút tổn thương mà thôi. Nhưng chân của Tiêu Lãng bị hắn liên tục đập xuống, trong nháy mắt xương vỡ tan...

- Thảo Đằng nhờ vào ngươi...

Tiêu Lãng vẫn không phản kháng. Chờ đến chính giây phút này, phía sau hắn chợt có một cuồng long màu cam gào thét lao ra, cuốn lấy thân thể của Huyết Y.

Huyết Nô có lực phòng ngự mạnh như vậy, cho dù Tiêu Lãng đã đánh nát chiến giáp huyền khí của Huyên Nô, nhưng muốn đả thương hắn vẫn rất khó. Biện pháp duy nhất chính là dựa vào Thảo Đằng.

Huyết Nô cười lạnh một tiếng, huyền khí trong tay lóe lên. Một đao quang huyền khí sáng lên, chém về phía Thảo Đằng, căn bản không để ý đến Thảo Đằng đã bao phủ lấy thân thể hắn.

Xì xì!

Thảo Đằng bắt đầu ăn mòn bắp thịt Huyết Nô. Nhưng điều khiến Tiêu Lãng hoàn toàn tuyệt vọng chính là, bên trên thân thể Huyết Y lại hiện ra một lớp vảy mỏng màu nâu, giống như biến thân thành một lớp vảy ngoài.

Mặc dù Thảo Đằng nhanh chóng nuốt chửng lớp vảy ngoài, nhưng đao quang huyền khí của Huyết Nô đã đến. Đao quang huyền khí chém về phía hư ảnh của Thảo Đằng. Thảo Đằng nhất thời run lên co trở lại. Hơn nữa, dùng mắt thường có thể thấy được nó đã bị mất một đoạn ngắn.

- A...

Tiêu Lãng kêu thảm một tiếng, trong đầu cảm thấy đau đớn giống như bị nổ tung. Thảo Đằng bị thương linh hồn hắn cũng bị thương, hoàn toàn không chịu được.

Hắn đã nghĩ tới chuyện thần hồn Huyết Nô là loại phòng ngự, khẳng định lực phòng ngự cường đại. Nhưng hắn không nghĩ tới, Thảo Đằng lại không thể nuốt chửng phá tan được lớp phòng ngự đó...

- Khà khà! Không tự lượng sức!

Huyết Nô cười lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm nổi giận. Lớp vảy nâu kia của hắn cũng là do thần hồn tạo thành. Lớp vảy bị tổn thương, toàn thân hắn cũng khó chịu

Huyết Nô lập tức tức giận lao về phía Tiêu Lãng, chuẩn bị khiến hắn tàn phế hoàn toàn.

Vèo!

Nhưng hắn không thể ngờ được, một sự biến đổi khác thường đột nhiên xảy ra.

Rõ ràng trong đầu Tiêu Lãng đang đau đớn, thần trí mơ hồ. Thảo Đằng lại chủ động bắn ra, một lần nữa quấn quanh Huyết Nô.

Với khoảng cách gần như vậy, Huyết Nô nhất thời không kịp phản ứng. Cũng may, lớp vảy nâu trên thân thể lại xuất hiện bảo vệ hắn.

- Xì xì!

Thảo Đằng nhanh chóng nuốt chửng. Thân thể Huyết Nô run lên. Thần hồn bị hao tổn khiến hắn thật sự không tốt chịu. Hắn càng thêm nổi giận, không ngừng phóng ra đao quang huyền khí, chém xuống Thảo Đằng...

Thảo Đằng hóa thành hư ảnh lần lượt run rẩy từng đợt. Mỗi lần bị chém trúng, nó sẽ bị ngắn đi mấy chục mét.

Trong đầu Tiêu Lãng càng thêm thống khổ, lăn lộn trên mặt đất. Nhưng hư ảnh Thảo Đằng ở bên trong thân thể của hắn vẫn cực kỳ chấp nhất không ngừng bắn ra ngoài, điên cuồng tiếp tục quấn lấy Huyết Nô cố gắng nuốt vào.

- A a a!

Tiêu Lãng cảm giác trong đầu sắp nổ. Thảo Đằng vạn mét như vậy, trong nháy mắt đã bị Huyết Nô chém gần ngàn mét.

Chỉ có điều sắc mặt Huyết Nô càng ngày càng trắng, thân thể run rẩy càng ngày càng lợi hại. Trong mắt hắn đầy huyết hồng. Bởi vì lớp vảy nâu trên thân thể hắn đã bị nuốt mất hơn nửa.

Sau khi Thảo Đằng tiến hóa, tốc độ nuốt chửng cực kỳ nhanh. Mỗi lần bị công kích, ngắn lại mấy chục mét, nhưng nó vẫn lập tức vọt lên quấn quanh thân thể Huyết Nô, hoàn toàn không để ý tới tổn thương của mình. Dường như nó muốn liều mạng cũng phải nuốt chửng Huyết Nô.

- Xì xì!

Khi vảy màu nâu phía sau lưng Huyết Nô hoàn toàn biến mất, một đầu của Thảo Đằng giống như một con rắn độc, bỗng nhiên đâm vào trong thịt nuốt chửng. Chỉ trong nháy mắt phía sau lưng Huyết Nô đã bị thủng một lỗ lớn.

- Mẹ ơi...

Huyết Nô hoàn toàn khiếp sợ, không dám chơi nữa, bắt đầu xoay người liều mạng chạy trốn. Nhưng Thảo Đằng dài tới mức nào? Cho dù bị chém đứt ngàn mét, nó vẫn còn chín ngàn mét. Thảo Đằng không ngừng từ trong thân thể Tiêu Lãng tuôn ra. Huyết Y chạy trốn tới chỗ nào nó đuổi theo tới chỗ đó...

- Đại nhân, cứu mạng a! A! A!

Huyết Nô bắt đầu rống lên, tiếp theo không ngừng kêu la thảm thiết. Thân thể hắn run lên một cái, không chạy trốn nữa, đứng ở tại chỗ khua tay múa chân. Đao quang huyền khí không ngừng bắn ra khắp nơi, giống như đã phát điên. Bởi vì... Thảo Đằng đã từ lỗ thủng lớn phía sau lưng hắn, đâm vào bên trong thân thể của hắn, bắt đầu nuốt chửng nội tạng của hắn...

Vèo!

Phía trên nhất thời có mấy bóng người lao xuống phía dưới. Hai trưởng lão Huyết Tông và Vũ Phi Tiên, giống như tia chớp lao xuống, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ. Vừa nãy Huyết Nô vẫn ép Tiêu Lãng một đầu, tại sao mới một chút lại đột nhiên kêu cứu mạng?

Trên mặt các cường giả đứng trên mặt đất cũng đầy vẻ chấn động. Đám người Tả Kiếm không biết gì về Huyết Nô và lão thái giám thì không nói. Nhưng đám người Đông Phương Bạch lại hiểu rất rõ ràng. Thực lực của Huyết Nô cường đại hơn nhiều so với lão thái giám. Tả Bình Bình và hắn khai chiến cũng chỉ có thể bị ngược. Chỉ có Đông Phương Bạch Nghịch Thủy Lưu mới có thể đánh ngang tay. Đương nhiên Tiêu Bất Tử với thực lực Chiến Đế đỉnh phong hoàn toàn có thể đánh bại hắn.

Thực lực Huyết Nô cường đại như vậy, lại không phải là đối thủ của Tiêu Lãng sao?

Điều này thực sự không hợp với lẽ thường. Bởi vì vừa nãy bọn họ nhìn thấy Tiêu Lãng và lão thái giám chiến đấu, thực lực Tiêu Lãng cùng lắm chỉ là Chiến Đế sơ giai.

Rất nhanh Vũ Phi Tiên liền mang theo Tiêu Lãng lên trên. Chỉ có điều Tiêu Lãng đã ngất đi, dáng vẻ vẫn thê thảm không nỡ nhìn. Mà khi hai trưởng lão Huyết Tông, ôm Huyết Nô đi ra, mọi người hít vào một hơi khí lạnh. Bởi vì nửa thân thể Huyết Nô đã biến thành hài cốt...

Lại giết một Chiến Đế nữa!

Mọi người thấy ánh mắt Tiêu Lãng đều trở nên phức tạp. Vị tiểu ca này còn chưa đầy hai mươi tuổi, hôm nay lại giết chết hai Chiến Đế, phế bỏ hai Chiến Đế. Chiến tích này khiến mọi người ở đây chấn động.

Sai rồi!

Là chiến tích chấn động nhất trong lịch sử ba đại vương triều!

Chỉ có điều may mắn là hắn ngất đi. Bằng không sợ rằng đợi lát nữa hắn sẽ lại lao ra, quát một tiếng Người kế tiếp, mẹ kiếp... Còn ai dám ứng chiến nữa không?

Vèo!

Vào thời khắc này, phía bắc đột nhiên có mấy bóng người phá không đến. Tốc độ lao tới quá nhanh, khí thế cường đại khiến tất cả mọi người đều cảm giác linh hồn run rẩy.

Sứ giả Thiên Châu đã tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.