- Tiêu Lãng, hai người kia là người nào vậy? Thật đáng sợ. Ta cảm giác bị bọn họ liếc mắt nhìn một cái liền cảm giác không thở nổi!
Trong chiếc lều đơn sơ trên thuyền đánh cá, Liễu Nhã nắm chặt một tay Tiêu Lãng đột nhiên nói, vẻ mặt đầy sợ hãi. Hiển nhiên nàng bị dọa không nhẹ.
Thiện Lão cũng run run môi mở miệng:
- Công tử, hai người kia là cường giả cấp bậc gì vậy? Tại sao ta cảm giác bọn họ còn lợi hại hơn cả Ẩn đế!
Tiêu Lãng cảm thấy buồn cười. Hắn vỗ vai của Nhã phu nhân nói:
- Thực lực của hai người kia hẳn là Chư Vương cảnh. Hơn nữa hẳn còn là cường giả trong Chư Vương cảnh. Bọn họ là cường giả Thiên Châu, chính là cường giả bên kia biển Thần Hồn. Còn Ẩn đế sao? Hừ hừ! Một trăm Ẩn đế cũng không phải là đối thủ của bọn họ! Hai người này, bất kỳ người nào cũng có thể tiêu diệt đại lục Thần Hồn. Ẩn đế đối đầu với bọn họ, chỉ một chiêu đã có thể bị thuấn sát. Chỉ có điều... Các ngươi không cần lo lắng. Vừa nãy ta còn giết một cường giả mạnh hơn bọn họ gấp mấy lần!
- Chuyện này...
Thiện Lão và Liễu Nhã giống như nghe nói mơ giữa ban ngày, trong mắt rõ ràng không dám tin tưởng. Chỉ có điều nhìn thái độ tự tin của Tiêu Lãng, bọn họ đột nhiên có cảm giác an toàn. Dường như có Tiêu Lãng ở đây, bất kỳ kẻ địch nào cũng là cặn bã.
Tiêu Thanh Y ngẩn ra, sau đó lông mày nhíu lại. Thiện Lão và Liễu Nhã không hiểu nhiều, nhưng nàng xuất thân từ Tiêu gia đã tiếp xúc qua không ít tư liệu, tất nhiên hiểu được hai người cường đại tới mức nào. Nàng lo lắng nói:
- Lãng nhi, vậy con làm sao tránh được sự truy đuổi của bọn họ? Lẽ nào vẫn dựa vào con tin này sao? Vạn nhất ép bọn họ cuống lên...
- Ha ha, không dựa vào con tin này. Đợi lát nữa chúng ta còn phải thả người này ra nữa!
Tiêu Lãng lắc đầu, nhìn vị tiểu thư xinh đẹp đang bị Thảo Đằng quấn quanh người một chút, tiếp tục nói:
- Người này hẳn là tiểu thư một đại gia tộc Thiên Châu. Đợi lát nữa sẽ có cường giả càng mạnh hơn tới đại lục Thần Hồn. Chúng ta tiếp tục mang theo con tin này chắc chắn sẽ chết càng nhanh hơn. Kẻ địch khẳng định có biện pháp thông qua con tin tìm được chúng ta! Mọi người không cần lo lắng. Ta tự có biện pháp. Cô cô... Cô cô cũng đừng hỏi nữa. chờ sau khi an toàn, ta sẽ nói tất cả chuyện cho cô cô biết!
Tiêu Thanh Y thôi nhíu mày, cười khẽ gật đầu, giao tất cả chuyện cho Tiêu Lãng.
Giờ phút này, nàng hiểu rõ Tiêu Lãng hoàn toàn không có huyền khí, sao có thể từ trong đế đô trốn ra được, vì sao có thể giết chết được nhiều Chiến Hoàng của Vũ Vương Triều, Huyết Vương Triều như vậy. Nhưng nàng biết Tiêu Lãng đã trưởng thành, đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không còn là hài tử cần nàng bảo vệ năm đó nữa.
Thiên Tầm ở đuôi thuyền không ngừng phóng ra huyền khí, khống chế thuyền đánh cá nhanh chóng chạy vào trong biển Thần Hồn. Tuy rằng tốc độ vẫn không đáng chú ý, nhưng miễn cưỡng được thông qua!
Tiêu Lãng không tiếp tục nói nữa. Hắn làm một cử động kỳ quái. Hắn thả toàn bộ Thảo Đằng ra, sau đó thăm dò ở phía dưới đáy biển. Một tay hắn vỗ mấy cái vào gân mạch trên người Kỳ tiểu thư, đánh gãy gân mạch của nàng, đề phòng nàng đột nhiên tỉnh lại đánh lén giết người.
Tuổi của vị tiểu thư này không lớn lắm, cảnh giới lại không thấp, đã đạt được tu vi Chiến Đế. Chắc hẳn nàng đã được gia tộc Hắc Lân dùng huyền thạch để nâng cao.
Sau một canh giờ nữa, thuyền đánh cá đã chạy xa bờ mấy trăm dặm. Ngoài khơi, sương mù trở nên dày đặc, hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa.
Thật ra Tiêu Lãng biết rõ đây là vụ trận quỷ dị trong biển Thần Hồn, cũng là một trong những nguyên nhân khiến người ta khó có thể vượt qua biển Thần Hồn. Ở trong vụ trận rất dễ dàng lạc phương hướng. Nhưng nếu như ngươi đứng ở tại chỗ, sẽ không ngừng có hải thú bị thu hút tới gần...
- Thôi, Thiên Tầm đừng phóng huyền khí ra nữa. Thu cánh buồn lại được rồi!
Tiêu Lãng mở miệng đưa ra một mệnh lệnh khó hiểu. Thiên Tầm mở trừng hai mắt, không hề nói gì nhanh chóng bò lên trên cột buồm thu cánh buồm lại, khiến thuyền đánh cá đứng ở trong biển.
- Không đi nữa sao?
Sau khi thu tấm vải bạt lại, lúc này Thiên Tầm mới giống như con khỉ con bò xuống, nhìn Tiêu Lãng mở miệng hỏi.
- Đi! Chỉ có điều ta đi từ dưới đáy biển!
Tiêu Lãng cười hì hì. Tu Di Giới trong tay hắn lóe lên. Hắn lấy ra một huyền khí, ném cho Thiên Tầm nói:
- Cắt ngón tay, nhỏ máu xuống biển đi!
- Nhỏ bao nhiêu?
Thiên Tầm u oán nhìn Tiêu Lãng, thấy hắn không có bất kỳ lời giải thích nào khác, hắn bất đắc dĩ đi tới mép thuyền đánh cá, cắn răng dùng huyền khí rạch ngón tay, khiến máu tươi chậm rãi nhỏ xuống mặt biển!
Tiêu Lãng không nói một câu nào, trái lại nhắm hai mắt, không biết đang làm gì.
Đám người Tiêu Thanh Y nghi hoặc nhìn Tiêu Lãng, lại nhìn máu tươi của Thiên Tầm nhỏ xuống biển, sau đó xoay sang nhìn nhau.
- Công tử, như vậy được rồi chứ? Đã chảy rất nhiều rồi...
Thiên Tầm nhìn máu của mình đã nhuộm đỏ một khoảng biển, thân thể cũng có cảm giác vô cùng suy yếu, vội vàng u oán nói.
Nhưng Tiêu Lãng vẫn không mở mắt, cũng không có bất kỳ biểu thị gì. Hắn chỉ có thể tiếp tục cắn răng để máu tươi chảy xuống.
Sau một lát, Thiên Tầm cảm giác đầu bắt đầu choáng váng. Nếu còn tiếp tục cho máu chảy xuống, sợ là có thể chảy hết máu mà chết. Hắn vội vàng cầu xin:
- Công tử, đừng đùa nữa. Ta sẽ bị đùa chết mất...
Tiêu Lãng rốt cuộc mở mắt. Trong mắt hắn bắn ra hai đạo tinh quang, cười nói:
- Được rồi! Các ngươi chuẩn bị một chút. Để ý tới nha đầu này cho ta!
Thân thể Tiêu Lãng phóng ra ngoài, sau đó lao đầu vào trong biển. Liễu Nhã và Thiện Lão nhất thời khẩn trương đến bên mép thuyền nhìn xuống biển. Nhưng với chút thực lực như bọn họ, căn bản không thể nhìn thấy được thân ảnh của Tiêu Lãng.
Giờ phút này, khu vực biển phía dưới vô cùng náo nhiệt. Vô số hải thú bị máu của Thiên Tầm thu hút tới. Trong đó có một con thú lưỡi dài vảy giáp cực lớn.
Vừa nãy, Tiêu Lãng thả Thảo Đằng ra liên tục tra xét, kỳ thực chính là muốn tìm kiếm con thú lưỡi dài vảy giáp này. Không để ý tới những hải thú nhỏ, thân thể Tiêu Lãng giống như mũi tên nhọn phóng về phía con thú lưỡi dài vảy giáp.
Vèo!
Máu tươi hiển nhiên đã khiến những hải thú này bị kích động không nhẹ. Vô số hải thú nhỏ với hình thù kỳ quái lao về phía Tiêu Lãng. Chỉ có điều, chúng vừa tới gần Tiêu Lãng, đã bị một quyền của hắn đánh nổ tung.
Nơi này là khu vực biển nông. Hải thú đều là loại cấp thấp. Thú lưỡi dài vảy giáp đã được xem là bá chủ hải vực nơi này. Lấy thực lực của Tiêu Lãng mà nói, khu vực biển nông căn bản hoàn toàn không có nguy hiểm.
Ầm!
Một hải thú giống như cá kiếm vọt về phía thân thể Tiêu Lãng. Cái mũi sắc nhọn giống như huyền khí hiện ra u quang. Khi nó còn chưa tới gần được Tiêu Lãng lại bị hắn đạp một cước vỡ nát, máu tươi bắn ra, tàn thi bay ra ngoài. Ngay lập tức, những hải thú còn lại lập tức phân thây.
Vèo!
Phía xa, con thú lưỡi dài vảy giáp dài mấy trăm mét, giống như một tàu ngầm cực lớn đấu đá lung tung. Trên đường nó đi, những hải thú nhỏ lập tức kinh hoàng bỏ chạy ra bốn phía. Nếu chạy chậm sẽ bị cái lưỡi dài của nó cuốn vào, nuốt sống.
- Có thể tránh được sự truy sát của gia tộc Hắc Lân hay không, phải trông cậy vào ngươi thôi, người cộng tác!
Tốc độ của Tiêu Lãng chậm lại, phóng thẳng về phía con thú lưỡi dài vảy giáp. Rất nhanh hắn đã bị hải thú cực lớn kia nuốt vào trong miệng.
- Thảo Đằng!
Tiêu Lãng chợt quát một tiếng. Thảo Đằng lóe lên bắt đầu nuốt chửng thân thể của hải thú này, đồng thời hắn truyền tin tức tới Thảo Đằng, bảo nó giao lưu với hải thú này.
Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, Thảo Đằng vẫn có thể giao lưu cùng hải thú này. Mà hải thú này cũng rất nhanh thần phục, bị Tiêu Lãng khống chế lại.
Vèo!
Hải thú lao ra ngoài khơi. Hai con mắt lạnh lẽo, với cái đầu khổng lồ nhô ra bên cạnh mép thuyền khiến Liễu Nhã Thiện Lão sợ hãi, thân thể run lên. Ngay cả Tiêu Thanh Y cũng bị doạ, lập tức phóng huyền khí ra ngoài, chuẩn bị công kích.
- Cô cô, đừng công kích!
Hải thú đột ngột há mồm ra. Một giọng nói quen thuộc vang lên. Thân thể Tiêu Lãng từ trong bụng hải thú cực lớn lao ra. Hắn đứng ở trong miệng của hải thú, nhìn mấy người cười vẫy:
- Mau vào đây. Chúng ta đổi thuyền khác. Khà khà, thuyền này có thể di chuyển ở dưới đáy biển. Nếu gia tộc Hắc Lân muốn tìm được chúng ta, tuyệt đối không thể!