Huyền thạch với kích cỡ bằng quả trứng ngỗng này bắn về phía mặt biển với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Vừa nãy Tiêu Lãng chỉ sững sờ trong nháy mắt, nó đã bắn lên phía trên được mấy ngàn mét. Tuy rằng hắn lập tức lấy chiến xa Thiên Cơ ra đuổi theo, vẫn không thể tại bù lại trong nháy mắt đó.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Tiêu Lãng lòng như lửa đốt. Nếu như huyền thạch này rơi vào tay hắn, không biết thực lực của hắn có thể đạt đến mức nào. Thực lực bây giờ của hắn quá thấp. Tại biển Thần Hồn, hắn bị người ta đuổi giết như chó. Những tháng ngày trôi qua thật sự vô nghĩa. Giờ phút này gặp được cơ duyên như vậy, hắn sao có thể bỏ qua được?
Điều khiến hắn cực kỳ vui mừng chính là, hải thú ở khu vực gần đó đều bị mấy viên huyền thạch cùng lúc phun trào ở bên kia thu hút. Dọc đường đi không bị con hải thú nào chặn lại.
Vèo.
Chiến xa di chuyển với tốc độ nhanh như vậy, rất nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Thảo Đằng nhanh chóng thăm dò, cuốn về hướng huyền thạch kia. Trong lòng Tiêu Lãng cũng khẩn trương tới cực điểm.
Nhưng vào thời khắc này, phía xa lại có một con hải thú không lớn không nhỏ, bỗng nhiên phóng về hướng này. Tuy thân thể của nó nhỏ nhưng tốc độ lại nhanh khiến người ta hoa cả mắt.
- Cút!
Tiêu Lãng quát lớn. Thảo Đằng chuyển hướng vọt về phía con hải thú kia. Thân thể của con hải thú này dài khoảng mấy trăm mét, rõ ràng chỉ có thực lực 10, 20 ngàn năm, cũng dám tới tranh cướp huyền thạch với hắn sao?
Thảo Đằng nhanh chóng quấn lấy con hải thú, lập tức cắn nuốt. Mặc dù tốc độ của con hải thú này nhanh, nhưng phòng ngự rõ ràng không tốt. Hiển nhiên là loại hải thú tốc độ. Bị Thảo Đằng nhanh chóng ăn mòn một phần máu thịt, con hải thú đau đến mức lăn lộn ở trong biển.
- Đuổi theo!
Tiêu Lãng không dám dây dưa với con hải thú này, bởi vì huyền thạch kia sắp lao ra khỏi mặt biển. Hắn hiểu rất rõ ràng trên mặt biển có vô số võ giả!
Chỉ có điều... con hải thú kia còn chưa hết hi vọng. Tiêu Lãng vừa thu Thảo Đằng về, nó không để ý tới thương thế trên thân thể, lại phóng về phía huyền thạch.
Tiêu Lãng hoàn toàn nổi giận!
Thảo Đằng tiếp tục bao vây, cắn nuốt con hải thú này đến khi nó bị thương nặng. Nhưng chờ khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, huyền thạch to bằng quả trứng ngỗng kia đã phá mặt biển ra ngoài.
- Phi, liều mạng!
Trong mắt Tiêu Lãng loé lên vẻ nhẫn sắc. Thảo Đằng lập tức lao đi, cố gắng bắt lấy huyền thạch.
- Trời ạ. Ta nhìn thấy gì vậy? Huyền thạch Thiên phẩm!
- Ha ha, huyền thạch Thiên phẩm, là của bản tôn!
- Bắc Cung Ngọc, cút ngay!
- Giết!
Đám võ giả trên mặt biển nhất thời bạo động. Người mạnh nhất của bốn hải đảo lập tức lấy tốc độ nhanh nhất phóng về phía huyền thạch lớn bằng quả trứng ngỗng kia. Một cường giả của Bắc Cung gia chộp về phía huyền thạch, lại bị một gã cường giả Nhân Hoàng cảnh khác công kích, bất đắc dĩ chỉ có thể phòng ngự tránh né.
Vô số người nóng mắt. Ánh mắt của bọn họ giống như lưỡi đao, điên cuồng phóng về phía huyền thạch Thiên phẩm kia. Đó chính là chí bảo.
Nếu như giao huyền thạch này cho gia tộc, tuyệt đối có thể thu được rất nhiều huyền thạch bình thường và chức vị trưởng lão. Huyền thạch cấp bậc càng cao, không chỉ đại biểu bên trong có năng lượng cao hơn. Bên trong huyền thạch Thiên phẩm có thể ẩn chứa năng lượng không thể tưởng tượng nổi. Mức độ trân quý của nó thậm chí có thể mua về một tiểu thành của Thiên Châu!
Vấn đề là mọi người đều đều muốn cướp, vật chỉ có một. Mọi người đều không muốn người khác lấy nó. Bất kỳ ai tới gần huyền thạch kia, lập tức sẽ bị mấy võ giả khác đồng thời công kích, chỉ có thể thối lui hoặc là tránh né phòng ngự.
Huyền thạch bay vào trong không trung, xung lượng đã tiêu hao hết, lại rơi xuống dưới biển, nhưng không có người nào tới gần huyền thạch...
Vèo!
Vào thời khắc này, một Thảo Đằng màu vàng lại vọt ra khỏi mặt nước. Dưới mấy ngàn người đang trơ mắt nhìn, Thảo Đằng nhanh như tia chớp quấn lấy huyền thạch lập tức kéo xuống dưới nước, biến mất dưới mặt biển màu đỏ như máu...
- A...
Vô số người trợn tròn mắt nhìn. Mọi người đều ngừng công kích, đưa mắt nhìn nhau.
- Lão chó Phi Tuyết, hiện giờ còn đánh cái rắm. Huyền thạch đều bị hải thú ngư ông đắc lợi lấy mất rồi. Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi theo!
Người của Bắc Cung đảo nổi giận hét lớn một tiếng, không tiếp tục công kích nữa, xoay người bắn xuống đáy biển.
- Con hải thú nào không có mắt, lại dám cướp huyền thạch Thiên phẩm của lão tử? Lão tử xé xác ngươi!
Một tên nam tử cao lớn nhìn bộ dạng giống như hung thần ác sát theo sát phía sau. Số võ giả Nhân Hoàng cảnh còn lại cũng phóng xuống phía dưới. Lúc này dường như linh mạch đã phun trào xong. Dưới biển không còn huyễn thạch huyền thạch bắn ra nữa. Võ giả Chư Vương cảnh còn lại cắn răng một cái cùng nhau lao xuống biển.
Vì huyền thạch Thiên phẩm, đám võ giả này vốn không có ý định liều mạng với hải thú, giờ phút này đều bị ép phải khai chiến.
- Ha ha ha, tới tay, lại bị ta cướp được!
Tất nhiên kẻ lấy được huyền thạch không phải là hải thú, mà là Thảo Đằng của Tiêu Lãng. Thảo Đằng vừa thu được huyền thạch trở về, Tiêu Lãng lập tức khống chế chiến xa phóng xuống phía dưới. Thảo Đằng cũng nhanh chóng được thu trở về.
Trước tiên Tiêu Lãng thu huyền thạch vào trong Tu Di Giới.
Vèo!
- Xì xì!
Từng con hải thú cường đại bị khí tức của huyền thạch Thiên phẩm hấp dẫn lại. Tiêu Lãng rất bi kịch phát hiện, trong chớp mắt đã có ít nhất có bốn đạo công kích đánh về phía chiến xa.
Ầm!
Phía bên phải chiến xa bị một tia chớp màu trắng bắn trúng, đập ra xa mấy ngàn mét. Tiếp theo bên kia lại bị một cái đuôi cực lớn ầm ầm nện xuống. Chiến xa lại bị đập xuống phía dưới vạn mét. Lồng ánh sáng trên chiến xa thiếu chút nữa thì bị đập vỡ.
Cũng bởi vì lồng ánh sáng này, dường như chiến xa đã biến thành một con đom đóm, bị vô số hải thú theo dõi.
Mấy tên võ giả Nhân Hoàng cảnh phía trên vọt vào trong biển. Khí tức cường đại kia thành công thu hút đám hải thú. Vô số hải thú vốn đang chen chúc về phía chiến xa bên này, lập tức phóng về phía mấy ngàn võ giả kia.
- Trời cũng giúp ta!
Tiêu Lãng cảm động muốn khóc. Cái gì gọi là hoạn nạn gặp chân tình. Những võ giả này đều là người tốt. Nếu như không phải bọn họ đuổi theo, mình bị đám hải thú cường đại chú ý, khẳng định chẳng mấy chốc năng lượng bên trong chiến xa sẽ tiêu hao hết. Đến lúc đó xe hủy người chết...
Chiến xa phóng hết tốc lực về phía dưới đáy biển. Rất nhanh, chiến xa đã vọt tới bên ngoài thi thể của hải thú. Tiêu Lãng lập tức thu hồi chiến xa, tiến vào trong thi thể của hải thú kia. Hắn không đi tìm Thanh Minh và Tiểu Bạch, mà để Thảo Đằng cảm ứng tình hình xung quanh.
Khi cảm ứng được càng ngày càng nhiều hải thú bị đám võ giả phía trên thu hút lao qua, Tiêu Lãng hoàn toàn không do dự, phóng vào trong thi thể hải thú, nắm lấy Thanh Minh và Tiểu Bạch đang chậm rãi nuốt huyễn thạch, thu hồi số lượng huyễn thạch trên mặt đất, phóng ra ngoài.
- Thế nào? Tiểu Lãng Lãng!
Thanh Minh khẩn trương hỏi. Ánh mắt Tiêu Lãng như điện, vọt về phía trước, thấp giọng nói:
- Đám hải thú và võ giả đang hỗn chiến. Chúng ta lập tức trốn!
Vừa ra khỏi thi thể của hải thú, chiến xa Thiên Cơ đột nhiên xuất hiện. Tiêu Lãng và Thanh Minh Tiểu Bạch lên chiến xa. Chiến xa lập tức phóng về hải vực phía tây.
- Thanh Minh đại nhân, chiến xa sợ không đủ năng lượng. Đại nhân nhanh chóng truyền huyền khí vào chiến xa. Ta không có thời gian tu luyện huyền khí!
Tiêu Lãng căn dặn một tiếng, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, trên mặt mừng rỡ như điên. Thanh Minh vừa truyền huyền khí vào chiến xa, nhìn vẻ mặt Tiêu Lãng mừng như điên, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Lãng Lãng, xảy ra chuyện gì vậy? Sao hưng phấn như vậy?
- Khà khà, kiếm được một khoản cực lớn. Chờ đến chỗ an toàn, ta sẽ luyện hóa huyền thạch, tuyệt đối có thể đột phá Chư Vương cảnh. Khà khà! Đến lúc đó chúng ta có một phần lực để tự vệ!
Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, hưng phấn nói. Lần này có đến bốn viên huyền thạch. Một viên nhỏ nhất, hai viên tính là không tồi. Quan trọng nhất là có được một viên huyền thạch to bằng quả trứng ngỗng. Hắn cũng không biết, nếu luyện hóa hết bốn viên huyền thạch này, thực lực của mình có thể đạt được mức độ thế nào?