Thanh Y và tôn tử của ta!
Lão thái gia của Tiêu gia lên tiếng khiến đám cao tầng Tiêu gia tim rớt cái bịch, đầu cúi nay càng thấp hơn. Mắt Bát gia nóng cháy, nhưng nhìn cường giả Tiêu gia xung quanh, không dám lên tiếng.
- Ta hỏi các ngươi Thanh Y và tôn tử của ta ở đâu?
Lão thái gia của Tiêu gia lặp lại một lần nữa, giọng điệu lạnh nhạt không phát ra chút khí thế, nhưng mọi người có cảm giác ngọn núi nguy nga đè xuống, đè bọn họ không dám thở mạnh, mồ hôi chảy ròng ròng.
Rốt cuộc có người không chịu nổi áp lực lên tiếng:
- Bẩm lão tộc trưởng!
Là một nam nhân trung niên quỳ đằng trước nhất, có thể quỳ phía trước tất nhiên là có địa vị cực kỳ quan trọng trong Tiêu gia.
Nam nhân trung niên chắp tay, cười khổ nói:
- Từ khi Thanh Đế Tư Đồ chết, Thanh Y tiểu thư mang theo nhi tử của Thanh Đế thiếu gia mất tích, nhiều năm qua gia tộc luôn luôn tìm bọn họ, nhiều lần đã kiếm được Thanh Y tiểu thư nhưng nàng cố chấp không chịu về gia tộc.
Lão thái gia của Tiêu gia bá đạo vung tay lên đánh gãy lời nam nhân trung niên báo cáo, thô bạo hỏi:
- Ta đang hỏi bây giờ bọn họ ở đâu? Có ai biết không?
Nam nhân trung niên xấu hổ im miệng, mọi người cúi đầu càng thấp. Nhiều người vẻ mặt xấu hổ, có một số mắt lóe tia sáng lạnh.
Bỗng nhiên...
Trong đám người có kẻ lớn tiếng quát to:
- Bẩm lão tộc trưởng, thuộc hạ biết!
Lão thái gia của Tiêu gia lập tức nhìn người đó, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Đứng lên rồi nói.
Người lên tiếng đương nhiên là Bát gia, gã vẻ mặt kích động đứng lên, chắp tay hành lễ.
Bát gia nói nhanh:
- Thuộc hạ tên Tiêu Bát, chấp sự ngoại môn của Tiêu gia. Thanh Y tiểu thư và tiểu thiếu gia Tiêu Lãng đang ở Dược Vương thành phía tây!
Lão thái gia của Tiêu gia mỉm cười nói:
- Tiêu Lãng? Tôn tử của ta tên Tiêu Lãng?
Lão thái gia của Tiêu gia vẻ mặt hiền hòa, nhẹ gật đầu, nói:
- Bọn họ có khỏe không?
- Ưm...
Bát gia do dự một lúc, nói:
- Tiểu công tử rất khá, năm nay mười bảy tuổi đã đạt đến Chiến Tướng cảnh, còn ngay mặt giết hai Chiến Tướng cảnh cao giai, tư chất và năng lực chiến đấu có thể nói là nghịch thiên.
Ồn ào!
Mười mấy cường giả Tiêu gia xôn xao. Bọn họ biết rõ, Chiến Tướng cảnh mười bảy tuổi, còn có thể giết hai Chiến Tướng cảnh cao giai, tư chất biến thái biết bao, quan trọng nhất hắn là đệ tử của Tiêu gia. Các đời đệ tử của Tiêu gia có tám mươi phần trăm thiếu niên có thể thức tỉnh thần hồn, càng đừng nói đến là đệ tử trực hệ. Nếu Tiêu Lãng không ra ngoài ý muốn thì tuyệt đối có thể thức tỉnh thần hồn, ngày sau thành tựu không thể đo lường.
Lão thái gia của Tiêu gia hét to khen:
- Tốt, không uổng là tôn tử của Tiêu Bất Tử ta! nguồn TrumTruyen.vn
Vẻ mặt lão thái gia của Tiêu gia cưc kỳ vừa lòng. Lão thái gia của Tiêu gia bị nhốt trong Long Hổ sơn hai mươi năm, sau khi xuống núi, đây là tin tức tốt nhất nàng nghe thấy.
Nhưng Bát gia do dự:
- Tuy nhiên...
Bát gia cắn răng nói:
- Tình huống của Thanh Y tiểu thư không tốt, đôi chân nàng... Đã liệt. Lúc thuộc hạ gặp Thanh Y tiểu thư có khuyên tiểu thư về gia tộc nhưng nàng không chịu, nói là không còn là tiểu thư của Tiêu gia.
Lão thái gia của Tiêu gia nặng nè hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Trong sân tràn ngập khí lạnh, mọi người cảm giác trái tim sắp nhảy ra, vỡ mạch máu.
Vô số người cúi sát đất, khủng hoảng hét to:
- Thuộc hạ có tội!
Lão thái gia của Tiêu gia phất tay, đưa mắt nhìn Bát gia ý bảo nói tiếp.
Chính lúc này...
Một khối ngọc phù trên người Bát gia chấn động, gã vội lấy ra nhìn, mặt lập tức biến trắng, quỳ cái rầm xuống đất.
Bát gia hét to:
- Lão tộc trưởng, thuộc hạ tội đáng chết! Dược Vương thành truyền tin nói tiểu công tử rơi xuống hang không đáy ở Tu Di sơn, xin cứu viện!
- A?
Lão thái gia của Tiêu gia nặng nề hừ, sát khí phô thiên cái địa bao phủ nguyên sân. Mọi người nằm rạp xuống không dám nhúc nhích, có nhiều võ giả thực lực, địa vị đứng đầu sợ hãi run bần bật, rất là khủng hoảng.
Lão thái gia của Tiêu gia quát to:
- Tiêu Phù Đồ đâu?
Giọng lão thái gia của Tiêu gia lạnh thấu xương, như gió rét trong mùa đông.
Đằng trước đám đông, một nam nhân cao to lập tức đứng dậy, chắp tay lên tiếng:
- Có thuộc hạ!
Mặt chữ điền lạnh lùng mà tuấn tú, người như băng ngàn năm, chân mày rậm, trong con mắt đầy sát ý.
Lão thái gia của Tiêu gia trầm giọng nói:
- Dẫn theo một trăm Huyết Vệ của Tiêu gia đi Dược Vương thành ngay lập tức, đón Thanh Y và tôn tử của ta về. Nếu như tôn tử của ta bị hại thì điều tra thủ phạm sau lưng, diệt toàn tộc nhà nó! Dù là bất cứ gia tộc nào, giết không tha!
Tiêu Phù Đồ chắp tay hét to:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tiêu Phù Đồ xoay người, túm lấy Bát gia quỳ dưới đất chạy nhanh ra ngoài.
Một lát sau, trong sân Tiêu gia, một trăm con quái thú to lớn màu đen bay lên trời. Những quái thú này có đôi cánh, đầu rồng, sáu vuốt, dài hơn mười thước, khí thế ngút trời, tốc độ nhanh như chớp, tứa mây đen che trời bay hướng Dược Vương thành.
- Song Dực Tà Long? Huyết Vệ của Tiêu gia!
Hướng nam Tiêu gia đại viện, gần đó là đế đô Chiến Vương triều, nhiều cường giả bị khí thế của đám quái thú làm giật mình, ngửa đầu lên nhìn, kinh kêu.
Huyết Vệ của Tiêu gia là một trong đội tử sĩ có sức chiến đấu mạnh nhất Tiêu gia, trong lịch sử nổi tiếng hung hãn. Không biết tay Huyết Vệ của Tiêu gia đã nhuộm bao nhiêu máu, giết bao nhiêu cường giả.
Lão thái gia của Tiêu gia vừa về gia tộc lập tức xuất động Huyết Vệ của Tiêu gia, không lẽ có cường giả hoặc gia tộc nào mắt bị mù chọc giận lão?
Vô số gia tộc lập tức phát động thám tử tra xét. Nếu như Tiêu gia không có Tiêu lão thái gia thì không quá đáng sợ. Giờ phút này, ai dám chắn trước mũi nhọn là kẻ đó tự chịu chết.
Trong phút chốc nguyên Chiến Vương triều gió nổi mây phun, tứ hải chấn động.
….. …. …. …. …..
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Dược Vương thành, trong một sân ở bên ngoài Thanh Ngưu Trấn.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng run sợ đứng bên ngoài, nhỏ giọng nói:
- Thanh Y tiểu thư, thuộc hạ là Tiểu Ba xin cầu kiến.
Cửa mở, một thân hình khiến Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng thấy cực kỳ áp lực đứng bên trong, mặt cười khờ ngốc.
Tiểu Đao gãi đầu nói:
- Cô Cô kêu ngươi đi vào.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng một đêm không ngủ nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không yên lòng, đi vào thấy nữ nhân tuyệt trần ngồi trên xe lăn, lập tức một gối quỳ xuống.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nói:
- Thanh Y tiểu thư, Bát gia mời tiểu thư và vị thiếu gia này đi Yên Vũ sơn trang ở tạm hai ngày, gần đây Dược Vương thành không quá yên ổn.
Nửa đêm Thiên Tầm đã tỉnh, lập tức chạy trở lại Hỏa Phượng thành, trước khi đi nói tình hình đại khái cho Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nghe. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng rất nhanh nhạy, lập tức đoán ra chắc chắn Tiêu Lãng bị người ám toán. Tuy Bát gia có truyền tin đang trên đường trở về nhưng Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng cảm thấy cẩn thận là hơn, gã mời Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao đi Yên Vũ sơn trang.
Tiêu Lãng đã xảy ra chuyện, nếu Tiêu Thanh Y gặp chuyện nữa thì Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng không cần chờ Bát gia trở về, lập tức treo cổ tự sát.
Tiêu Thanh Y không lên tiếng, mắt lóe tia nghi hoặc, cầm quyển sách trầm ngâm.
Một lúc sau, mắt Tiêu Thanh Y lóe tia sáng lạnh, trầm giọng nói:
- Có phải là Lãng nhi xảy ra chuyện?
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng gục đầu, gã sợ Tiêu Thanh Y phát hiện điều gì, giờ càng không dám ngẩng đầu lên.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng lắc đầu, nói:
- Ta không biết gì hết, tiểu thư có thể hỏi Bát gia mấy chuyện này, ta chỉ phụ trách truyền lời.
Tiêu Thanh Y nhíu mày, tùy ý vẫy tay nói:
Vù vù vù vù vù!
Không ngờ Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng đột nhiên rút một thanh chủy thủ ra khỏi tay áo gác trên cổ mình, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Bát gia nhắn là nếu không đón tiểu thư về được thì ta không cần trở về.
- Xem ra Lãng nhi thật sự xảy ra chuyện.
Tiêu Thanh Y không dao động, đóng quyển sách lại.
Tiêu Thanh Y lạnh lùng liếc Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng, nói:
- Đi, ta đi với ngươi tới Yên Vũ sơn trang. Dù là ai, đụng vào Lãng nhi nhà ta thì phải trả giá đắt!