Võ giả Chư Vương lục trọng vừa tức vừa giận, thân thể không ngừng run lên. Nhưng hắn không thể không thừa nhận một điểm, hắn không giết chết được Tiêu Lãng!
Tốc độ và phòng ngự của Tiêu Lãng đều mạnh. Đặc biệt là phản ứng bản năng siêu cấp biến thái. Mỗi lần hắn đều không thể công kích tạo ra vết thương trí mạng đối với Tiêu Lãng. Thảo Đằng của Tiêu Lãng lại có năng lực trị liệu thần kỳ. Nếu tiếp tục như vậy hắn sớm muộn sẽ tiêu hao hết năng lượng, bị Tiêu Lãng đùa chết.
- Hừ!
Hắn lạnh lùng một tiếng. Tuy rằng hắn không có cách nào giết chết Tiêu Lãng, nhưng Tiêu Lãng cũng không giết chết được hắn. Hắn muốn chạy thoát thân, vẫn có thể ung dung rời đi. Cho nên hắn cười trào phúng nói:
- Tiểu súc sinh, chỉ bằng vào chút thực lực của ngươi đã muốn giết ta sao? Hay tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tứ trọng rồi nói sau! Ngươi tốt nhất là trốn nhanh một chút. Bằng không chờ ta báo lại với thống lĩnh của gia tộc ta, ngươi chết thế nào cũng không biết đâu!
- Ngươi không có cơ hội đó đâu!
Tiêu Lãng chợt quát một tiếng, thân thể phóng lên trời. Thảo Đằng vờn quanh trị liệu tốt thương thế trên người hắn. Hắn hóa thành một mũi tên nhọn vọt về phía cường giả Chư Vương lục trọng.
- To mồm phét lác. Nhận lấy cái chết!
Ánh mắt võ giả Chư Vương cảnh sáng lên. Tiêu Lãng muốn dùng mạng đổi mạng với hắn, hắn không hẳn không có cơ hội tìm kiếm sơ hở, một lần giết chết Tiêu Lãng.
Quyền phải mang theo tiếng xé gió chói tai phá không đến. Võ giả Chư Vương cảnh không cam lòng yếu thế va chạm. Khi thân thể ở trong không trung, thần hồn sau lưng của hắn đột nhiên phóng ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng phía trước như vậy, mắt Tiêu Lãng liền sáng ngời. Trong nháy mắt Thảo Đằng gào thét lao ra, bay về hướng thần hồn của võ giả Chư Vương lục trọng.
- Ha ha! Ngươi bị lừa rồi!
Võ giả Chư Vương lục trọng cười lớn một tiếng. Thần hồn của hắn lập tức thu vào thân thể. Trong tay hắn đánh ra một chưởng ấn cực lớn, vọt về phía thần hồn Thảo Đằng.
Vừa nãy Thảo Đằng nuốt chửng thần hồn hai võ giả kia, hắn tất nhiên đã nhìn thấy. Giờ phút này hắn dùng một chiêu dẫn xà xuất động. Tiêu Lãng lại quá sơ ý bị lừa?
- Nhận lấy cái chết!
Đã không kịp thu hồi Thảo Đằng, Tiêu Lãng cũng không dự định thu hồi. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía ngực võ giả này.
Võ giả Chư Vương cảnh lục trọng kia cười lạnh một tiếng. Khí lưu màu trắng vờn quanh thân thể, không hề thối lui, vẫn khống chế chưởng ấn kia đánh về phía thần hồn Thảo Đằng.
Hắn với thực lực Chư Vương cảnh lục trọng, phòng ngự vô cùng cường đại. Hắn căn bản không tin tưởng, Tiêu Lãng có thể phá tan phòng ngự của hắn. Chỉ cần cố gắng chống đỡ một quyền này, hắn có thể đánh trọng thương thần hồn của Tiêu Lãng. Thần hồn bị thương Tiêu Lãng sẽ bị thương. Đến lúc đó Tiêu Lãng chắc chắn phải chết!
- Chết, Liệt Thần Thủ!
Mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo giống như băng vạn năm. Võ giả Chư Vương cảnh lục trọng dẫn xà xuất động, hắn làm sao không tương kế tựu kế được?
Trong huyền thạch thần bí đưa tới thần thông thiên phú, hắn còn chưa từng sử dụng, chỉ chờ chính là giờ phút này!
Vù!
Trong nháy mắt, thiết quyền của Tiêu Lãng chợt hiện kim quang. Lớp da phía ngoài xuất hiện vô số vảy nhỏ màu vàng sậm. Mười ngón tay chợt dài thêm mấy phần, trở nên cực kỳ sắc bén, giống như mười lợi trảo của quái thú, tản ra hào quang màu vàng sậm khiến người ta khiếp đảm.
- Ừm? Đây là thứ gì vậy?
Võ giả Chư Vương lục trọng sợ hãi nhìn tay phải của Tiêu Lãng biến dạng. Hắn cảm nhận được lợi trảo của Tiêu Lãng hàm chứa khí tức lạnh như băng và không gì không xuyên thủng. Hắn sợ đến mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Hắn không dám tiếp tục khống chế chưởng ấn lớn trong không trung, vội vàng cố gắng vận dụng tất cả năng lượng trong thân thể để phòng ngự.
Ầm!
Một tiếng động vang lên. Võ giả Chư Vương cảnh lục trọng không dám tin tưởng nhìn cánh tay màu vàng óng ung dung đánh tan phòng ngự cường đại ở trước ngực hắn, bóp nát trái tim của hắn.
- Làm sao có thể...
Võ giả Chư Vương lục trọng nghĩ mãi vẫn không hiểu lực phòng ngự của mình cường đại như vậy, cho dù võ giả Chư Vương thất trọng đánh một đòn toàn lực cũng chưa chắc có thể giết chết hắn. Bây giờ hắn lại bị một tay dễ dàng xuyên qua?
Hình ảnh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ. Tàn niệm cuối cùng trong đầu của hắn chỉ là bàn tay màu vàng sậm kia.
Ầm!
Đại chưởng ấn đánh vào Thảo Đằng. Thảo Đằng run lên rút ngắn mấy trăm mét. Tiêu Lãng đau đớn, thân thể run lên, tê liệt ngã trên mặt đất.
Chỉ có điều cho dù giờ phút này trong đầu hắn như muốn nổ tung, mắt hắn vẫn lóe sáng. Giống như võ giả Chư Vương lục trọng kia, hắn cũng không dám tin tưởng nhìn bàn tay phải của mình biến dạng.
Liệt Thần Thủ!
Huyền thạch này mang đến thần thông thiên phú kinh khủng như vậy sao? Dường như có thể không cần chú ý tới bất kỳ phòng ngự nào?
Phải biết rằng cho dù hắn toàn lực vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, đâm vào thân thể của võ giả Chư Vương nhất trọng, cũng sẽ cảm giác được lực cản. Công kích võ giả Chư Vương tam trọng, lực cản càng lớn hơn.
Tiêu Lãng không nghĩ tới giờ phút này hắn công kích võ giả Chư Vương lục trọng, lại cảm giác giống như đâm vào một đống bùn, hoàn toàn không có lực cản!
Liệt Thần Thủ thật sự có thể nứt thần? Tiêu Lãng không biết. Chỉ có điều hắn chắc chắn cho dù là võ giả Chư Vương đỉnh phong, bị hắn đánh lén, rất có thể cũng sẽ bị giết chết!
Thảo Đằng nhanh chóng được thu về, quấn quanh thân thể Tiêu Lãng. Hắn ngửa mặt nằm trên mặt đất, vẫn nhìn tay phải của mình, cực kỳ hiếu kỳ và hưng phấn.
Vèo!
Tiểu Bạch ở phía dưới, cảm giác cuộc chiến đấu bên trên đã kết thúc, liền từ dưới đất chui ra, thân thiết liếm lên khuôn mặt trên Tiêu Lãng.
- Thanh Minh!
Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, không để ý tới nỗi đau đớn trong đầu, vội vàng phóng xuống lòng đất. Khi vào bên trong động dưới lòng đất, tìm được Thanh Minh, phát hiện hắn còn chưa có chết lúc này Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thảo Đằng xuất hiện cuốn lấy Thanh Minh. Thương thế trên người Thanh Minh lập tức được trị liệu với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Chỉ có điều có khả năng bởi mất máu quá nhiều, hắn cực kỳ suy yếu vẫn chưa tỉnh lại.
- Tiểu Bạch, lập tức đi lấy Tu Di Giới trên thi thể của mấy người kia xuống đây!
Tiêu Lãng ngồi ở dưới lòng đất nghỉ ngơi, căn dặn Tiểu Bạch một tiếng, sau đó chỉ vào Tu Di Giới mình đang mang. Tiểu Bạch mở trừng hai mắt biểu thị đã hiểu, sau đó chạy lên phía trên.
Rất nhanh Tiểu Bạch đã trở lại, mang theo tám Tu Di Giới. Trên Tu Di Giới đều có vết máu. Hiển nhiên Tiểu Bạch đã trực tiếp dùng hàm răng cắn đứt ngón tay lấy xuống.
- Ách...
Thanh Minh rốt cuộc tỉnh lại. Hắn mơ hồ nhìn xung quanh. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở trên người Tiêu Lãng. Hắn giật mình kêu lên:
- Tiểu Lãng Lãng, ngươi còn sống sao? Ồ... Tại sao chúng ta vẫn còn ở nơi này? Đám võ giả đâu?
- Đã bị ta giết chết!
Tiêu Lãng khẽ mỉm cười giải thích. Thanh Minh không tin, có chút nghi ngờ nhìn hắn. Dù sao đám người kia đều là cường giả Chư Vương. Còn có một người ít nhất phải là Chư Vương tứ trọng, ngũ trọng.
- Ha ha, đi thôi, rời đây đi trước đã!
Tiêu Lãng cũng không giải thích, dẫn theo Thanh Minh Tiểu Bạch phóng lên trên.
Vừa ra khỏi mặt đất, Tiêu Lãng lập tức lấy chiến xa Thiên Cơ trong Tu Di Giới ra, dẫn theo bọn họ nhảy lên chiến xa phá không rời đi.
- A... Những người kia thật sự lại bị ngươi giết chết sao? Tiểu Lãng Lãng ngươi làm sao làm được vậy?
Thanh Minh nhìn trên những thi thể hoang đảo và thi thể trôi nổi ngoài khơi, liền há hốc mồm trong mắt đầy vẻ kinh sợ.
- Ha ha, ta vượt qua hai lần tâm ma rồi! Thực lực đã đạt được Chư Vương tam trọng!
Tiêu Lãng giải thích, sau đó thản nhiên cười một tiếng nói:
- Thanh Minh đại nhân, không phải đại nhân nói không có người nào ở đại lục Thần Hồn có thể vượt qua hai lần tâm ma sao? Khà khà, ta bây giờ đã có thể vượt qua rồi!
- A! Tiểu tử ngươi chính là một kẻ biến thái!
Thanh Minh cười khổ, thở dài một tiếng. Thân thể hắn vẫn rất suy yếu, không nói thêm lời nào, nuốt một viên đan dược, bắt đầu tĩnh dưỡng.
Thân thể Thanh Minh không khỏe, trong thời gian ngắn xem ra cũng không thể khôi phục lại được. Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, quyết định tự mình tu luyện huyền khí truyền vào chiến xa, để tránh chiến xa bị hao tổn năng lượng quá độ.
Sau khi thần hồn phụ thể, Tiêu Lãng bảo Tiểu Bạch và Thanh Minh chú ý phía trước, tránh không để va phải hải đảo. Linh khí trong thiên địa cuồn cuộn không ngừng vọt vào trong thân thể Tiêu Lãng, chuyển hóa thành huyền khí.
- Ừm?
Vừa tu luyện một lát, Tiêu Lãng lại lập tức mở mắt. Trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc. Bởi vì hắn phát hiện huyền khí trong gân mạch không giống như trước kia. Dường như... đã biến thành khí lưu màu trắng giống như võ giả Chư Vương.