Yêu Giả Vi Vương

Chương 458: Thiên Đế Chí Tôn




- Thần Khải màu tím, chẳng trách thiếu niên này được cường giả gia tộc Thần Khải coi trọng như vậy. Không ngờ hắn lại có thể là chiến sĩ Thần Khải vạn năm khó gặp. Sợ rằng sang năm, Mộc Tiểu Đao này sẽ có tên trong bảng Thập đại công tử? Ừm... Gia tộc Thần Khải chỉ cần vượt qua đại nạn lần này, chờ chiến sĩ Thần Khải này trưởng thành, đủ khiến gia tộc của bọn họ tiếp tục vinh quang thêm mấy ngàn năm rồi!

Ánh mắt công tử Phá Hài sáng ngời, mắt lóe lên. Hắn đang suy nghĩ phải làm thế nào có thể thiết lập mối quan hệ tốt với công tử gọi là Mộc Tiểu Đao này.

Tuy rằng hắn không có ý định đối với vị trí phủ chủ, nhưng có thể giao hảo tốt với loại công tử có tiền đồ có chỗ dựa siêu cấp như vậy, chính là có trăm lợi không có một hại.

Ánh mắt của hắn sáng lên. Thân thể lóe lên, lại bay tới chỗ một công tử tiểu thư khác, chiêu đãi.

- Hắc Kỳ huynh. Lâu rồi không gặp huynh có khoẻ không? Vị này là?

Công tử Phá Hài dẫn theo một đám hộ vệ, từ xa đã nhìn thấy đệ nhất công tử của gia tộc Hắc Lân đang ân cần cười lấy lòng, nói chuyện với một tiểu thư.

Công tử Phá Hài tất nhiên nhận ra được nữ tử trên người mặc hồng y, vóc dáng mê người, thái độ lạnh như khối băng. Chỉ có điều hắn cố ý cho công tử Hắc Kỳ một cơ hội.

Công tử Hắc Kỳ vóc người dong dỏng cao, khuôn mặt anh tuấn, lớn hơn so với công tử Phá Hài vài tuổi. Nhìn bộ dạng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thực lực lại đạt tới Nhân Hoàng cảnh. Công tử Phá Hài đã tạo cơ hội như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Nhất thời trên mặt hắn đầy ngạo nghễ giới thiệu:

- Phá Hài huynh, vị này là Đông Phương Hồng Đậu, tôn nhữ Đại trưởng lão nhà ta. Nàng có Huyền Âm Ngọc Thể vạn năm khó gặp!

Công tử Phá Hài rất bội phục, phát ra một tiếng kinh ngạc:

- Ồ... Thì ra là tiểu thư Hồng Đậu đứng hứ tám trong bảng Thập đại mỹ nữ. Thất kính thất kính, tại hạ Phá Hài, ra gặp tiểu thư!

Ánh mắt Đông Phương Hồng Đậu lạnh như băng thản nhiên nhìn lướt qua, khẽ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nhìn về phía vực sâu vô tận phía trước không nói gì.

Công tử Hắc Kỳ có chút lúng túng nhìn công tử Phá Hài mỉm cười. Hắn tiến tới, thần sắc lập tức thay đổi, tàn bạo nói:

- Phá Hài, cho ta một ngàn huyền thạch. Chuyện lần trước ngươi qua lại với đường tẩu ta, ta coi như xong. Bằng không lần sau ngươi dám đi tới Hắc Lân phủ, ta nhất định sẽ khiến ngươi lúc đi thì đứng được, lúc trở về phải bò!

- Cút đi. Ngươi đi cướp đi. Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ta quan hệ bất chính với đường tẩu của ngươi?

Phá Hài khinh thường một phen, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi. Hắn nhìn lướt qua Đông Phương Hồng Đậu, cười hì hì thấp giọng nói:

- Nếu còn tiếp tục dong dài, ta và tiểu thư Hồng Đậu sẽ tâm sự một chút? Tán gẫu về chuyện lần trước ngươi ở Phiêu Tiên các vì tranh chấp một hoa khôi, bị người ta đánh răng rơi đầy đất?

- Ta nhổ vào. Coi như ngươi lợi hại!

Công tử Hắc Kỳ lập tức suy sụp, vẻ mặt tàn bạo nhìn chằm chằm vào công tử Phá Hài một chút, cuối cùng cầu khẩn nói:

- Phá Hài huynh, ngươi nắm giữ một mạch mỏ, giàu nứt đố đổ vách. Gần đây huynh đệ tốn nhiều, tình hình kinh tế trong tay có hơi eo hẹp. Như vậy đi... Cho ta năm trăm huyền thạch, ta sẽ giúp ngươi nói rõ về chuyện này. Ngươi thấy thế nào?

- Một trăm, nhiều hơn một cái cũng không cho!

Công tử Phá Hài cười lạnh một tiếng, bộ dạng cợt nhả.

- Thành giao!

Thật không ngờ công tử Hắc Kỳ lập tức nhếch miệng cười một tiếng nói. Sau đó hắn lén lút nhận một Tu Di Giới từ trong tay của công tử Phá Hài. Công tử Hắc Kỳ lập tức quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ lấy lòng, cười nhìn về phía Đông Phương Hồng Đậu, thấp giọng nói:

- Hồng Đậu, vừa nãy công tử Phá Hài đưa một trăm viên huyền thạch. Hiện tại thực lực của huynh kẹt ở trên bình cảnh, cũng chưa dùng đến. Vậy huynh đưa cho muội đi!

- Không cần!

Mắt Đông Phương Hồng Đậu nhìn thẳng, vô cùng lạnh lùng nói hai chữ, sau đó tiếp tục không nhìn công tử Hắc Kỳ.

Trong lòng công tử Phá Hài thầm mắng một tiếng Tiện nhân. Sau đó hắn không để ý nữa, quay đầu bay về phía mấy tên công tử tiểu thư ở phía xa.

Vèo!

Vào thời khắc này, trong vực sâu phía dưới có mấy chục thân ảnh bay tới. Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu bay ở phía trước nhất. Trên người Tiểu Đao lại có vết máu màu nâu. Mà phía dưới vực sâu liên tục truyền đến tiếng rống lớn, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

- Ngao!

Một tiếng rống lớn kinh thiên vang lên. Trong vực sâu tối đen phía dưới đột nhiên có một con thi thú hình chim cực lớn bay ra ngoài. Trong con mắt lại không có con ngươi, tối đen khiến người ta khiếp sợ. Thi thể của nó đã rữa nát, toàn thân đều tỏa ra thi độc màu xanh lục, khí tức cực kỳ bạo ngược, còn có mùi tanh tưởi, khiến người ta buồn nôn.

- Công tử tiểu thư, chạy mau!

Các cường giả Nhân Hoàng của gia tộc Thần Khải nhất thời trở nên khẩn trương. Hơn hai mươi người xoay người phóng về phía con thi thú cực lớn kia. Hơn hai mươi người còn lại bảo vệ Mộc Tiểu Yêu và Mộc Tiểu Đao bay lên phía trên.

- Thi thú này thật kinh khủng!

Công tử Hắc Kỳ phát ra một tiếng kêu sợ hãi, lập tức kéo Đông Phương Hồng Đậu lùi lại phía sau. Đông Phương Hồng Đậu lại thoát khỏi tay của hắn, một mình bay về phía sau.

Các công tử tiểu thư ở xung quanh lập tức dược các cường giả gia tộc bảo vệ, bay về phía sau.

- Hừ!

Trong không trung truyền đến một tiếng hừ lạnh. Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong hư không. Trên người hắn phát ra hào quang màu vàng kim, giống như một mặt trời, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ thân thể của hắn. Thân thể hắn giống như Lưu Tinh bay xuống phía dưới. Phàm là những cường giả Nhân Hoàng của gia tộc Thần Khải ở trên đường đi của hắn đều trực tiếp bị đánh bay.

Ầm!

Mặt trời màu ánh kim va chạm với thi thú có khí tức cường đại. Thân thể thi thú hình chim có kích thước vạn mét trực tiếp bị đánh vào trong lòng đất. Cả khu vực phạm vi vạn mét đều chấn động.

Vèo!

Một phía khác trên không trung, một chiếc chiến xa trắng như tuyết cũng đột nhiên xuất hiện. Dưới chiến xa đều là mây lành bảy màu. Trên chiến xa, một quý phụ tuyệt mỹ bắn mạnh đến. Người ở trong không trung nàng đã cười dài nói:

- Cuồng Nhân, Dạ Vô Ngân, Uy Ưng, bốn người chúng ta liên thủ xuống dưới tìm kiếm được không? Cho dù không lấy được thần binh chí tôn, nắm được chút bảo vật cũng không tồi!

- Được, đi!

Trên không trung, từ phía nam đột nhiên xuất hiện một cái bóng. Mọi người hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ thân thể hắn, chỉ có thể nhìn thấy một vệt bóng đen. Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, lóe lên một cái đã tiến vào trong vực sâu biến mất.

- Uy Ưng ta chỉ cần thần binh chí tôn. Còn lại để hết cho các ngươi. Đi!

Lại một bóng người xuất hiện. Mọi người vẫn không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, hắn đã biến mất ở dưới vực sâu.

Mấy cường giả Thiên Đế ẩn nấp đều đã xuất động, chuẩn bị liên thủ đoạt bảo. Rõ ràng bọn họ nhìn thấy cường giả không ngừng xuất hiện, nên có cảm giác nguy hiểm.

- Mộc Lễ, mười người các ngươi để ý công tử tiểu thư. Những người còn lại đi theo ta!

- Công tử, các ngươi chờ ở đây. Chúng ta đi xuống xem một chút!

- Đi!

Mấy cường giả Thiên Đế ẩn dấu vừa có hành động, các cường giả Nhân Hoàng của đại gia tộc cũng hành động. Những người đến đây đều muốn được chia một chén canh. Thật ra chỉ cần có người dẫn đầu, bọn họ theo phía sau đục nước béo cò là được.

Người của Phá Thiên phủ cũng hành động. Gần trăm cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên, dưới sự dẫn dắt của phủ chủ phóng ve phía vực sâu vô tận. Chỉ một lát, dưới vực sâu đã có ít nhất gần nghìn cường giả vọt vào. Hơn nữa ít nhất đều là võ giả Nhân Hoàng ngũ trọng.

Cũng không lâu lắm, trong vực sâu không ngừng truyền đến tiếng nổ dữ dội và tiếng thi thú rống to. Mặt đất cũng không ngừng lay động, khiến các công tử tiểu thư đứng bên ngoài đều âm thầm kinh hãi.

Vèo!

Lúc này, trên bầu trời phía tây đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió. Người vẫn còn cách xa vạn dặm, khí tức cường đại không xem thường đã truyền tới bên này, khiến một đám công tử tiểu thư liên tục kinh hãi.

Chờ sau khi mọi người ngẩng đầu vừa nhìn, tất cả đang đứng thẳng lập tức cung kính, khom người hành lễ. Ngay cả Mộc Tiểu Yêu cũng kéo Tiểu Đao hành lễ.

Trên bầu trời, một con rồng màu trắng bạc dài vạn dặm gào thét lao đến. Bên trên đầu rồng một võ giả mặc ngân giáp ngạo nghễ đứng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế phi phàm. Chỉ dựa vào khí tức, hắn đã khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác chí tôn vô địch, muốn quỳ bái.

- Thiên Đế Chí Tôn, Lãnh Đế!

Công tử Phá Hài cả kinh, vội vàng khom người hành lễ. Đây là sự kính trọng của các võ giả đối với Chí Cường Giả. Chỉ có điều trong lòng công tử Phá Hài lại thầm thở dài. Thiên Đế Chí Tôn đến, xem ra mộ Long Đế này không có phần cho mọi người nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.