Yêu Giả Vi Vương

Chương 461: Tiêu Lãng Rít Gào




Giai nhân đã đi xa, làn hương thơm vẫn còn say đắm lòng người. Trong ánh mắt Tiêu Lãng hoàn toàn tĩnh mịch. Trong đầu của hắn nhớ lại từng ký ức khi còn ở Cửu Tinh Phong, nhớ lại ở trong trong viện Đông Phương gia tại Thanh Y thành, vành tai và tóc chạm vào nhau. Hắn nhắm hai mắt lại, hai tay dùng sức nắm chặt, phiến đá phía dưới đã tạo ra vài vết rách sâu.

Vèo!

Phía trên, tiểu đội trưởng nhanh chóng bay xuống, một chân giơ lên thật cao, mạnh mẽ đạp xuống. toàn bộ thân thể Tiêu Lãng đều lún vào trong phiến đá.

Lực phòng ngự thân thể của Tiêu Lãng vô cùng cường đại. Phiến đá phía dưới bị chấn động biến thành một mảnh đá vụn bột phấn. Bản thân hắn chỉ phun một ngụm máu mà thôi.

Tiểu đội trưởng nổi giận mắng:

- Tiểu tử ngươi có phải đã chán sống hay không? Lại dám xông tới trước mặt tiểu thư Đông Phương? Ngươi có biết vừa nãy chúng ta thiếu chút nữa đã bị ngươi hại chết hay không?

Tiêu Lãng không biết. Thậm chí giờ phút này hắn đã quên cảm giác đau đớn trên ngực. Trong đầu của hắn chỉ còn lưu lại hình ảnh cuối cùng. Hình ảnh dừng lại ở ánh mắt lạnh lẽo đầy xa lạ của Đông Phương Hồng Đậu.

Hắn biết rõ nữ tử này chính là Hồng Đậu của hắn. Hắn đại khái cũng đoán được Đông Phương Hồng Đậu đã bị phong ấn ký ức. Nhưng hắn vẫn cảm giác đau lòng, đau thấu tim.

Hắn hận mình không có năng lực, hận mình không giỏi, giờ phút này không thể đuổi theo Đông Phương Hồng Đậu, dẫn nàng rời đi, giúp nàng mở phong ấn, đưa nàng trở về đại lục Thần Hồn.

Hắn vẫn là một người kích động. Khi còn trẻ hắn đã từng ngông cuồng, ở đế đô gây ra không ít chuyện. Đã từng nổi giận đùng đùng, tại đại viên Tiêu gia một đường tàn sát rời đi, đã từng điên cuồng vì báo thù cho Độc Cô Hành, trở thành kẻ đệ nhất phản quốc đại ở lục Thần Hồn.

Nhưng hôm nay hắn lại lý trí một cách bất ngờ, không động thủ. Trong lòng hắn vẫn còn một giọng nói không ngừng tự nói với mình. Không thể động. Chí ít hiện tại không thể động. Bởi vì nếu như chỉ cần thoáng động, lần này người chết không chỉ là hắn. Đông Phương Hồng Đậu cũng sẽ chết.

Trong nội tâm, hắn không ngừng tự nói với mình, Phải nhẫn nhịn!

Nữ tử này bị trói đưa tới Thiên Châu xa lạ, còn bị phong ấn ký ức. Nàng quá đáng thương, quá khổ. Hắn không thể lại để nàng chịu thêm chút tổn thương nào nữa.

Tiêu Lãng tự nhủ mình phải nỗ lực, nỗ lực trở nên mạnh mẽ. Phải dùng hết tất cả các biện pháp để trở nên cường đại, cứu Đông Phương Hồng Đậu ra!

Trong lòng Tiêu Lãng đang gầm thét. Khuôn mặt hắn ở bên trong khôi giáp đã trở nên vặn vẹo, thân thể của hắn không ngừng run rẩy. Nhưng chờ tới khi hắn mở mắt, trong con mắt lại hoàn toàn không có chút dao động nào. Hắn bình tĩnh một cách đáng sợ.

Tiểu đội trưởng kia vốn định tiếp tục đánh chửi giáo huấn Tiêu Lãng một trận. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt này, hắn lại đột nhiên cảm giác trong lòng chấn động. Hắn mơ hồ có cảm giác, nếu như còn dám chửi thêm một câu, một giây sau hắn sẽ biến thành thịt nát.

Loại cảm giác này thật sự khó hiểu. Hắn với thực lực Chư Vương đỉnh phong làm sao có khả năng bị một võ giả Chư Vương tam trọng thuấn sát được?

Nhưng hắn không dám đánh cược, chỉ có thể trầm mặc nắm Tiêu Lãng bay về phía đông. Chín người còn lại cũng trầm mặc đuổi theo. Mấy người bọn họcũng nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Lãng, Bọn họ cũng cảm giác lạnh cả tim, không dám nhiều lời.

Trên đường đi, bọn họ còn gặp được con cháu của các đại gia tộc khác. Lần này có rất nhiều gia tộc đến đây. Hơn mười phủ vực gần đó cơ bản đều đến. Chắc hẳn rất nhiều gia tộc ở phủ vực xa hơn một chút còn đang trên đường tới đây.

Liên tục bay nửa tháng, bọn họ cuối cùng đã đến hồ Đông Tử. Giờ phút này xung quanh hồ Đông Tử đều là Phá Thiên quân. Điều khiến Tiêu Lãng cảm thấy có chút kỳ quái, chính là hắn lại không nhìn thấy công tử Phá Hài. Những trưởng lão có mặt ngày ấy cũng không có một người nào ở đây.

Chỉ có điều, hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Bởi vì bọn họ bị mấy Phá Thiên quân dẫn đường bay xuống dưới vực sâu vô tận.

- Nơi này quả nhiên đã xảy ra chuyện lớn. Toàn bộ hồ nước không thấy nữa, còn xuất hiện một hố sâu lớn như vậy. Cũng không biết đằng xà kia đã bị giết hay chưa?

Nhìn quang cảnh xung quanh. Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Nhìn quang cảnh có thể biết được, trong thời gian qua nơi này khẳng định đã xảy ra chuyện lớn chấn thiên động địa.

Chờ Tiêu Lãng được người dẫn vào mấy trăm ngàn dặm sâu trong lòng đất, tìm kiếm, hắn càng kinh ngạc. Thậm chí con ngươi thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Một mảnh hỗn độn!

Khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu. Khắp nơi đều là thi thể của võ giả, thi thú, cụt tay chân tàn. Chất lỏng màu xanh lục, xác thối. Một mùi khiến người ta buồn nôn bốc lên cao, khiến đám người Tiêu Lãng suýt ngất. Chín võ giả cùng đi với Tiêu Lãng đều biến sắc. Mấy người trực tiếp bế khí, sợ mùi kia có độc.

Phía dưới là một cung điện đổ nát. Còn có vô số cột có hoa văn dựng đứng. Chỉ có điều, phần lớn các cột đều bị chặt đứt. Phía dưới, trên vô số thi thú thỉnh thoảng bốc lên từng làn sương mù màu xanh lục. Vừa nhìn cũng biết có kịch độc. Phía dưới còn có gần nghìn võ giả không ngừng dùng vũ khí chém vào thịt của đám thi thú. Rõ ràng bọn họ đều là thợ săn tiền thưởng.

Ba tên Phá Thiên quân không bay xuống, trái lại đứng trên một vách đá dựng đứng. Trên vách đá gần đó còn có vô số Phá Thiên quân đang đứng. Một người ném ra mấy cái Tu Di Giới, căn dặn:

- Các ngươi... xuống thu thập hài cốt! Đây là Tu Di Giới. Sau khi nhặt được hoàn chỉnh một bộ hài cốt, bay đến đây giao cho chúng ta. Chúng ta sẽ thanh toán tiền công cho các ngươi. Hoàn thành một lần nhiệm vụ một viên huyền thạch!

- A!

Vào thời khắc này, một võ giả đào hài cốt phía dưới đột nhiên bị sương mù màu xanh trong thi thể bốc lên, phun vào người, nhất thời hét thảm. Thân thể hắn bắt đầu mục nát với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Cuối cùng hắn lại biến thành một bộ xương, giương nanh múa vuốt phóng về phía các võ giả ở gần đó.

Vèo!

Phá Thiên quân canh giữ trên vách đá, lập tức bắn ra từng huyền lực, đánh thi thể trúng độc của võ giả kia thành từng mảnh.

Phá Thiên quân đứng bên cạnh Tiêu Lãng nhắc nhở:

- Các ngươi nhớ kỹ cẩn thận sương mù màu xanh lục kia. Nếu như các ngươi trúng thi độc, cuối cùng cũng sẽ bị vô tình đánh chết. Bởi vì sau khi trúng thi độc, sẽ không còn là nhân loại nữa!

Sắc mặt Tiêu Lãng và chín người lại biến đổi. Vừa nãy bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng sương mù màu xanh lục đột ngột phun ra, không một tiếng động. Tốc độ lại quá nhanh. Võ giả Chư Vương cảnh bình thường tuyệt đối không kịp phản ứng.

Giờ phút này Tiêu Lãng cũng hiểu rõ ràng. Chẳng trách phủ chủ Phá Thiên phủ đưa ra nhiệm vụ này. Nếu để cho Phá Thiên quân đi thu thập sợ là sẽ chết không ít. Đến lúc đó Phá Thiên phủ khẳng định sẽ bị thiệt thòi lớn. Mà loại thợ săn tiền thưởng như bọn họ chết nhiều hơn nữa bọn họ cũng sẽ không đau lòng. Huyền thạch quả nhiên không phải dễ lấy như vậy!

Vèo

Chín người do dự. Tiêu Lãng lại cắn răng phóng xuống phía dưới. Hắn quá cần huyền thạch. Nửa tháng trước chuyện của Đông Phương Hồng Đậu khiến hắn kích động không nhẹ. Hắn nhất định phải liều mạng!

Chờ Tiêu Lãng hoàn toàn rơi vào trong cung điện, thân thể hắn lại chấn động. Cung điện này lớn vô cùng. Trong cung điện đều là tàn thi của thi thú. Phóng tầm mắt nhìn, ít nhất phải có tới mấy chục vạn thi thú. Rất nhiều thi thú lại có thi thể hoàn chỉnh.

Hắn thực sự cảm thấy rất nghi ngờ. Nếu thi thú này không còn linh hồn, hiện tại thi thể vẫn hoàn hảo, vậy những cường giả kia làm thế nào giết chết được những thi thú này?

Ánh sáng trong cung điện rất mờ, lại có từng đợt sương mù màu xanh lục lơ lửng ở giữa không trung, xem ra vô cùng khủng khiếp. Gần nghìn người đào hài cốt chỉ dám thu thập ở khu vực phía ngoài. Bọn họ rất sợ phía xa còn có thi thú chưa chết hẳn sẽ vùng dậy làm khó dễ bọn họ.

- Bắt đầu!

Tiêu Lãng tìm được một thi thú dạng giao *** dài bảy nghìn, tám nghìn mét. Hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra một thần binh. Đây là thần binh hắn lấy được sau khi giết chết võ giả ở biển Thần Hồn. Đó là là một cái rìu. Giờ phút này vừa vặn dùng để chém thi.

Ầm!

Một rìu bổ xuống. Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên. Cánh tay Tiêu Lãng tê dại một hồi. Hắn nhìn lại thi thể kia, chỉ thấy mới bị chém vào một nửa. Con ngươi của hắn co lại, trên mặt đầy vẻ không dám tin tưởng. Một đòn toàn lực của hắn, thậm chí ngay cả một khối thi thú cũng chém không nổi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.