Yêu Giả Vi Vương

Chương 469: Sơn Đại Vương




Mấy vạn người trơ mắt nhìn chiến xa Thiên Cơ đi xa, nhưng không dám đuổi theo. Cho dù có đuổi cũng không đuổi kịp. Trái lại bọn họ cực kỳ lo lắng bất an đứng ở giữa không trung, trong lòng kinh hoàng.

- Đại ca ca, không ngờ là ca ca cứu Ấu Trĩ. Cảm ơn ca ca. Ca ca đúng là một người tốt!

Âu Dương Ấu Trĩ nhìn thấy mình rơi vào trong ngực một nam tử, liền cả kinh. Chỉ có điều khi nhìn thấy là Tiêu Lãng, rất nhanh nàng đã từ sợ hãi khôi phục lại tinh thần. Trên mặt nàng đầy cảm kích, không chờ Tiêu Lãng nói chuyện, lại tiếp tục líu ríu nói:

- Đại ca ca, Ấu Trĩ thật ngốc, trước kia có gì mạo phạm ca ca...

- Dừng lại!

Tiêu Lãng vừa nghe thấy nàng nói tới đó, lập tức cảm thấy đau đầu, cắt ngang lời nàng nói:

- Lại là ngươi đến đánh ta chứ gì? Muội có tin ta thật sự quất vào mông muội hay không!

- Không phải, là với không nổi!

Âu Dương Ấu Trĩ có chút oan ức bĩu môi nói. Nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, tâm Tiêu Lãng lại mềm nhũn ra. Hắn cũng không tính toán với nàng nữa.

Rất nhanh, Tiêu Lãng khống chế chiến xa bay về phía trước. Sau khi bay ra trăm dặm, đứng ở trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, Tiêu Lãng quẳng nàng xuống, cũng lấy thuyền Thiên Cơ của nàng từ trong Tu Di Giới ra, rồi mới lên tiếng:

- Được rồi, muội nhanh ngồi vào chiến xa Thiên Cơ đi về nhà đi. Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm. Muội còn nhỏ như vậy, chờ sau khi lớn lên hãy trở ra lang bạt đi!

Tuy rằng chiến xa của tiểu cô nương này hết sức cao cấp, chắc hẳn có thể đổi được rất nhiều rất nhiều huyền thạch, nhưng Tiêu Lãng không tàn nhẫn tới mức quyết tâm cướp của nàng. Hắn cũng không dám cướp, sợ cường giả của gia tộc các nàng truy sát. Bởi vậy Tiêu Lãng đơn giản làm một người tốt đưa cho nàng.

Âu Dương Ấu Trĩ nhảy lên chiến xa, không phục bĩu môi nói:

- Hừ hừ, thế giới bên ngoài có nguy hiểm gì chứ? Vừa nãy là bản tiểu thư không cẩn thận, Ấu Trĩ ở bên ngoài lang bạt nửa năm, vẫn chưa từng gặp qua nguy hiểm gì!

Tiêu Lãng vốn định lập tức rời đi, nhưng nhìn thấy hành động của Âu Dương Ấu Trĩ liền ngừng lại.

Tiểu cô nương này lại lấy từ trong Tu Di Giới ra một viên huyền thạch Huyền phẩm. Sau đó lòng bàn tay nàng xuất hiện huyền lực bao phủ huyền thạch. Huyền thạch nhất thời phát ra hào quang chói lọi. Nàng đặt huyền thạch sát bên cạnh chiến xa. Rất nhanh huyền thạch liền biến mất. Chiến xa lại phát ra hào quang màu trắng.

- Ồ, chiến xa này lại có thể sử dụng năng lượng của huyền thạch sao?

Tiêu Lãng rất tò mò quan sát. Khi hắn nhìn thấy tiểu cô nương này lại lấy ra một viên huyền thạch Huyền phẩm để cho chiến xa hấp thu, cơ bắp trên mặt hắn không khỏi co rúm lại, than nhẹ:

- Xa xỉ, quá xa xỉ!

Tiểu cô nương này không ngừng lấy ra huyền thạch. Sau khi để chiến xa hấp thu mười viên huyền thạch Huyền phẩm, lúc này nàng mới vỗ vỗ tay nói:

- Tốt, thuyền Thiên Cơ này có thể dùng được nửa năm. Ồ? Đại ca ca, vì sao ca ca lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Ấu Trĩ như vậy!

- Mười viên huyền thạch Huyền phẩm. Tiểu muội muội, muội muội quá xa xỉ! Muội muội không tu luyện huyền lực truyền vào chiến xa sao?

Tiêu Lãng thầm than một tiếng phá gia chi tử. Hắn thậm chí có cảm giác kích động muốn cướp đoạt. Chỉ có điều cuối cùng hắn không dám động. Tiểu cô nương này tùy tiện cũng có thể lấy ra mười viên huyền thạch Huyền phẩm, tuyệt đối là thiên chi kiêu nữ. Chắc hẳn gia tộc của nàng còn cường đại hơn cả công tử Phá Hài gia.

Âu Dương Ấu Trĩ bĩu môi, không phản đối nói:

- Truyền huyền lực vào quá phiền toái, hơn nữa tốc độ quá chậm. Đại ca ca, phẩm chất chiến xa của ca ca không tồi. Chắc hẳn ca ca dùng huyền thạch Huyền phẩm, tốc độ tuyệt đối sẽ càng nhanh hơn!

- A...

Tiêu Lãng không nói gì nổi. Bây giờ mình thiếu nhất chính là huyền thạch. Đừng nói Huyền phẩm cho dù là Hoàng phẩm mình cũng không dám dùng tùy tiện. Tiểu cô nương này lại bảo mình dùng huyền thạch Huyền phẩm làm năng lượng sao?

Tiểu cô nương đột nhiên giơ quả đấm nhỏ lên, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, oán hận nói:

- Không nói nữa. Hẹn gặp đại ca ca sau. Bọn khốn kiếp kia lại dám đối xử với bản tiểu thư như vậy, ta nhất định phải làm cho bọn chúng đẹp mặt. Ta muốn nổ chết tất cả bọn chúng. Hừ hừ!

- Muội còn đi sao?

Tiêu Lãng cả kinh. Mình thật vất vả mới cứu được nàng ra, nàng lại muốn đi chịu chết? Cho dù nàng có chiến xa, nếu chẳng may lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mình không phải đã cứu nàng vô ích cứu sao?

Hắn vội vàng ngăn cản Âu Dương Ấu Trĩ nói:

- Đừng đi, Tiểu muội muội, sơn phỉ trong núi Mê Tung này rất nhiều. Thủ lĩnh mười đại quân đoàn sơn phỉ đều là cường giả Nhân Hoàng cảnh. Muội không phải là đối thủ của bọn họ. Nếu muội muốn báo thù vẫn nên trở lại tìm người nhà của muội đi!

- Hừ, Nhân Hoàng tam trọng thì trâu bò sao? Xem bản tiểu thư đánh hắn răng rơi đầy đất!

Trên mặt Âu Dương Ấu Trĩ hoàn toàn không để ý, hừ hừ hai tiếng, khống chế chiến xa trực tiếp bay về phía núi Mê Tung. Tiêu Lãng và Thanh Minh liếc mắt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.

Tiểu cô nương này nói chuyện giọng điệu lớn như vậy, lẽ nào trên người thật sự có trọng bảo?

Trầm ngâm một lát, Tiêu Lãng đột nhiên quát một tiếng:

- Đi, đi xem thử!

Hai người tiến vào chiến xa, hóa thành một lưu quang, đuổi theo hướng Âu Dương Ấu Trĩ vừa rời đi. Chỉ có điều tốc độ thuyền Thiên Cơ của Âu Dương Ấu Trĩ quá nhanh. Hai người chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh. Chờ tới khi hai người chạy tới núi Mê Tung, lại nghe thấy từ trên một ngọn núi truyền đến từng tiếng nổ ầm ầm ầm.

Tiêu Lãng và Thanh Minh cả kinh, lẽ nào trên người nha đầu này thật sự có trọng bảo, có thể dễ dàng trấn áp võ giả Nhân Hoàng cảnh sao?

- Đi!

Suy nghĩ của Tiêu Lãng xoay chuyển, trực tiếp khống chế chiến xa Thiên Cơ bay về phía đó. Rất nhanh hai người đã nhìn thấy thuyền Thiên Cơ của Âu Dương Ấu Trĩ. Chiến xa của nàng dừng ở giữa không trung. Mà trong bầu trời lại không ngừng có sấm sét đánh xuống, khiến phía dưới trở thành một mảnh hỗn độn. Vô số võ giả chạy khắp nơi, liên tục kêu lên thảm thiết.

- Ta ngất. Đây là vật gì vậy? Sao có thể dẫn động được cả sấm sét?

Ánh mắt Tiêu Lãng cực kỳ sáng nhìn quyền trượng trong tay Âu Dương Ấu Trĩ. Hắn cảm giác được chiếc quyền trượng tuyệt đẹp kia đang phóng ra khí tức cực kì khủng bố. Hắn kinh ngạc kêu lên:

- Lẽ nào đây chính là thần binh chí tôn trong truyền thuyết?

Hắn ngẫu nhiên nghe các võ giả trong tiểu thành bàn luận qua. Thần binh chí tôn trong mộ Long Đế bị Lãnh Đế lấy đi. Hắn còn nghe nói thần binh chí tôn là binh khí của Thiên Đế Chí Tôn, chứa thần uy chí tôn của Thiên Đế Chí Tôn. Có thần binh chí tôn, võ giả Nhân Hoàng bình thường có thể dễ dàng trấn áp giết chết.

Trên tư liệu Tu La điện đã nói rất rõ ràng. Đại thủ lĩnh quân đoàn Lang Nha chính là cường giả Nhân Hoàng tam trọng. Giờ phút này mấy vạn võ giả phía dưới không có người nào dám ra đây phản kháng. Chẳng lẽ cái này đúng là thần binh chí tôn?

Một tiểu cô nương mười một tuổi có vũ khí khủng bố như vậy, cho dù không phải thần binh chí tôn, gia thế của tiểu cô nương này cũng vượt quá sự tưởng tượng của Tiêu Lãng.

Mắt Tiêu Lãng lóe lên mấy lần, đột nhiên có một chủ ý. Hắn khống chế chiến xa bay thẳng qua, rống lớn:

- Âu Dương Ấu Trĩ, giỏi lắm, đừng đánh nữa!

- Nổ chết các ngươi. Nổ chết những tên khốn kiếp các ngươi!

Bên kia, Âu Dương Ấu Trĩ vẫn hùng hùng hổ hổ, không ngừng vung quyền trượng trong tay lên. Mỗi lần vung lên, trong hư không sẽ có một đạo thần lôi bắn ra, bắn xuống phía dưới nổ tung. Đám sơn phỉ giống như hầu tử chạy loạn khắp nơi.

Tiếng Tiêu Lãng hét lớn đã đánh thức nàng. Nàng ngạc nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về Tiêu Lãng nở nụ cười ngọt ngào hỏi:

- Đại ca ca, thế nào? Chẳng lẽ mấy tên cặn bã này không đáng chết sao?

- Bọn họ thực sự đáng chết. Chỉ có điều ta có một chú ý tốt hơn trừng phạt bọn họ!

Trên mặt Tiêu Lãng đầy yêu khí, cười khà khà nói:

- Tiểu Ấu Trĩ, muội có hứng thú làm sơn đại vương hay không? Nếu không chúng ta hợp nhất đám sơn phỉ này, để bọn họ đi tấn công sơn phỉ còn lại, thống nhất toàn bộ núi Mê Tung. Muội thấy thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.