Yêu Giả Vi Vương

Chương 472: Long Trời Lở Đất




Thời gian nửa canh giờ, phía dưới đã có 1, 2 vạn thi thể. Hai bên đều lạnh tim. Đặc biệt là quân đoàn Quạ Đen, đại thủ lĩnh Nhân Hoàng cảnh đã bị đánh thành cặn bã ngay ở trước mắt bọn họ. Quyền trượng trong tay Âu Dương Ấu Trĩ giống như lưỡi hái của tử thần, lơ lửng ở trên đầu bọn họ. Trong lòng bọn họ càng lúc càng sợ hãi.

Tiêu Lãng nhìn gần xong, hét lớn:

- Dừng lại. Quân đoàn Lang Nha lui về phía sau. Mọi người trong quân đoàn Quạ Đen nghe đây, đầu hàng miễn chết, bằng không tất cả giết chết không cần luận tội!

Nghe được câu này, người của quân đoàn Lang Nha như trút được gánh nặng, lập tức lui về phía sau bao vây xung quanh quân đoàn Quạ Đen. Âu Dương Ấu Trĩ dưới sự ra hiệu của Tiêu Lãng, giơ cao quyền trượng lên, lại dẫn động thần lôi, đánh vào đạo sấm sém về phía rừng rậm bên dưới, khiến phía dưới hóa thành một vùng đất cằn cỗi. Đồng thời điều này cũng khiến người của quân đoàn Quạ Đen sợ đến xanh cả mặt.

Vèo!

Có gần nghìn người dưới sự dẫn dắt của phó thống lĩnh quân đoàn Quạ Đen chạy trốn về phía xa. Ai ngờ còn chưa bay ra được bao xa, lập tức bị Âu Dương Ấu Trĩ khống chế chiến xa đuổi theo. Quyền trượng vung lên nhất thời khiến vô số sấm sét đánh xuống. Mấy trăm người hóa thành than rơi xuống.

- Đầu hàng, đầu hàng!

Tên phó thống lĩnh lập tức rống lớn, quỳ một gối ngay giữa trong không trung, không ngừng la lên. Có người đi trước đầu hàng, những người còn lại lập tức thi nhau noi theo. Hàng loạt người quỳ xuống lạy, tất cả đều đầu hàng.

- Còn không bái kiến Đại thống lĩnh và Nhị thống lĩnh?

Lúc này không cần Tiêu Lãng mở miệng, có một cường giả Nhân Hoàng trong quân đoàn Lang Nha quay đầu về phía người của quân đoàn Quạ Đen quát lên. Quân đoàn Quạ Đen sơn phỉ thầm hận, nhưng chỉ có thể hướng về phía Âu Dương Ấu Trĩ và Tiêu Lãng bái.

- Ngươi, đi tìm những kẻ ác ôn đã bắt nạt nữ tử và tiểu hài lại đây cho bản tiểu thư!

Âu Dương Ấu Trĩ vẫn rất tức giận đối với cảnh tượng nhìn thấy được trên quảng trường của núi Quạ Đen vừa nãy, hạ lệnh cho cường giả Nhân Hoàng. Tiêu Lãng thấy người này cũng coi như hiểu chuyện, liền dứt khoát giao nhiệm vụ hợp nhất quân đoàn sơn phỉ Quạ Đen cho hắn.

Tiêu Lãng bảo Thanh Minh đi theo giám sát, thuận tiện... thu thập lệnh bài và đầu người. Đây cũng là đồ tốt có thể đổi lấy huyền thạch.

Bận rộn suốt một buổi chiều, rốt cuộc đã hợp nhất xong xuôi. Những kẻ ác ôn ngược đãi phụ nữ và hài tử cũng bị tìm ra. Bọn chúng bị Âu Dương Ấu Trĩ trực tiếp đánh giết.

Thanh Minh nhân lúc trời tối, lén lút trở lại, trên mặt nở nụ cười ngây ngô, lặng lẽ truyền âm nói với Tiêu Lãng. Ngày hôm nay lại kiếm được ba trăm, bốn trăm huyền thạch...

Âu Dương Ấu Trĩ dừng thuyền Thiên Cơ ở bên trên ngọn núi bên cạnh, lại liều mạng cứ nằm trên chiến xa cuộn mình ngủ thiếp đi.

Tiêu Lãng và Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền nhìn nhau. Tiểu cô nương này đúng là trời sinh quá thẳng thắn hay quá mức tự tin? Lẽ nào trước đây nàng cũng một mình ngủ ngay ở ngoài nơi hoang dã như vậy sao?

Nhìn tư thế Âu Dương Ấu Trĩ cuộn mình lại, giống như một con con mèo nhỏ ngủ, trong lòng Tiêu Lãng chợt dâng lên một loại tâm tình phức tạp. Nói vậy sau lưng tiểu cô nương này có thể dưỡng nàng thành tính cách cổ quái như vậy, khẳng định tuổi thơ của nàng rất tốt đẹp?

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Âu Dương Ấu Trĩ dậy thật sớm. Nàng lại hưng phấn dẫn dắt đại quân tiếp tục bắt đầu cuộc chinh chiến của nàng. Xem ra nàng thật lòng dự định muốn làm sơn đại vương của núi Mê Tung.

Tiêu Lãng đi theo chơi cũng rất vui. Những sơn phỉ này đều không phải là người tốt, đốt giết cướp ngược đủ cả. Giết thì giết cũng không sao. Lại nói nữa, tại Thiên Châu cũng không có chuyện chính tà, cường giả vi tôn. Tiêu Lãng cũng không cần quan tâm làm như vậy là đúng hay là sai. Hắn vẫn duy trì điểm mấu chốt giữ vững đạo đức của mình. Tại đại lục Thần Hồn là như thế, tại Thiên Châu cũng là như thế.

Hôm nay bọn họ tấn công cũng là một quân đoàn sơn phỉ tương đối nhỏ. Đêm qua quân đoàn Quạ Đen đã hợp nhất xong xuôi. Bốn, năm vạn người lũ lượt xông tới tấn công, cũng không cần Âu Dương Ấu Trĩ động thủ, quân đoàn sơn phỉ kia sau khi bị giết chết non nửa nhân số, lập tức đầu hàng.

Thanh Minh một đường thu thập đầu người và lệnh bài, mặt cười không khép miệng lại được. Hắn lòng vòng trong biển Thần Hồn hơn nửa năm, trên người nhiều nhất chỉ có một trăm huyễn thạch. Giờ phút này hắn lại không ngừng thu lấy huyền thạch. Hắn cảm giác tiền đồ sáng lạng. Nghĩ đến mấy năm lăn lộn trong Thiên Châu, thực lực tu luyện tới Chư Vương cảnh, hoặc là may mắn đột phá Nhân Hoàng cảnh, trở lại đại lục Thần Hồn, sợ là con mắt Ẩn đế cũng sẽ kinh ngạc rơi xuống?

Thời gian hơn mười ngày bọn họ một đường quét ngang. Mười đại quân đoàn phỉ đoàn đã bị quét sạch tám quan đoàn. Hiện tại chỉ còn lại hai quân đoàn lớn nhất chưa động tới.

Thủ hạ trong quân đoàn của Âu Dương Ấu Trĩ và Tiêu Lãng đã mở rộng đến mấy chục vạn người. Tiêu Lãng cho Thanh Minh mấy Tu Di Giới mới chứa đủ đầu người và lệnh bài. Thanh Minh cũng không biết chúng có thể đổi bao nhiêu huyền thạch nữa. Sợ là ít nhất cũng phải tới một hai ngàn huyền thạch chứ?

Âu Dương Ấu Trĩ chơi vô cùng vui vẻ, buổi tối ngủ lại càng ngon. Tuy rằng thủ hạ quân đoàn càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều, nhưng không người nào dám tính kế với nàng. Bọn họ đều bị danh tiếng của Lãnh Đế, và thần binh chí tôn của Âu Dương Ấu Trĩ doạ.

Cho dù ngươi có thể giết Âu Dương Ấu Trĩ thì đã làm sao? Ngươi có thể trốn đi nơi nào? Lại nói nữa, có chiến xa và thần binh chí tôn ở đó, còn có Tiêu Lãng bất kỳ lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh, bất kỳ ai cũng không cơ hội tới gần đánh lén.

Liên tục chiến đấu hơn mười ngày, thủ hạ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng loạn. Đã bắt đầu xuất hiện nội chiến. Tiêu Lãng mắt thấy không thể tiếp tục đánh được nữa, bảo Âu Dương Ấu Trĩ dẫn dắt đại quân trở về trụ sở quân đoàn Lang Nha chỉnh đốn hợp nhất mấy ngày. Bằng không nếu cứ để vậy thời điểm tấn công hai đại quân đoàn kia, xuất hiện nội loạn thì phiền toái.

...

- Vô liêm sỉ!

Cùng lúc đó, trong một mật thất tại Phá Thiên Thành truyền đến một giọng nói cực kỳ tức giận.

Đại thủ lĩnh quân đoàn Lang Nha, sau khi chạy trốn lại một đường vọt về phía Phá Thiên Thành. Ngay đêm qua, hắn đã tới Phá Thiên Thành. Trong tay hắn lại cầm một khối lệnh bài trực tiếp tiến vào phủ thành chủ.

Tại một mật thất trong phủ thành chủ, giờ phút này đại thủ lĩnh đang quỳ một chân xuống đất. Phía trước hắn có hai lão già đang ngồi. Thực lực của bọn họ rõ ràng đều là cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong.

Sau khi lão già mặc áo bào đen dẫn đầu nghe đại thủ lĩnh nói xong, lập tức nổi giận rống lên:

- Con gái Lãnh Đế sao? Nói hươu nói vượn, Lãnh Đế chỉ có ba người con trai. Tất cả đều ba mươi, bốn mươi tuổi. Hắn lấy đâu ra con gái?

- Ngồi thuyền Thiên Cơ, tốc độ còn có thể tương đương với Nhân Hoàng lục trọng? Tay cầm thần binh chí tôn? Đây là khuê nữ nhà lại không hiểu chuyện như vậy, dám giết người lung tung ở Phá Thiên phủ?

Một lão già mặc áo bào trắng ngồi bên cạnh cũng tức giận lẩm bẩm vài câu, sau đó quay đầu quay về lão già áo bào đen nói:

- Nhị trưởng lão, làm sao bây giờ? Hôm qua nhận được tin tức, nha đầu kia đã hợp nhất mấy quân đoàn. Nếu tiếp tục như vậy số nhân mã chúng ta cực khổ tích lũy những năm qua sẽ bị hủy trong tay tiểu nha đầu này mất! Việc này không thể nào phái Phá Thiên quân ra mặt được. Nếu như truyền ra ngoài, những nhân mã kia là của chúng ta, sợ là đại gia tộc Phá Thiên phủ cũng sẽ bạo động.

Nếu như Tiêu Lãng ở đây nghe thấy hai người nói chuyện, nghi hoặc trong lòng khẳng định sẽ được mở ra. Sơn phỉ núi Mê Tung lại do hai trưởng lão của Phá Thiên phủ âm thầm khống chế. Phá gia là người thống trị Phá Thiên phủ. Ngươi nói Phá Thiên quân làm sao đi tiêu diệt người của mình được. Cho dù những sơn trang trong gia tộc bị cướp cũng chỉ có thể ngậm miệng, làm sao dám phái cường giả đi tiêu diệt sơn phỉ?

Lần này Tu La điện phát ra nhiệm vụ, cũng chỉ làm ra vẻ, nhắc nhở hai vị trước mắt này một chút, không nên quá đáng mà thôi...

- Làm sao bây giờ? Động thủ sao?

Mắt nhị trưởng lão lóe lên một hồi, sắc mặt lạnh lẽo. Hắn đột nhiên đứng lên, tàn bạo nói:

- Không cần quan tâm tiểu nha đầu này là người nhà ai. Lão tứ, tối nay chúng ta sẽ lên đường âm thầm đi tới núi Mê Tung, giết tiểu nha đầu kia, đoạt thần binh chí tôn sau đó lập tức trốn thật xa. Cho dù gia tộc của nàng muốn truy cứu, chỉ có thể tính món nợ này trên người của đám sơn phỉ. Nhiều nhất là tính trên đầu Phá gia, liên quan gì tới chúng ta!

- Chuyện này...

Trưởng lão mặc áo bào trắng sợ đến biến sắc. Tên đại thủ lĩnh kia càng thêm sợ hãi, thân thể run rẩy. Thân phận của tiểu nha đầu này như vậy, nếu như giết nàng, sợ là toàn bộ phía đông Thiên Châu sẽ phảilong trời lở đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.