Yêu Giả Vi Vương

Chương 478: Công Tử Bột




- Hai vị đại nhân muốn truyền tống sao?

Người bình thường không dám tới gần Truyền Tống Trận. Tiêu Lãng và Thanh Minh nghênh ngang đi tới, thái độ kiêu căng, khiến Phá Thiên Quân canh giữ Truyền Tống Trận không dám thất lễ. Một tiểu đội trưởng lập tức khách khí hỏi.

Tiêu Lãng không rõ Truyền Tống Trận này có thể truyền tống tới phủ vực khác hay không. Hắn không dám tùy tiện mở miệng, chỉ giả vờ hững hờ hỏi:

- Truyền tống trận này của các ngươi có thể truyền tống xa nhất tới đâu?

- Bẩm đại nhân, xa nhất có thể truyền tống đến Phong Tây thành, tiểu thành ở đầu phía bắc của Phá Thiên phủ!

Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, Truyền Tống Trận của tiểu thành này quả nhiên không thể truyền tống tới phủ vực bên ngoài. Hắn trầm ngâm một lát, cắn răng nói:

- Truyền tống chúng ta đi Phá Thiên Thành!

Tiểu đội trưởng Phá Thiên quân cung kính nhắc nhở:

- Đại nhân, truyền tống đi Phá Thiên Thành, mỗi người cần một viên huyền thạch!

- Thật quá đắt!

Tiêu Lãng thầm mắng một tiếng. Hắn ngồi chiến xa Thiên Cơ, toàn lực bay đi Phá Thiên Thành, chắc hẳn không cần tới nửa tháng. Chút lộ trình như thế lại cần một viên huyền thạch?

Một viên huyền thạch đổi được mười vạn huyễn thạch, có thể mua được bao nhiêu chiến kỹ? Các đại gia tộc ở đại lục Thần Hồn xem chiến kỹ Thiên Giai là chí bảo. Một viên huyền thạch chắc hẳn có thể kéo được mấy trăm xe chiến kỹ Thiên Giai trở về?

Tiêu Lãng tiện tay lấy ra hai viên huyền thạch ném cho Phá Thiên quân. Truyền Tống Trận rất nhanh liền sáng lên. Trước mắt hai người hiện ra từng đợt bạch quang. Thoáng cái bọn họ đã trở lại Phá Thiên Thành.

Ánh mắt quét qua, Tiêu Lãng rất nhanh liền phát hiện mấy Truyền Tống Trận lớn bên cạnh. Không để ý tới ánh mắt của vô số võ giả trên quảng trường, Tiêu Lãng dẫn theo Thanh Minh lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Truyền Tống Trận, ném ra sáu viên huyền thạch, quay về phía hộ vệ canh phòng Truyền Tống Trận gầm lên nói:

- Đi Thạch phủ!

Tiêu Lãng nhớ người Long Uyên các đã từng nói với Tiêu Lãng, mỗi người đi Thạch phủ ở gần đó cần ba viên huyền thạch. Đám kia hộ vệ hoàn toàn không bất ngờ, chứng tỏ người của Long Uyên các không có nói láo.

Có thể truyền tống đều là nhân vật lớn. Đám hộ vệ kia không dám lười biếng, lập tức mở Truyền Tống Trận ra. Truyền Tống Trận vừa sáng lên, phía xa lập tức truyền đến một tiếng quán lớn:

- Chờ một chút!

Tiêu Lãng cả kinh, đưa mắt nhìn tới, lập tức nhìn thấy công tử Phá Hài dẫn theo một nhóm người phá không đến. Cũng may Truyền Tống Trận đã sáng lên. Trong mắt Tiêu Lãng lóe lên bạch quang. Thân ảnh hai người biến mất ở trong truyền tống trận.

- Mới chỉ một thời gian ngắn không gặp, không ngờ tiểu tử này đã có huyền thạch để đi Truyền Tống Trận? Còn có thuyền Thiên Cơ! Lại có Liệt Thần Thủ thần thông quỷ dị như vậy. Chẳng lẽ hắn là con cháu đại gia tộc? Không đúng. Hắn rõ ràng nói là từ vực diện Thần Hồn đến. Lẽ nào hắn lừa ta? Chỉ có điều... hắn không có hồn ấn Thiên Châu?

Công tử Phá Hài đứng sững ở trong không trung, lông mày nhíu lại. Hắn vừa từ bên ngoài về, mới bắt gặp Tiêu Lãng truyền tống đi, theo bản năng gọi một tiếng, không nghĩ tới đã chậm.

Mắt hắn lóe lên, nghĩ đến khi Tiêu Lãng ở sơn trang Phá Hài từng nói không có người quen thuộc! Hắn có chút nghi ngờ Tiêu Lãng là công tử đại gia tộc. Hắn không có hồn ấn Thiên Châu, nói không chừng là do gia tộc của hắn cố ý để hắn ra ngoài rèn luyện. Bằng không một kẻ từ trong vực diện quê mùa làm sao có thể có thuyền Thiên Cơ được?

Hắn có chút ảo não thở dài một hơi. Hắn đã bỏ lỡ cơ hội kết giao với Tiêu Lãng. Hắn không quan tâm Tiêu Lãng có phải là công tử đại gia tộc hay không, hắn đều cảm thấy người này đáng để mình kết giao. Chí ít Tiêu Lãng đã từng đã cứu hắn một mạng.

- Đi thôi!

Chỉ một lát sau, hắn quay đầu nhìn một đám cường giả phía sau quát lên. Hôm nay cha hắn truyền tin khẩn cấp, nói bên trong phủ có chuyện lớn xảy ra. Giờ phút này hắn không có thời gian để ý tới Tiêu Lãng, lập tức bay về phía phủ thành chủ.

Trở lại phủ thành chủ, sau khi hắn xem xong tư liệu do phủ chủ Phá Thiên phủ đưa tới, hắn càng cảm thấy hoài nghi đối với thân phận của Tiêu Lãng. Hắn phát hiện trong tư liệu có vài tờ chân dung, trong đó có hai tấm rõ ràng là Tiêu Lãng và Thanh Minh.

- Nhị trưởng lão và Thập Tam trưởng lão lại âm thầm khống chế sơn phỉ núi Mê Tung cướp bóc xung quanh sao? Thời gian trước phụ thân bế quan tu luyện, chuyện trong phủ đều do đại ca xử lý. Lẽ nào đại ca cũng có phần trong chuyện này?

Mắt công tử Phá Hài lóe lên trầm tư suy nghĩ. Chủ Phá Thiên phủ truyền tin gấp như vậy, yêu cầu hắn trở về, hơn nữa còn không triệu kiến bất kỳ trưởng lão nào, một mình bí mật nói chuyện với hắn, hiển nhiên phụ thân đang rất tức giận vị đại ca kia.

Nhìn sắc mặt chủ Phá Thiên phủ âm trầm đáng sợ, công tử Phá Hài mở miệng nói:

- Phụ thân đại nhân, bây giờ không phải là thời điểm buồn bực, cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Trước hết vẫn phải nghĩ biện pháp cho Âu Dương gia một công đạo!

Chủ Phá Thiên phủ nhìn dáng vẻ tướng mạo bề ngoài cũng không lớn tuổi lắm, chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Phá Hài có phần giống hắn. Thời trẻ tuổi khẳng định hắn cũng là một gã công tử tuấn tú. Hắn nghe Phá Hài nói xong, lạnh lùng hừ một tiếng, liên tục vỗ bàn, cả giận nói:

- Công đạo, cho một công đạo thế nào đây? Cho dù phụ thân vác cái mặt già này đi tới Hồng Đế Thành chịu đòn nhận tội, người của Âu Dương gia cũng sẽ không để ý tới ta? Tên Phá Giáp ngu xuẩn này. Ta hận không thể chém đầu của hắn xuống, đi tạ tội với cho tiểu thư Âu Dương!

Chuyện ở núi Mê Tung, Chủ Phá Thiên phủ hiểu rất rõ ràng. Không phải Nhị trưởng lão và Thập Tam trưởng lão gia tộc bọn họ liên thủ công kích Âu Dương Ấu Trĩ, sẽ không động tới bảo giáp Nghê Thường, cũng sẽ không kinh động Thiên Đế Âu Dương gia. Nếu như lúc đó là sơn phỉ núi Mê Tung công kích, Phá Thiên phủ chủ có thể diệt không còn một mống.

Vấn đề là trưởng lão gia tộc bọn họ động tay, nếu như Âu Dương gia nghi ngờ việc này là do chủ Phá Thiên Phủ sai khiến, sợ là Phá gia bọn họ sẽ cửa nát nhà tan, biến thành phá gia thực sự.

- Không nghiêm trọng như vậy!

Phá Hài cười nhạt, tự tin nói:

- Lúc đó, Thiên Đế kia không lập tức đến Phá Thiên Thành đòi một công đạo, chỉ yêu cầu mấy chục võ giả Nhân Hoàng tự sát tạ tội. Hơn nữa tiểu thư gia tộc bọn họ lại không xảy ra việc gì. Xưa nay Âu Dương gia rất biết điều. Việc này chắc chắn bọn họ sẽ không trắng trợn truy cứu. Chỉ có điều để tránh không để Âu Dương gia hiểu lầm, chúng ta vẫn phải có biểu hiện.

Chủ Phá Thiên Thành suy nghĩ một chút, vẻ ngưng trọng trên mặt đã bớt đi, cảm thấy thoải mái hơn một chút, gật đầu nói:

- Vẫn là hài nhi thông tuệ. Chúng ta phải làm thế nào?

- Âu Dương gia sẽ không truy cứu, không có nghĩa là Âu Dương tiểu thư sẽ không âm thầm ghi hận. Thân phận của tiểu thư này như vậy, còn nhỏ như thế, nếu như nàng ghi hận, sau đó nhà chúng ta khẳng định sẽ có phiền toái lớn!

Công tử Phá Hài mỉm cười, tiếp tục nói:

- Cho nên chúng ta nhất định phải làm như vậy. Đầu tiên diệt sạch tất cả sơn phỉ núi Mê Tung, đưa đầu bọn chúng đến hồng Đế Thành. Thứ hai, chuẩn bị chút lễ vật an ủi đưa cho tiểu thư Âu Dương. Bất luận nhà bọn họ có nhận hay không, chúng ta đưa chính là một thái độ. Thứ ba, để người truyền lời cho Âu Dương tiểu thư, biểu thị sự áy náy của chúng ta. Chỉ cần vị tiểu thư này không ghi hận, việc này xem như đã qua!

Chủ Phá Thiên Thành không ngừng gật đầu, rất tán đồng đối với lời nói của Phá Hài. Cuối cùng hắn lại nhíu mày nghi ngờ nói:

- Điểm thứ nhất và điểm thứ hai thật ra dễ làm. Nhưng điểm thứ ba này... Chúng ta làm sao truyền lời cho tiểu thư Âu Dương được. Hồng Đế Thành là nơi nào ngươi cũng không phải không biết. Đừng nói là phụ thân, cho dù là Thiên Đế bình thường sợ rằng cũng không thể gặp được tiểu thư kia?

Công tử Phá Hài thản nhiên nở nụ cười, chỉ vào chân dung Tiêu Lãng trên tập tư liệu nói:

- Tìm hắn, hài nhi vừa vặn có quen người này. Vừa nãy còn nhìn thấy hắn đi Thạch phủ. Hài nhi này đi tìm hắn, nhờ hắn truyền lời cho tiểu thư Âu Dương. Chuyện còn lại vẫn làm phiền phụ thân đi xử lý!

Vẻ mặt chủ Phá Thiên phủ lập tức tươi cười, vui mừng nói:

- Được, được, vẫn hài nhi có năng lực mạnh hơn nhiều so với tên Phá Giáp ngu xuẩn kia. Nếu không năm nay, họp gia tộc, phụ thân quyết định để ngươi làm thiếu tộc trưởng. Ngươi thấy thế nào?

- Không cần!

Công tử Phá Hài vỗ mông đứng lên, chẳng thèm để ý nói:

- Chức thiếu tộc trưởng này có gì tốt để làm chứ? Phụ thân đừng mong ta tiếp vị trí của phụ thân. Vẫn câu nói kia, chuyện gì cũng dễ nói. Muốn ta làm phủ chủ đánh chết ta cũng không làm. Ta tiếp tục làm công tử bột của ta, sống phóng túng, tiêu dao tự tại hơn nhiều, làm chủ phá phủ làm gì?

- Ai, hài tử này...

Thành chủ Phá Thiên Thành nhìn theo bóng Phá Hài rời đi, thở dài một tiếng. Phá Hài mọi mặt đều vô cùng ưu tú. Nếu như hắn không che dấu thực lực, dựa vào tư chất nghịch thiên của hắn, sợ rằng hắn còn có thể lên bảng thập đại công tử. Đáng tiếc, tính tình của hắn quá tùy ý, ham chơi. Những năm qua, hắn đã suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng trước sau vẫn không thể thuyết phục được hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.