Yêu Giả Vi Vương

Chương 482: Tiểu Bạch Biến Dị?




Tu luyện là một chuyện cực kỳ cô đơn và buồn khổ, đặc biệt là tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, càng đau khổ hơn. Gân mạch thường xuyên bị nổ tung. Nếu không có Thảo Đằng trị liệu, Tiêu Lãng cũng không biết mình phải chết bao nhiêu lần. Chỉ có điều đau khổ đổi lại chính là tốc độ tu luyện cao.

Cảm nhận thân thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, tuy rằng vô cùng thống khổ, nhưng Tiêu Lãng vẫn thấy rất thỏa mãn. Bởi vì mỗi khi thực lực được tăng cường, hắn lại nắm chặt thêm một phần cứu được Đông Phương Hồng Đậu ra ngoài. Vì Đông Phương Hồng Đậu, đừng nói là chút đau khổ ấy, cho dù đau khổ gấp mười lần, hắn đều sẽ không nhíu mày.

Thanh Minh ngồi ở cửa sơn động xem võ đạo tâm kinh. Lần trước hắn đột phá bình cảnh chính là nhờ xem quyển sách này. Lần này quyển sách dường như vô dụng. Hắn chỉ có thể quan sát nửa ngày, lại lấy ra mấy quyển chiến kỹ cao thâm mở ra xem loạn.

Sở dĩ hắn ngồi ở cửa sơn động, vì huyễn ma thú Tiểu Bạch đã ngủ say. Tiêu Lãng bảo huyễn ma thú của hắn cảnh giới, nó lại lười biếng. Thanh Minh cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở cửa động vừa quan sát bí tịch, vừa cảnh giới.

Cũng may xung quanh đây rất yên lặng, cũng không võ giả tới đây đến săn bắt hung thú. Cho dù có võ giả đi ngang qua, chắc hẳn cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với những hung thú cấp thấp trong rừng rậm.

Tiêu Lãng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng luyện hóa huyền thạch. Hắn có cảm giác mình hoàn toàn vắng lặng. Sợ là chưa luyện hóa hết huyền thạch trong Tu Di Giới, sẽ không bỏ qua.

Thanh Minh cũng không để ý tới hắn, trái lại huyền thạch là do Tiêu Lãng cho. Cho dù Tiêu Lãng luyện hóa tất cả huyền thạch cũng sao. Hắn còn có một, hai trăm huyền thạch, đủ cho hai người sử dụng vào thời điểm khẩn cấp.

Tiêu Lãng không để Thanh Minh thất vọng. Sau khi tu luyện hơn hai tháng, viên huyền thạch cuối cùng đã hoàn toàn luyện hóa xong, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Sau khi hoạt động thân thể có chút tê dại của mình, nghe xương cốt vang lên từng tiếng động, Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma cảm giác bên lực lượng cường đại bên trong thân thể. Hắn cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái.

- Ừm, lần bế quan này luyện hóa gần ba ngàn viên huyền thạch, rõ ràng thân thể ít nhất phải cường đại gấp đôi trở lên. Cũng không biết thực lực bây giờ của ta có thể đạt đến mức nào?

Tiêu Lãng thì thầm nói vài câu, cũng không để ý tới Thanh Minh và Tiểu Bạch, thân thể bắn ra bên ngoài sơn động. Tàn ảnh lóe lên, thân thể hắn đã vọt tới giữa không trung. Ánh mắt như điện quang lướt qua bốn phía. Sau khi xác định xung quanh không có người, thân thể hắn bắn ngược xuống, lại phóng tới một ngọn núi đá ở phía xa.

Ầm!

Tiêu Lãng vung thiết quyền lên, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, nện một quyền vào một táng đá lớn trên đỉnh núi. Năng lượng cường đại bên trong thân thể đột nhiên tập trung lại. Trong nháy mắt, đá lớn với đường kính vượt quá trăm mét bị đập thành bụi phấn.

Thân thể từ trong đám bụi bắn mạnh trở về. Trên mặt Tiêu Lãng lại có phầ mất mát. Hắn luyện hóa gần ba ngàn viên huyền thạch, tốc độ và lực lượng mới đạt tới Chư Vương ngũ trọng?

Ban đầu hắn còn tưởng rằng chí ít có thể đạt được Chư Vương lục trọng. Nhọc nhằn khổ sở, còn mượn ngọn gió đông của Âu Dương Ấu Trĩ, thật vất vả lấy được hơn ba ngàn huyền thạch, nhưng chỉ mới nâng cao được chút thực lực như thế. Điều này khó tránh khỏi khiến hắn có chút buồn bực.

Kỳ thực bản thân Tiêu Lãng không biết, nếu như không phải hắn nhận được một viên huyền thạch Thiên phẩm, giờ phút này sợ là vẫn kẹt ở Chúng Sinh cảnh. Huyền thạch có thể dễ lấy như vậy sao? Ẩn đế tới Thiên Châu lăn lộn mấy năm mới nhận được một viên huyền thạch. Vận khí của hắn nghịch thiên như vậy, còn chưa biết thế nào là đủ.

Hắn mới bao nhiêu tuổi? Hiện tại thực lực đã đạt đến Chư Vương ngũ trọng. Tốc độ tu luyện này đã hết sức biến thái.

Tại Thiên Châu, võ giả Chư Vương cảnh đếm không hết. Một năm có thể có được mấy viên huyền thạch đã cám ơn trời đất. Cho dù là võ giả Chư Vương đỉnh phong, một năm vận khí tốt cũng chỉ có mấy chục viên huyền thạch. Nếu như bọn họ biết giờ phút này Tiêu Lãng còn oán giận, sợ rằng nước bọt cũng có thể dìm Tiêu Lãng chết đuối. Mà nếu như bọn họ biết, lúc Tiêu Lãng luyện hóa huyền thạch, có ít nhất một phần ba năng lượng tản ra ngoài, khẳng định tất cả cũng sẽ thổ huyết mà chết...

- Thảo Đằng, xuất hiện!

Tiêu Lãng nhớ tới Thảo Đằng đã tiến hóa, tinh thần đang buồn phiền chợt chấn động. Hắn quát một tiếng. Thảo Đằng lập tức gào thét lao ra. Bản thể của Thảo Đằng dài mấy chục ngàn mét, giống như một con cự long màu xanh lục uốn lượn ở giữa không trung, không hề có một tiếng động lao lên, vô cùng khí thế.

- Thảo Đằng phân thân!

Tiêu Lãng lại gầm thét một tiếng. Con rồng cực lớn màu xanh lục kia lập tức phát ra ánh sáng xanh lục, hóa thành 3600 con rắn nhỏ màu xanh lục, dao động trong không trung, tàn phá bừa bãi. Khung cảnh kia cực kỳ hoành tráng, giống như quần ma loạn vũ.

Vèo!

Thân thể Tiêu Lãng phóng vào trong rừng rậm. Mấy ngàn Thảo Đằng theo phía sau. Rất nhanh Tiêu Lãng liền tìm thấy một con hung thú cấp thấp. Xem hình thể của nó nhiều nhất chỉ có thực lực trăm năm. Chỉ có điều Tiêu Lãng chỉ bắt nó để thí nghiệm một phen, cũng không để ý lắm.

Ánh mắt Tiêu Lãng phát ra tinh quang lập lòe tập trung vào con hung thú có hình dạng tê giác phía trước. Hắn vung tay lên quát lên:

- Thảo Đằng công kích!

Vèo!

Hung thú này thực lực không cao, linh trí hiển nhiên cũng không cao. Nhưng theo bản năng nó cảm giác có nguy hiểm, lập tức nhanh chân bỏ chạy về phía trước.

Mấy ngàn con rắn nhỏ màu xanh lục hóa thành từng luồng ánh sáng xanh lục, tranh nhau bắn tới. Trong nháy mắt con hung thú thân dài mấy chục mét kia bị những con rắn xanh lục vây quanh. Rất nhanh những con rắn màu xanh lục này lại bắn mạnh trở về. Con hung thú phía trước thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, đã hóa thành một bộ hài cốt.

- Hung tàn!

Tiêu Lãng thầm than một tiếng. Con Thảo Đằng này hóa thành hơn ba ngàn phân thân, tuy rằng năng lực cắn nuốt không tiến hóa, nhưng càng làm cho người ta khó lòng phòng bị. Thật sự là chí bảo để quấy rầy đánh lén kẻ địch.

- Thảo Đằng, bản tôn của ngươi ở đâu?

Tiêu Lãng nhớ tới một chuyện. Thảo Đằng phân thân ra giống hệt nhau như vậy, ai biết đâu là bản thể? Nếu như không cẩn thận bản thể lao ra, bị người chém giết vậy thì xong đời.

Thảo Đằng truyền âm lại đây:

- Chủ nhân, bản thể của ta, có thể là bất kỳ phân thân nào, chỉ cần có một phân thân sống sót, bản thể của ta sẽ không phải chết!

Tiêu Lãng kinh ngạc. Hắn nghĩ tới thần thông nói thân thể bất tử, lúc này mới thoải mái.

Thảo Đằng này quả nhiên thần kỳ. Hơn ba ngàn phân thân tùy tiện có một phân thân chạy thoát, bản thể đều không chết. Tiếp tục như vậy, thời điểm giao chiến tỷ lệ Thảo Đằng tồn tại lớn vô hạn.

Thử nghiệm một hồi, Tiêu Lãng xoay người trở về sơn động. Cho dù hắn không mấy hai lòng về kết quả sau khi luyện hóa huyền thạch, nhưng hắn cũng biết cơm muốn ăn phải nhai từng miếng. Một lần ăn không thể mập lên được, ngược lại sẽ chết no.

Trở lại sơn động, Thanh Minh đứng ở cửa động quan sát. Tiểu Bạch vẫn đang say giấc nồng. Tiêu Lãng rốt cuộc phát hiện Tiểu Bạch có điểm khác thường. Hắn nghi ngờ hỏi:

- Thanh Minh, Tiểu Bạch thế nào?

Thanh Minh lắc đầu, cũng rất mơ hồ nói:

- Ta không biết. Sau khi ngươi bế quan một tháng, nó đột nhiên hôn mê!

Tiêu Lãng càng kinh ngạc hơn. Tiểu Bạch bất ngờ ngủ say, còn vừa ngủ là hơn một tháng. Chẳng lẽ huyễn ma thú này cũng biến đổi?

- Đúng rồi, Thảo Đằng!

Tiêu Lãng lập tức đưa một đoạn Thảo Đằng ra, tiến vào bên trong thân thể Tiểu Bạch tra xét. Sau khi tra xét mấy lần, Tiêu Lãng phát hiện Tiểu Bạch hoàn toàn không có vấn đề, giống như đang ngủ say bình thường.

Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất!

Tiểu Bạch không thể nào vô duyên vô cớ ngủ say. Trên mặt Tiêu Lãng đầy lo lắng. Tiểu huyễn ma thú này đã làm bạn với hắn từ khi hắn còn ấu thơ. Tuy rằng nó chỉ có hút thực lực như vậy, đối với Tiêu Lãng mà nói hoàn toàn không có trợ giúp. Nhưng hắn là người coi trọng tình cảm, đã sớm xem Tiểu Bạch là một người bạn, không phải là một con linh thú.

- Tiểu Bạch, ngươi tuyệt đối đừng có chuyện gì!

Ôm Tiểu Bạch chỉ nhỏ bằng nắm tay giống như một con con mèo nhỏ, trong lòng Tiêu Lãng thì thầm. Hắn lại dò xét mấy lần, vẫn không tìm được vấn đề gì. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ép mình không nên suy nghĩ nhiều. Hắn lấy Mê Hồn Thuật ra bắt đầu cảm ngộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.