Yêu Giả Vi Vương

Chương 485: Chém Giết




Người của gia tộc Hắc Lân biết Tiêu Lãng đang ở Thạch phủ kỳ thực cũng không tính là kỳ quái.

Hắn ở trong mộ Long Đế sử dụng Thảo Đằng, bị một đám thợ săn tiền thưởng biết được. Đám thợ săn tiền thưởng kia tìm kiếm ở gần đó một hồi, không tìm được Tiêu Lãng. Cuối cùng tên thủ lĩnh kia nhịn đau, tốn hơn mười viên huyền thạch truyền tống tới Hắc Lân phủ. Kết quả hắn rất may mắn gặp được tiểu thư Hắc Kỳ Nhi. Sau khi hắn vẽ ra tướng mạo của Tiêu Lãng, Hắc Kỳ Nhi lập tức kết luận đây chính là Tiêu Lãng.

Thù hận của Hắc Kỳ Nhi đối với Tiêu Lãng, không cần nghi ngờ chất vấn! Thần hồn của nàng bị Tiêu Lãng hủy diệt. Sau khi trở lại gia tộc Hắc Lân, địa vị của nàng xuống dốc không phanh, chịu đủ sự chế nhạo và trào phúng của đám tiểu thư công tử trong gia tộc. Thế giới này rất hiện thực. Địa vị và thực lực thông thường liên kết với nhau. Nếu không nhờ phụ thân nàng là Hắc Hà, nàng sợ rằng tại cuộc sống ở trong Hắc Lân còn khổ sở hơn.

Một khi đã xác định được kẻ thù lớn Tiêu Lãng xuất hiện Phá Thiên phủ, Hắc Kỳ Nhi làm sao có thể ngồi yên được? Chỉ có điều phụ thân nàng đã đi tới rừng rậm nguyền rủa, địa vị của nàng ở trong gia tộc cũng xuống dốc không phanh. Gần đây gia tộc bận trấn áp hung thú trong rừng rậm nguyền rủa, nàng nào dám điều động cường giả trong gia tộc đi truy sát Tiêu Lãng?

Nàng không có huyền thạch, cũng không quyền điều người. Vậy phải làm sao bây giờ?

Đơn giản!

Dung mạo của nàng xinh đẹp, lại là con gái duy nhất của Hắc Hà. Có rất nhiều công tử ngưỡng mộ nàng. Hắc Lân phủ ngoại trừ Hắc gia còn có rất nhiều đại gia tộc khác. Nàng dễ dàng quyết định chọn công tử một đại gia tộc, để hắn dẫn đến mấy trăm người, đi thẳng đến Phá Thiên phủ.

Đi tới Phá Thiên phủ, sau khi điều tra một hồi các nàng rất nhanh đã xác định được vị trí của Tiêu Lãng. Chuyện ở núi Mê Tung gây ra huyên náo quá lớn. Mái tóc trắng của Tiêu Lãng quá chói mắt. Hắc Kỳ Nhi dẫn theo người tới Thạch phủ. Đúng vào nửa canh giờ trước, người của nàng rất may mắn đi ngang qua rừng rậm nơi Tiêu Lãng ẩn thân, phát hiện một bộ... hài cốt!

Người khác không rõ, nhưng trong tay Hắc Kỳ Nhi lại có tư liệu tỉ mỉ về Tiêu Lãng. Sau khi Thảo Đằng công kích, hung thú biến thành hài cốt, hoàn toàn không còn máu thịt. Đây là đặc điểm riêng của thần hồn Tiêu Lãng.

Bởi vậy, Tiêu Lãng rất không may bị người phát hiện. Cũng may Thanh Minh phát hiện sớm, Tiêu Lãng phản ứng cũng rất nhanh, lập tức lên chiến xa Thiên Cơ chạy trốn.

Trong chiến xa Thiên Cơ có đủ năng lượng, có thể duy trì bay trong nửa tháng. Đối phương có mấy trăm võ giả, trong đó rất nhiều Chư Vương cảnh, còn có hai tên võ giả Nhân Hoàng nhất trọng. Tiêu Lãng cũng không lo lắng. Bởi vì lấy tốc độ của chiến xa, tốc độ của hai cường giả Nhân Hoàng này tuyệt đối không thể đuổi theo hắn.

Hắn lo lắng chính là người của Hắc Kỳ Nhi làm sao tìm được mình? Cho nên hắn chậm rãi trước đám người bọn họ, mắt lóe lên, suy tư.

Nếu như Hắc Lân phủ có biện pháp tìm được hắn, cho dù hắn trốn thoát thì có thể làm được gì? Sau đó sẽ có truy binh không ngừng kéo tới. Nếu như lần sau có cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên, hắn chạy trốn tới nơi nào cũng chết.

Suy tư một lát, hắn quyết định ra tay bắt Hắc Kỳ Nhi. Một là trả thù gia tộc Hắc Lân một chút, hỏi rõ ràng xem các nàng làm sao tìm được mình. Hai là hỏi tình hình của Đông Phương Hồng Đậu tình trạng gần đây một chút.

- Tiêu Lãng, ngươi trốn không thoát đâu. Nhanh chóng đầu hàng, bản tiểu thư còn cho ngươi được chết toàn thây!

- Dừng lại. Bằng không lão phu sẽ ra tuyệt chiêu, khiến ngươi và thuyền Thiên Cơ này, hài cốt không còn!

- Tiểu súc sinh, đừng ép ta động thủ, lập tức dừng lại!

Mấy trăm người đuổi theo ở phía sau. Vô số cường giả Chư Vương đỉnh phong thi thoảng bắn ra huyền lực. Nhưng đáng tiếc tốc độ thuyền Thiên Cơ quá nhanh. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng dáng thuyền Thiên Cơ tức giận mắng.

- Hàn thiếu, làm sao bây giờ?

Hắc Kỳ Nhi được một nữ tử trung niên xinh đẹp trong gia tộc các nàng dẫn theo. Nàng oán hận nhìn phía trước một chút, sau đó quay sang một vị công tử bên cạnh cũng được một cường giả dẫn theo lo lắng nói.

Công tử kia cũng rất tức giận nhưng bó tay không biết làm gì. Hắn chỉ có thể trưng cầu trưởng lão Nhân Hoàng cảnh của gia tộc hắn:

- Nô lão, làm sao bây giờ?

Nô lão lắc đầu nói:

- Thuyền Thiên Cơ của đối phương ít nhất cũng là Địa phẩm. Giờ phút này tốc độ còn chưa đạt tới nhanh nhất đã vậy rồi. Chúng ta thực sự không có cách nào! Trừ phi năng lượng trên thuyền Thiên Cơ của hắn bị tiêu hao hết, hoặc là hắn chủ động chịu chết. Bằng không chúng ta không đuổi kịp!

- Thuyền Thiên Cơ Địa phẩm sao?

Hắc Kỳ Nhi và công tử này liếc mắt nhìn nhau, âm thầm kinh hãi. Tiêu Lãng làm sao có khả năng nắm giữ thuyền Thiên Cơ đắt như thế? Gia tộc Hắc Lân có ba, bốn chiếc thuyền Thiên Cơ, nhưng chỉ có một chiếc là Địa phẩm, còn do tộc trưởng chuyên sử dụng.

Hắc Kỳ Nhi và công tử kia đồng thời nghĩ tới lời đồn đại, nói Tiêu Lãng là người của gia tộc Âu Dương. Thân thể hai người đều chấn động, có chút lo lắng. Nhưng Hắc Kỳ Nhi lập tức bác bỏ ý nghĩ này. Khuôn mặt, cặp mắt kia của Tiêu Lãng, nàng chết cũng sẽ không quên. Một gã nhà quê từ trong trong vực diện đến, làm sao có khả năng liên quan dính líu tới gia tộc đệ nhất Thiên Châu được?

Vèo!

Điều khiến Hắc Kỳ Nhi tuyệt vọng chính là, thuyền Thiên Cơ phía trước đột nhiên tăng tốc. Tốc độ tuyệt đối đạt được võ giả Nhân Hoàng tam trọng trở lên. Chỉ mấy lần chớp mắt, thuyền Thiên Cơ đã biến mất khỏi tầm mắt.

- Công tử, không đuổi kịp. Việc này chúng ta không thể giúp được tiểu thư Kỳ Nhi. Chúng ta thu binh chứ?

Trưởng lão kia cũng có chút lo lắng. Ban đầu giúp Hắc Kỳ Nhi giết người không tính là chuyện lớn, có thể khiến công tử bọn họ ôm được mỹ nhân, thuận tiện tạo mối quan hệ tốt đẹp với Hắc Hà, đây là lợi lớn đối với gia tộc. Vấn đề là người này có khả năng có quan hệ với gia tộc Âu Dương. Nô lão cũng không dám động tới.

Tuy rằng tư liệu về Tiêu Lãng xác định hắn là người của đại lục Thần Hồn, nhưng mọi việc không phải đều có ngoại lệ sao? Mộc Tiểu Đao không phải là tới đại lục Thần Hồn rèn luyện kinh nghiệm sao?

Công tử kia cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn nhìn Hắc Kỳ Nhi xin lỗi. Trong đôi mắt Hắc Kỳ Nhi đầy hận ý và không cam lòng. Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng không thể nói được nửa câu.

Vèo!

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là, ngay khi đại quân chuẩn bị quay đầu, bên trái bầu trời truyền đến những tiếng xé gió. Chiến xa kia trở lại sao? Tốc độ mau đến dọa người.

Trước khi bọn họ kịp phản ứng, thân thể Tiêu Lãng đột nhiên bắn mạnh ra. Thảo Đằng trên người hắn lao ra, hóa thành những mũi tên xanh bay đầy trời, bao vây mười mấy võ giả bên trái. Đồng thời thân thể của hắn cũng nhanh chóng chớp động, một tay đột nhiên chớp hiện ra hào quang màu vàng sậm, giống như một vị chiến thần vô địch, dễ dàng quét ngang hơn mười võ giả Chư Vương cảnh.

Mấy ngàn Thảo Đằng màu xanh lục, hóa thành bóng xanh đầy trời, che kín thân ảnh Tiêu Lãng. Thân thể hắn qua lại bên trong ánh sáng xanh lục. Phàm là nơi nào cánh tay màu ánh kim giống như vuốt rồng của hắn đảo qua, những võ giả Chư Vương cảnh nơi đó lập tức bỏ mạng.

Vô số võ giả đã kịp phản ứng. Có kẻ muốn chạy trốn, có kẻ muốn phản kích. Nhưng Thảo Đằng giống như ruồi bâu lấy mật, dính lấy thân thể của bọn họ, ăn mòn vòng bảo hộ huyền lực phía ngoài của bọn họ, tiếp đó ăn mòn máu thịt của bọn họ, khiến bọn họ căn bản không thể nhanh chóng chạy trốn.

Mà người phản kích ngẫu nhiên công kích ở trên người Tiêu Lãng, lại giống như đánh vào phía trên thiết bản, căn bản không thể tạo thành tổn thương quá lớn.

Mấy trong chớp mắt, hơn mười người bỏ mạng. Còn có hơn mười người bị thương!

Sự thay đổi kịch liệt đó khiến Hắc Kỳ Nhi và công tử kia đều run rẩy. Nô lão và một gã cường giả Nhân Hoàng khác đã kịp phản ứng. Hắn ném công tử này cho một tên cường giả Chư Vương đỉnh phong. Hai người giống như hai con rồng đầy phẫn nộ long phóng về phía Tiêu Lãng.

- Đây chính là kết cục truy sát của ta! Cút!

Tiêu Lãng chợt quát một tiếng. Không đợi hai người tách ra khỏi đoàn người xông lại, Tu Di Giới trong tay hắn lóe lên. Thuyền Thiên Cơ đã xuất hiện. Hắn nhảy lên thuyền Thiên Cơ chạy như điên về phía xa.

Vèo!

Nô lão phản kích. Một chưởng ấn lớn siêu cấp gào thét rời đi, vỗ vào phía sau thuyền Thiên Cơ. Tuy nhiên phòng ngự của thuyền Thiên Cơ kinh người. Ngoại trừ khiến hào quang thuyền Thiên Cơ chói lọi hơn, càng nhanh chóng bay vê phía xa, hoàn toàn không có chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.